Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 45: Đệ Nhất Đại Vương Phi - Chương 45 Hội Săn Mùa Xuân (1)



Hằng năm, cứ vào mười hai tháng giêng là ở ngoại ô sẽ tổ chức hội săn bắn, dùng chính chiến lợi phẩm để tế bái Hằng Đế và tổ tiên. Đây là một trong những lễ lớn và quan trọng nhất trong năm vậy nên mỗi lần đến ngày này là trường săn vô cùng náo nhiệt.

Để đến hội săn phải đi vào một khu rừng rất lớn nhưng vì diễn ra thường niên nên đường đi rất dễ dàng, còn được trải đá với chiều ngang rất rộng. Hai chiếc trống đồng rất to được đặt ở cổng, mặt trống được đặt quay ra ngoài với các hoạ tiết được đúc tinh xảo vô cùng. Với một nữ nhân thôn quê như Chỉ Ni thì chưa bao giờ được nhìn thấy một lễ hội nào lớn như vậy.

Sau chiếc cổng lớn là vô số nhà chòi lục giác bằng gỗ được dựng lên kiên cố. Bên ngoài còn được sắp xếp những thẻ tên đủ màu sắc theo từng danh phận, chức quan để phân biệt rõ nơi nghỉ ngơi của từng người. Chiếc thẻ tên treo ở nhà chòi của Lê Ngọc Thiền là màu đào hồng, còn thẻ tên của Lê Dực Định là màu tía.

Các vương công quý tộc, hoàng tử và quan quyến đều đã chuẩn bị xong ngựa, chỉ chờ đến giờ là sẽ khởi hành vào rừng sâu săn bắn. Nam nhân mỗi người đều đứng cạnh ngựa của mình, bên cạnh còn có vài gia đinh. Nữ nhân thì nhàn nhã hơn nhiều, đa số họ đều là con nhà quan, đường học vấn vô cùng rộng mở nên không những thi thơ mà còn hội họa, gảy đàn,… Khung cảnh quanh trường săn tựa như là tiên cảnh.

Lê Dực Định rời khỏi nhà chòi, đi đến con An Phiêu Mã luôn theo chân mình đến khắp mọi nơi. Trên đường đi thì gặp phải Chiêu Nhiêu vương, hoàng tử thứ sáu của Hoàng đế.

Chiêu Nhiêu vương, Lê Dư Mạnh lúc nào cũng mang vẻ ngoài thư sinh, điềm đạm, cư xử đúng lễ tiết với tất cả mọi người, một vỏ bọc không vướng một hạt bụi trần đầy hoàn hảo.

Chỉ vừa gặp Lê Dực Định thì Lê Lương Khoác đã nở một nụ cười tươi tắn:

- Khiêm Hòa Đại vương! Đã lâu rồi không gặp.

Lê Dực Định gật nhẹ đầu:

- Lục điện hạ!

- Ta và chú đều chung một dòng máu, cớ chi phải khách khí như thế này? Vả lại chú là Đại vương, so với tước Vương của ta vẫn hơn một bậc.

- Luận về vai vế, người là anh lớn, luận về văn thơ, người cũng hơn ta. Dực Định không dám trèo cao, hơn thua phần nào.

Lê Dư Mạnh lại nở một nụ cười khó hiểu, tay thì không ngừng phẩy quạt. Bấy lâu nay Lê Dực Định đều như vậy, nhẫn nhịn và khiêm nhường, một kiểu cách khiến người ta vô cùng chán ghét.

- Quân thần trước rồi mới đến tình thân. Cũng như ta, lớn hơn Hoàng thái tử bấy nhiêu nhưng khi gặp mặt vẫn phải cúi đầu. Âu cũng là số mệnh cả.

Gấp quạt lại, Lê Dư Mạnh bỡn cợt nói tiếp:

- Hoàng thái tử của chúng ta không những nhiều tài lẻ mà còn có hậu thuẫn vững chắc là Hoàng hậu và ngoại phụ. Sinh ra vốn đã ngậm hẳn thìa vàng.

- Là đích tử đương nhiên so với thứ tử mang nhiều khác biệt. Nghĩ lại Hoàng thái tử là người rất đơn giản, lại còn không mang lòng dạ hẹp hòi, chỉ biết tính toán, mai sau ắt sẽ là minh quân.

- Đúng vậy! Hoàng thái tử là một người rất đơn giản.

Lê Dư Mạnh lại nở nụ cười nhưng Lê Dực Định có thể nhìn ra đây là nụ cười khẩy khinh bỉ. Từ “đơn giản” phát ra từ miệng của Lê Dực Định rất bình thường nhưng khi được phát ra từ miệng của Lê Dư Mạnh lại mang nhiều hàm ý sâu xa. Cả hai người không thân nhưng lần này đã chủ động đến đây thì chắc chắn Lê Dư Mạnh có ý đồ. Chỉ là vừa rồi Lê Dực Định giả lả khen Lê Lương Khoác vài câu, vốn là muốn chặn miệng Lê Dư Mạnh, không để hắn tìm ra sơ hở của mình.

Đường Hoa Hoài không biết đến từ lúc nào, thấy họ thì lập tức khụy gối:

- Thần nữ vấn an hai vị điện hạ!

Từ khi đến trường săn, Đường Hoa Hoà vẫn luôn nghe ngóng tin tức về Lê Dực Định và không khỏi nhọc công tìm kiếm.

Khi biết được Lê Dực Định chính là Khiêm Hoà Đại vương càng khiến nàng ta thêm phấn khích tột cùng. Không thể chờ được nữa nên đã chủ động tìm đến nơi đây.

Lê Dư Mạnh nheo đôi mắt:

- Vị này là?

Nàng nhanh nhảu đáp:

- Thần nữ là Đường Hoa Hoài, đích nữ của Tường Quận công đến từ Cam Hi.

Hắn bật cười thành tiếng:

- Hoá ra là Thanh Huyện chúa.

Ánh mắt hướng về nhà chòi của Lê Ngọc Thiền, thấy nàng ta cùng Chỉ Ni đang trò chuyện vô cùng rôm rả thì Lê Dực Định đã vòng tay ra phía trước, cung kính chào Lê Dư Mạnh rồi lập tức rời đi. Không để Đường Hoa Hoài kịp nói một câu nào, cũng chưa từng để nàng ta vào mắt.

Nhìn theo bóng lưng của hắn đang dần khuất, Đường Hoa Hoài vừa ôm ấm ức mà vừa cảm thấy trong lòng không ngừng rung động. Không ngờ hắn là Khiêm Hoà Đại vương, hoàng tử thứ mười một của Hoàng đế. Một nam nhân ưu tú như vậy thì cớ gì phải buông tha.



Chỉ Ni cùng Lê Ngọc Thiền ở nhà chòi trò chuyện rất vui vẻ. Không những vậy mà còn có vô số trò chơi vặt vãnh để mọi người cùng giải khuây.

- Cô xem, ván này ta lại thắng rồi.

Chiếc thẻ tre cuối cùng được Lê Ngọc Thiền mở ra. Đây là trò rất được chuộng ở kinh thành thời bấy giờ. Trên từng thẻ tre đều có ký tự khác nhau hoặc liên kết với thẻ tre khác trở thành một nghĩa, chia đều cho hai hoặc ba người. Mỗi người thay phiên lật thẻ tre, ai thắng nhiều cặp thẻ tre nhất sẽ là người chiến thắng.

Chỉ Ni bật cười:

- Thần nữ không phục! Phải chơi lại một lần nữa.

- Được! Ta chẳng sợ cô đâu.

Hai người chơi một ván mới trong tiếng cười rôm rả. Với lại chẳng bao lâu nữa Lê Ngọc Thiền cũng phải cưỡi ngựa đi săn nên muốn ở đây chơi cùng Chỉ Ni thêm một chút.

Một nữ nhân đi đến nhà chòi của Lê Ngọc Thiền, dừng chân ở phía trước, nàng ta khụy gối thưa:

- Thần nữ Đường Hoa Hoài xin bái kiến Quận chúa!

Đưa mắt nhìn ra, thấy Đường Hoa Hoài thì Lê Ngọc Thiền đã chỉnh đốn lại phong thái nghiêm trang, không còn vui vẻ cười nói như lúc nãy.

- Miễn lễ!

- Đa tạ Quận chúa!

- Vào đây ngồi đi đã, đứng bên ngoài không hay.

Đường Hoa Hoài vào bên trong và ngồi xuống bên cạnh Chỉ Ni. Vừa rồi nàng cũng hiểu phép tắc nên đã đứng dậy khụy gối chào nàng ta một cái.

Không chờ đợi được lâu, Đường Hoa Hoài nhẹ giọng nói:

- Hôm nay đến hội săn, biết rằng đông người nên thần nữ đã cho người nấu canh giải nhiệt và mang đến cho Quận chúa một chén.

- Huyện chúa có lòng rồi.

Đưa mắt nhìn sang Chỉ Ni đang ngồi ở bên cạnh, Đường Hoa Hoài không khỏi thắc mắc:

- Không biết cô nương này là ái nữ nhà ai?

Chỉ Ni nói:

- Dân nữ tên Lưu Chỉ Ni, người châu Liêu Trúc, nay phụng thánh chỉ đến kinh thành diện thánh.

- Một cô nương thôn quê được hẳn thánh chỉ triệu gọi diện thánh, quả thực là quý nhân.

Đường Hoa Hoài che miệng cười, rõ ý xem thường người bên cạnh. Chỉ Ni và Lê Ngọc Thiền nhìn nhau, không ai nói câu nào nhưng dường như đã hiểu ý.

Bên ngoài có một nam nhân đi vào, trên tay còn có một chiếc khay chứa đĩa bánh đậu xanh.

- Nô tài vấn an Quận chúa, vấn an Huyện chúa.

Lê Ngọc Thiền cất giọng:

- Ngươi chẳng phải đang hầu hạ Đại vương sao?

- Đại vương chuẩn bị cho hội săn nhưng vẫn không quên Quận chúa thích ăn bánh đậu xanh nhất, lệnh nô tài mang đến đây cho người một đĩa.

- Thay ta đa tạ ngài ấy.

- Dạ! Nô tài cáo lui!

Lê Ngọc Thiền nhìn đĩa bánh rồi lại nheo mắt nhìn Chỉ Ni. Tuy ngoài miệng không nói nhưng trong lòng đã sáng tỏ vô cùng. Rõ ràng Lê Dực Định thừa biết bánh đậu xanh không phải là món ưa thích của nàng nhưng lại đưa sang đây. Chỉ còn mỗi nữ nhân ở đối diện, không phải vì nàng ta thì là gì?

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của Lê Ngọc Thiền khiến Chỉ Ni đoán được phần nào tâm ý. Cười cười vờ như ngu ngơ, nàng vội đứng dậy khụy gối:

- Thần nữ không làm phiền Quận chúa cùng Huyện chúa đàm đạo nữa, xin cáo lui trước.

Nàng vội vàng kéo Bạch Hạc rời đi mà không để cho Lê Ngọc Thiền nói được thêm một câu nào.

Đường Hoa Hoài giương mắt nhìn theo sau, trong thâm tâm không ngừng tính toán. Lần trước ở Trường Thọ Cung đã nghe nhắc đến một lần, nữ nhân này ắt hẳn là người mà Hoàng thái hậu đã nói đến.

Đã nghe phong thanh từ trước là có một nữ nhân đã ở lại quân doanh trị độc giúp Lê Dực Định, nếu đã vậy thì nàng ta cũng hiểu được hắn phần nào. Trước tiên phải tiếp cận trước đã rồi từ từ sẽ tìm hiểu về hắn nhiều hơn.

Chỉ Ni cùng Bạch Hạc và Xích Ảnh rời khỏi nhà chòi rồi cùng nhau đi dạo một vòng. Trường săn này không những rộng lớn mà còn trải một thảm cỏ xanh rì, phía xa xa chính là khu rừng già với đầy loài thú hoang dã. Không những vậy mà còn hội tụ không ít nam thanh nữ tú. Nam cưỡi ngựa bắn cung, thi thơ lưu loát, nữ phổ nhạc gảy đàn, thanh tao khuê nhã.

Lần đầu tiên nhìn thấy lễ hội lớn như thế này, quả thực khiến người ta cảm thấy choáng ngợp.

Bạch Hạc lơ đễnh nói một câu:

- Nơi này nữ nhân nhiều vô số, còn là thân quyến nhà quan, không biết vị nào mới là Đại vương phi của Đại vương nữa.

Xích Ảnh đáp:

- Đại vương phi đương nhiên thân phận không thua kém chi Đại vương, đâu phải muốn là có thể gặp.

- Cũng đúng! Đại vương là ai chứ? Ít nhất Đại vương phi cũng phải là ái nữ nhà quan tam phẩm.

Đoạn hội thoại của họ không dài nhưng đủ để Chỉ Ni chiêm nghiệm ra rất nhiều thứ. Ở một nơi xa hoa như kinh thành, còn có các tiểu thư khuê các đến hội săn càng như một cái tát đau điếng để nàng tỉnh mộng.

Đúng vậy! Hắn là hoàng tử, là Nguyên soái thống lĩnh đại quân, là công thần của đương triều, là Đại vương cao cao tại thượng được Hoàng đế trọng dụng. Còn nàng, nàng có gì? Một cô thôn nữ ở chốn nông thôn hẻo lánh, đến cả ngày mai có còn hiện diện hay không cũng chẳng mấy ai hay.

Cho dù Lê Dực Định đối với nàng rất tốt nhưng con đường phải đi của cả hai lại quá khác biệt. Trong lòng hắn có nàng thì đã sao chứ? Có thể là mới lạ, có thể là nhất thời. Bất kể như thế nào cũng không vượt qua được định kiến xã hội và danh vị quyền lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.