Lê Dực Định vừa hồi phủ thì đã cho gọi Dương Hựu và Trực Hoành đến giao nhiệm vụ. Trận chiến với giặc ngoài tuy đã kết thúc nhưng thù trong vẫn chưa triệt để tiêu diệt. Lần này Lê Dực Định muốn tính kế dài lâu, dọn dẹp sạch sẽ từng cái gai để bản thân tránh dẫm phải.
Đặt những sấp giấy xuống bàn, Lê Dực Định điềm đạm cất lời:
- Vài ngày tới bổn vương phụng mệnh phụ hoàng điều tra các quan viên tại các châu, lộ. Những việc ở quân doanh sẽ được giao cho đô đốc và cả giám sát tình hình các sắc quân. Dương Hựu sẽ theo hầu bổn Vương làm công vụ.
- Đại vương, ngài chỉ giao việc cho Dương Hựu vậy còn thần thì sao?
Lê Dực Định dằn tay xuống bàn, gằn giọng:
- Bổn vương còn chưa hỏi tội ngươi, ngươi còn dám mở miệng?
Trực Hoành và Dương Hựu lại nhìn nhau không khỏi thắc mắc.
Lê Dực Định tiếp lời:
- Dương Hựu ra ngoài, Trực Hoành ở lại.
- Thần cáo lui!
Dương Hựu ra ngoài và đợi ở tiền sảnh một lúc lâu vẫn chưa thấy Trực Hoành đi ra nên rất lấy làm lo lắng, chẳng biết hắn đã làm gì khiến Lê Dực Định tức giận đến như vậy.
Khoảng nửa nén hương sau thì Trực Hoành mới ra ngoài, sắc mặt còn hậm hực trông rất tức giận.
Dương Hựu đi đến nắm khủy tay của hắn kéo lại, hỏi:
- Đại vương càng ngày càng hồ đồ. Vì chút chuyện nhỏ đã trách mắng ta, còn vì nữ nhân họ Lưu đó mà phạt ta rất nặng. Đi theo ngài ấy bao lâu nay còn không bằng một nữ tử phàm tục, ta không nhịn nổi nữa.
Dương Hựu nhíu mày, nghiến chặt răng:
- Chú điên rồi sao? Dám nói về Đại vương với những lời bất kính như vậy.
- Ta không nhịn nữa! Anh muốn đi theo ngài thì đi, ta rời Kiêu Quân Sở.
- Chú rời Kiêu Quân Sở rồi sẽ đi đâu? Khắp nơi toàn là thế lực của Hoàng thái tử, chưa kể còn có bao nhiêu Vương thất nhúng tay vào. Chú là người của Đại vương, bước ra ngoài chỉ có một con đường chết. Không thể không bị truy cùng giết tận.
Dẫu Dương Hựu đã can ngăn nhưng Trực Hoành lại quả quyết đáp:
- Ta thà bị truy sát cũng không đời nào ở lại chịu sỉ nhục. Giao tình giữa đôi ta bao năm Trực Hoành xin ghi lòng tạc dạ, có bất trắc thì anh cứ đến tìm ta. Còn bây giờ thì cáo từ.
- Đợi đã! Trực Hoành! Trực Hoành!
Không đợi Dương Hựu nói thêm một câu nào, Trực Hoành dứt khoát quay người rời đi.
Dương Hựu biết không thể nào ngăn cản được Trực Hoành nên đã đi vội đến chỗ của Lê Dực Định. Thời khắc này chỉ có mỗi hắn mới có thể đưa ra quyết định cuối cùng.
Kiêu Quân Sở là căn cứ trọng yếu của Kiêu Anh quân, là sắc quân tinh nhuệ được chính tay Lê Dực Định rèn luyện để bảo vệ bên ngoài Hoàng thành. Bên trong là Cấm quân, bên ngoài là Kiêu Anh quân, bao năm nay cùng nhau phối hợp rất chặt chẽ.
- Đại vương! Không hay rồi!
Lê Dực Định khẽ nhíu đôi mày, hỏi:
- Chuyện chi?
- Trực Hoành… Muốn rời Kiêu Quân Sở, thần đã cố gắng ngăn lại nhưng bất thành.
Lê Dực Định dửng dưng, tâm thế điềm nhiên nói:
- Cứ để hắn đi! Để giữ thể diện cho hắn, không cần bố cáo với quân binh.
- Chuyện này…
Dương Hựu cứ nấn ná, muốn nói nhưng lại thôi. Lê Dực Định nhướng một bên mày, chất giọng trầm ổn lại vang lên:
- Sao? Bổn vương không có quyền đuổi hắn khỏi Kiêu Quân Sở?
- Thần không có ý đó.
Dương Hựu mím môi, quỳ hẳn xuống đất van xin:
- Đại vương, tính khí của Trực Hoành quả thật không tốt, vừa giận chóng quên, dẫu hắn có mạo phạm nhưng tâm ý đối với người là một mực trung thành. Xin người hãy nể tình Trực Hoành đã phò tá bao năm nay mà cho hắn thêm một cơ hội.
Chống khủy tay lên bàn, khoé môi của Lê Dực Định khẽ nhếch:
- Ngươi là hắn hay sao mà biết hắn tâm ý trung thành? Đại bất kính chính là đại bất kính. Hai ngươi giao tình bấy lâu, nay ngươi lại dám cầu xin cho hắn, bổn vương không tin tâm ý của ngươi hoàn toàn ngay thẳng.
Lê Dực Định cầm lấy binh thư mở ra đọc, mắt không nhìn Dương Hựu, nói:
- Ra ngoài! Quỳ trên dây xích sắt trước cổng Kiêu Quân Sở một canh giờ, lấy mình làm gương.
…
Vừa mới đó đã trôi qua thêm một quãng thời gian, còn vài ngày nữa là đến Tết Nguyên Đán nên khắp thôn xóm đều rất rộn ràng.
Hôm nay Chỉ Ni thay Lưu Thuận sang thôn bên cạnh chẩn bệnh đến chập tối mới về đến đầu thôn. Thấy sắc trời đã không còn sớm, nàng toan bước đi về nhà.
Nhưng vừa về đến nơi thì đã gặp một bóng người đang đi qua đi lại ở bên ngoài hàng rào. Nhận ra Trần Hành, Chỉ Ni không muốn lên tiếng cũng không muốn hắn chú ý đến mình nên đã bước đi tiếp. Từ dạo ấy đến nay ngày nào cũng như vậy, nàng đã quá quen rồi.
- Chỉ Ni!
Tuy nhiên, chưa đi được bao nhiêu bước thì đã nghe tiếng gọi. Nếu đi tiếp sẽ là bất lịch sự nhưng Chỉ Ni không muốn đối mặt với Trần Hành một chút nào.
Nấn ná đôi lúc, khi nàng quyết định đi vào nhà thì Trần Hành đã vội vã đi đến nắm lấy khủy tay giữ lại.
- Nàng nói với ta vài câu thôi, được không?
Chỉ Ni vội giằng tay ra. Với một nam nhân đã yên bề gia thất như Trần Hành thì cứ nắm nắm kéo kéo chẳng ra thể thống gì cả.
Lùi lại vài bước, nàng nói:
- Có chuyện gì để sáng mai hẵng nói. Ta và ngài gặp nhau lúc này không phù hợp lễ tiết chi.
- Ta…
Trần Hành ấp úng. Rất muốn nói với nàng rằng bao lâu nay tâm can của hắn khó chịu, đau đớn biết nhường nào. Vì lợi ích trước mắt mà đánh đổi đi những thứ mình vốn dĩ đã có được, trên đời này còn ai dại như hắn đâu.
Trong quãng thời gian qua, Trần Hành nghĩ rằng bản thân sẽ nhanh chóng quên đi Chỉ Ni. Nhưng hắn sai rồi! Bất kể lúc nào nàng cũng hiện hữu trong tâm trí, dẫu làm gì, đi đâu, những nơi nào từng cùng nhau đi qua hắn đều nhớ như in, không sót một thứ nào cả.
Chỉ Ni không muốn quanh co, càng không muốn liên quan đến Trần Hành nên đã quay lưng đi vào nhà. Nhưng khi nàng vừa quay lưng lại thì đã thấy Phương Liên cùng một số gia nhân đang đứng cách đó không xa với những ngọn đuốc sáng rực.
Phương Liên vòng tay trước ngực, cười khẩy một cái:
- Sao? Không nói gì với nhau à?
- Trần phu nhân đừng hiểu lầm, chúng tôi không có gì để nói cả.
- Đứng lại đó!
Chỉ Ni toan bước đi thì Phương Liên đã nắm cổ tay giữ lại, móng tay dài sắc nhọn còn bấm vào da khiến nàng bất giác thốt lên:
- A!
- Buông nàng ấy ra!
Trần Hành đi đến giằng tay Phương Liên rồi đứng trước mặt Chỉ Ni che chắn.
- Đừng náo loạn vô cớ nữa.
Nói rồi hắn quay ra sau nhìn Chỉ Ni với điệu bộ lo lắng:
- Nàng không sao chứ? Có đau lắm không?
- Nè! Chàng là phu quân của thiếp. Có nhớ chưa?
Phương Liên kéo tay Trần Hành về phía mình rồi bước đến trước mặt Chỉ Ni, sắc mặt không giấu được lửa giận.
- Hay lắm! Cuối cùng thì cũng có ngày ta bắt được hai người dan díu với nhau.
Chỉ Ni không muốn đôi co thêm với họ nên thở dài một hơi rồi nói:
- Chúng tôi làm gì mà phải để cô bắt được? Ta và Trần Vệ úy là người cùng thôn, ra vào đôi khi chạm mặt cũng không lấy làm lạ, há chi phu nhân đây lại làm quá vấn đề?
- Vấn đề chính là ngươi từng qua lại mật thiết với phu quân ta. Làm sao ta tin được rằng ngươi không tiếp cận chàng ấy.
Nhìn sắc mặt tức giận của Phương Liên, Chỉ Ni bật cười:
- Chuyện qua rất lâu rồi mà Trần phu nhân vẫn còn canh cánh trong lòng, ắt hẳn tâm không hề thoải mái. Xin lỗi vì đã để Trần phu nhân luôn sống trong lo sợ.