Hành quân suốt ba ngày không ngừng nghỉ thì cũng đến được quân doanh. Lần này chiến sự cấp bách nên các quân đoàn các vùng đã được triệu đến không ít.
Trong số quân được triệu tập lần này cũng có Trần Hành. Vốn dĩ Phương Liên đã chạy vạy khắp nơi cho hắn nhưng không được. Trần Hành vì sĩ diện và danh dự của bản thân nên nhất quyết phải ra chiến trận, không thể dựa vào nhà vợ để yên ổn tấm thân.
Ở trên giảng toà, Lê Dực Định giương đôi mắt sắc lạnh nhìn toàn thể các tướng sĩ vừa triệu tập đến quân doanh ở bên dưới. Đây không phải là triệu tập toàn thể các quân đoàn mà chỉ là một trong những số ít. Đông quân chưa chắc đã thắng lợi, quan trọng là chiến lược bố trí ra sao.
Doanh trưởng bước lên giảng toà, tay còn cầm theo một sấp giấy. Đứng sau Lê Dực Định, hắn kính cẩn:
- Bẩm Nguyên soái, số quân triệu tập đã đủ, hiện đang chờ lệnh của người.
Lê Dực Định nhàn nhã hỏi:
- Tên nào là Trần Hành?
- Là người đến từ châu Liêu Trúc, cũng là người đứng đầu châu đó. Trong thư của tri châu Liêu Trúc gửi cho doanh trưởng quân Linh Thuộc chính là nhờ cậy nâng đỡ cho Trần Hành.
Nhếch nhẹ khoé môi, Lê Dực Định nghiêng đầu nhìn về hướng tay trái, nơi tập hợp binh sĩ đến từ châu Liêu Trúc. Không nhìn ra Trần Hành là kẻ nào trong số họ nên hắn ôn tồn cất giọng:
- Nhận được thư nhờ vả ắt hẳn cũng nhận được thứ đi kèm. Doanh trưởng quân Linh Thuộc phạt sáu mươi trượng, giáng xuống làm đội trưởng. Trần Hành phạt tám mươi trượng, biếm làm binh sĩ để làm gương, mọi thông tin ở quân doanh truyền về Liêu Trúc đều phải ngăn chặn hết. Điều tra thêm được ai thì dựa vào quân quy mà hạch tội.
- Dạ!
Trước đó vài ngày truyền về tin báo rằng có một số binh tướng hối lộ quan trên, hòng cho bản thân có được một chỗ tốt. Thật đáng tiếc nơi đây lại là quân doanh do Lê Dực Định chỉ đạo, từng con sâu mọt cũng phải tìm cho ra. Binh tướng không ngay thẳng, quân doanh cũng không còn chút uy nghiêm nào.
Hậu tướng quân đi đến thì thầm với Lê Dực Định:
- Nguyên soái, có tin mới từ biên cương truyền về.
Đứng dậy rời khỏi giảng toà, vừa đi hắn vừa phất áo choàng và nói:
- Lệnh các doanh trưởng sắp xếp các quân, còn các tướng lĩnh đến lều bàn chiến sự.
Lê Dực Định trước giờ khí thế vẫn hùng hồn áp đảo người khác. Các tướng sĩ từ cao đến thấp đều kính nể hắn vạn phần. Không đơn giản là huyết mạch hoàng gia mà thật sự tầm nhìn chiến lược của hắn cũng được đánh giá là rất sâu rộng.
Năm mười hai tuổi sống cam chịu với những ngày tháng cay nghiệt ở biên cương. Dần dà không ngừng thống lĩnh đội quân, cùng các tướng lĩnh chinh Nam phạt Bắc mở rộng bờ cõi, lập không ít công lao hiển hách. Ở tuổi hai mươi lăm đã một tay nắm gọn binh quyền, trở thành người đứng đầu thống lĩnh toàn quân cả nước. Các quan viên tiền triều hành sự cũng phải nhìn sắc mặt của hắn vài phần.
Nam nhân cả nước ai mà không biết đến cái danh Bình Lâm Nguyên soái, những người đã, đang và sẽ theo nghiệp binh tướng càng rõ về hắn hơn. Dẫu rằng là con của vua nhưng chưa bao giờ Lê Dực Định lên tiếng thừa nhận hay nhắc đến, cũng nghiêm cấm tướng sĩ bàn luận đến chuyện này. Muốn để người khác công nhận thì phải dựa vào tài năng. Có năng lực ra sao nhưng chỗ dựa quá nổi trội thì có rất nhiều dị nghị, nhuệ khí quân binh cũng không còn hăng hái như bấy giờ.
Trong một góc quân doanh nồng nặc một mùi cay xè không ngừng sộc vào mũi, bất kể ai đi ngang đây đều hắt hơi không ngừng.
Hai tên lính gác được phân phó canh giữ kho lương cũng không dám đứng gần đó. Chỉ biết giữ đúng khoảng cách để bản thân không thể gặp khó chịu.
- Nè! Ngươi nói xem chủ tướng muốn làm gì vậy? Khi không lại mang bột ớt và tiêu đen chất đầy cả kho khiến ai nấy đều sắp bị ngạt chết.
- Ai mà biết ngài ấy muốn làm gì chứ. Các tướng lĩnh nói chủ tướng thèm thịt nướng nhưng chưa chắc thật là như vậy.
- Thịt nướng nhiều đến đâu cũng không cần bấy nhiêu bột ớt và tiêu đen. Nếu như ướp thịt thì các gia vị khác cũng nên dự trữ nhiều thêm một chút, lẽ nào chỉ có hai thứ này?
Hai tên lính gác không ngừng thắc mắc với sự chuẩn bị kì hoặc này. Rõ ràng chiến sự cấp bách nhưng Lê Dực Định lại nói sắp tới muốn nướng thịt. Có vẻ đã quá xem nhẹ quân thù, khinh địch ắt bại.
- Hai người lộng ngôn gì đó? Đây là việc các ngươi cần lo hay sao?
Doanh trưởng tuần tra quát tháo vài tiếng rồi lại tiếp tục dắt binh sĩ đi tuần.
Không khí bên trong lều chính không khi nào thôi căng thẳng. Trước mắt là bản đồ, từng đường lối chằng chịt vô cùng rối rắm.
- Bẩm Nguyên soái, kế hoạch được đề ra đều được sắp xếp xong.
Lê Dực Định trầm ngâm nhìn bản đồ, không nhìn bất cứ một ai, hắn trầm giọng nói:
- Tiền tướng quân đưa quân mai phục ở phía Tây cách khe Thành Đồ mười dặm chặn quân chi viện của Tế Linh, sau đó hội ngộ cùng bổn nguyên soái và Hữu tiên phong quan sát trận địa mà tùy cơ ứng cứu, được đà đánh chiếm Tế Linh. Hậu tướng quân bọc hậu, hỗ trợ siết chặt vòng vây tại khe Thành Đồ. Dụ Di phó tướng!
Nghe đến tên mình, Lê Ngọc Thiền bước đến trước một bước rồi cúi người.
- Có mạc tướng!
- Căm phẫn bấy lâu nay nhịn nhục cũng đủ rồi. Ngay ngày mai lập tức lên đường hành quân bất kể ngày đêm, ba ngày sau nhất định phải đến kịp khe Thành Đồ, trực diện giao chiến với quân Tế Linh, mang đầu của Chư Tể về đây gặp bổn nguyên soái.
- Rõ!
Lấy một quyển binh thư, Lê Dực Định tiếp lời:
- Tất cả lui ra, Dụ Di phó tướng ở lại.
- Chúng mạc tướng cáo lui!
Các tướng lĩnh đều ra khỏi lều, chỉ còn hai người họ là ở lại.
Lê Ngọc Thiền biết rằng Lê Dực Định vẫn còn trọng trách cần giao phó cho mình nên đã cẩn trọng thưa:
- Chẳng hay Nguyên soái có điều chi dặn dò?
Dẫu rằng tay cầm binh thư nhưng tâm lại không đặt vào đó. Lê Dực Định nhìn dáng vẻ ngày càng chững chạc của Lê Ngọc Thiền mà không khỏi mủi lòng.
- Bột ớt và tiêu đen là thứ quyết định trận chiến này thành hay bại. Mang nó đến chiến trận và bố trí thật tỉ mỉ. Cho em xuất trận trực diện với quân địch ở thân phận phó tướng như thế này đã là quá rộng lượng rồi, đừng khiến bổn nguyên soái thất vọng.
- Mạc tướng tuân lệnh.
Lê Ngọc Thiền hành lễ xong thì lui ra ngoài. Sau bao nhiêu lâu ôm lấy căm hận thì cuối cùng cũng có thể toại nguyện.
Chẳng chờ đợi lâu, Lê Ngọc Thiền nhanh chóng tập hợp đội quân để khuya lên đường hành quân. Còn sai người chuẩn bị bột ớt và tiêu đen mang theo bố trí cạm bẫy.
Quay về lều trại, thứ đầu tiên trong mắt nàng chính là thanh kiếm Côn Sắc mà Hoàng đế đã ngự ban cho Thận Trung tướng quân khi hắn nhận lệnh chinh phạt Đông Nam.
Bàn tay nhẹ nhàng lướt lên thanh kiếm lạnh lẽo. Lê Ngọc Thiền nhấc nó lên rồi ngắm nhìn thật kỹ từng đường nét tinh xảo được chạm khắc ở ngoài vỏ kiếm. Trước đây nó là vật bất ly thân của Thận Trung tướng quân, nhưng từ khi hắn nằm xuống ở sa trường thì Lê Ngọc Thiền không cho bất kỳ ai chạm tay vào cả.
Ngày hôm nay đến quân doanh, dẫu có được xuất trận hay không thì nàng vẫn muốn mang theo thanh kiếm này. Có nó tức là có Thận Trung tướng quân. Nàng muốn hắn nhìn thật kỹ mối căm thù từng ấy thời gian phải chịu đựng. Nàng muốn hắn chứng kiến cảnh tượng Chư Tể phải bỏ mạng tại nơi đây.
Ôm lấy thanh kiếm vào lòng, Lê Ngọc Thiền không muốn khóc nhưng nước mắt cứ tự nhiên chực trào.
- Hỡi phu tướng… Chàng có nghe được tiếng trống ngoài kia đang không ngừng vang vọng? Nhớ khi xưa chàng cùng kiếm Côn Sắc tung hoành ngang dọc tiếng tăm lẫy lừng. Không ngờ ngày hôm nay người đã về với đất mẹ trong cô đơn quạnh quẽ.
Đặt thanh kiếm lên giá. Lê Ngọc Thiền lùi lại vài bước rồi quỳ xuống khấu đầu.
- Lạy vong linh chàng ở nơi chín suối, hãy lắng nghe để thiếp được giải bày. Thù xưa hận cũ bấy lâu thiếp vẫn ghi lòng tạc dạ. Hằng đêm chỉ trông mong đến ngày dùng máu tươi rửa sạch mối hận thù. Nay đã nhận được lệnh xuất chinh, thiếp xin mang Côn Sắc tung hoành nơi chiến trận. Mong chàng ở trên cao hãy luôn chở che cho thiếp, để thiếp luôn tràn đầy hào khí lấy đầu Chư Tể tế vong linh chàng.
Lê Ngọc Thiền không kềm được nước mắt mà nức nở, đôi vai gầy cũng không ngừng run lên bần bật.
Nhất định lần này sẽ diệt được Chư Tể. Nàng muốn Thận Trung tướng quân được an lòng nơi chín suối cũng như an ủi vết thương lòng đã quá hằn sâu của mình.