Công Chúa Lưu Lạc: Đệ Nhất Đại Vương Phi

Chương 85: Đệ Nhất Đại Vương Phi - Chương 85 Vu Linh Tà Cổ



Chỉ Ni lân la đến Thanh Kim Điện chủ yếu muốn cầu xin Hoàng đế cho mình xuất Cung. Lần trước các thái giám và cung nữ vì nàng mà bị phạt trượng nên giờ đây bản thân chẳng dám làm càng.

Bước vào Thanh Kim Môn thì gặp quản vụ thái giám, Chỉ Ni mỉm cười nói:

- Hốt Tu công công!

Hốt Tu cúi đầu:

- Nô tài vấn an trưởng công chúa!

- Ta đến đây cầu kiến phụ hoàng.

- Hiện Bệ hạ đang bàn chính sự với Thái sư, có lẽ còn rất lâu mới xong ạ.

- Không sao! Ta đợi được.

Chỉ Ni đứng bên ngoài chờ đợi khá lâu vẫn chưa thấy ai đi ra. Dẫu vậy nhưng vẫn không muốn bỏ cuộc giữa chừng. Ở trong Cung chẳng có gì mới mẻ nên phải ra ngoài tìm cho bằng được. Vả lại còn một vị bằng hữu vẫn chưa nói được một lời từ biệt nên trong lòng không khỏi mang nhiều tiếc nuối.

Thấy Chỉ Ni chờ đợi đã lâu nên Hốt Tu đã đi đến bên cạnh kính cẩn thưa:

- Lệnh cô, nô tài nghĩ người nên quay về tẩm cung trước thì hơn. Không chừng còn rất lâu Bệ hạ mới nghị sự xong được.

- Ta không sao!

Chỉ Ni lắc đầu rồi tiếp tục đứng đợi ở bên ngoài. Không biết phải đợi đến bao lâu nhưng nàng luôn có một dự cảm không ổn nếu như không thể ra ngoài.

Đợi thêm một canh giờ thì bên trong mới có động tĩnh. Chỉ Ni mừng rỡ khi thấy cửa Điện đang được mở ra.

Các vị trọng thần bước ra ngoài, trông thấy nàng ai nấy đều quỳ xuống hành lễ:

- Chúng thần vấn an trưởng công chúa.

Nàng mỉm cười:

- Các vị không cần quá đa lễ.

Hốt Tu bước ra từ bên trong điện, nói với nàng:

- Bệ hạ cho truyền Lệnh cô vào trong.

- Được!

Trả lời Hốt Tu song nàng quay sang nói với họ rồi mới đi vào trong:

- Các vị đại nhân đi thong thả.

Chỉ Ni vội vàng đi vào trong Thanh Kim Điện. Bấy giờ đã không còn sớm, nếu còn nấn ná nữa thì sẽ đóng các môn mất.

Thấy Hoàng đế đang ngồi trên trường kỷ xem tấu sớ, Chỉ Ni đi đến trước người rồi quỳ xuống.

- Nhi thần vấn an phụ hoàng.

- Miễn lễ!

Hoàng đế đưa tay đỡ Chỉ Ni đứng dậy rồi tiếp lời:

- Hôm nay cơn gió nào đã thổi trưởng công chúa của trẫm đến đây vậy?

Nàng lân la đi đến gần, đưa bàn tay mềm mại xoa bóp đôi vai rộng của Hoàng đế. Ái ngại nói:

- Nhi thần đương nhiên là do nhớ phụ hoàng rồi, không thì sao lại đến đây chứ.

Hoàng đế đánh nhẹ vào tay nàng, lắc đầu không tin:

- Con muốn cầu xin chuyện chi nữa đúng không?

- Chỉ có phụ hoàng mới hiểu nhi thần thôi.

Chỉ Ni cười hì, vội đi ra phía trước ngồi xuống bên cạnh và ôm lấy cánh tay của Hoàng đế.

- Phụ hoàng ân điển cho nhi thần xuất Cung một lần này nữa nha.

Hoàng đế nhìn Chỉ Ni rồi tiếp tục xem tấu sớ, không nói một lời nào.

Chỉ Ni lay tay người nài nỉ:

- Phụ hoàng! Nhi thần hứa sẽ là lần cuối cùng và không có lần sau nữa đâu.

- Không được! Con là trưởng công chúa, ra vào Cung cấm như vậy còn ra thể thống chi.

Chỉ Ni chán nản nói:

- Nhi thần cũng đâu muốn làm phụ hoàng phiền lòng đâu, chỉ là sắp đến thọ thần của Hoàng mẫu nên chọn thứ mới lạ một chút.

Thấy Hoàng đế vẫn im lặng không để ý, nàng biết Hoàng hậu chính là điểm yếu của Hoàng đế nên tiếp tục lấy người ra làm lá chắn cho mình.

- Hoàng mẫu thích những vật lấp lánh nhưng trong Cung lại toàn là thứ nhìn hoài cũng nhàm chán. Chẳng có chi mới mẻ. Lần này có lẽ nhi thần không có món quà nào đáng giá mừng thọ thần của người rồi.

Hoàng đế đưa mắt nhìn Chỉ Ni rồi lại xem tiếp tấu sớ:

- Nói Xích Ảnh hộ tống con đi.

Vừa nghe được Hoàng đế đồng ý thì nàng liền mừng rỡ:

- Thật sao phụ hoàng?

Chỉ Ni vội đứng dậy khụy gối rồi chạy đi:

- Nhi thần phải đi ngay để đóng cửa Cung mất. Nhi thần xin cáo lui.

Nhìn theo bóng lưng của ái nữ, Hoàng đế chỉ lắc đầu bất lực. Ai bảo nàng là trưởng công chúa, ai bảo nàng do Hoàng hậu thân sanh, ai bảo nàng là ái nữ được sủng ái nhất trong lòng Hoàng đế kia chứ.



Lê Dực Định đi vào bên trong một y quán. Những điều Dương Hựu điều tra được rất hữu dụng nhưng hắn vẫn muốn tự thân mình điều tra xem có thu thập thêm được gì. Không bao lâu nữa sẽ vào Cung lưu trú nên tranh thủ thời gian này vẫn hơn. Có điều y quán nơi đây vừa nhỏ bé lại vắng vẻ, không tạo được cảm giác đáng tin cậy gì. Nhưng các y quán lớn đều đã điều tra qua nên thà biết nhiều còn hơn là bỏ sót.

Nhìn một lượt cả y quán song hắn đi đến hỏi chưởng quầy:

- Ta muốn gặp y sĩ, cho hỏi người có ở đây không?

- Dạ có, mời công tử đi theo ta.

Tên chưởng quầy xem ra có vẻ như rất vui mừng khi có khách đến. Chẳng lẽ nơi đây ế ẩm đến mức như vậy sao?

Chưởng quầy đưa Lê Dực Định đến một căn phòng ở bên trái. Hắn ta không vào, chỉ đứng bên ngoài nói vọng vào trong:

- Bẩm y sĩ có khách đến chữa bệnh ạ.

[Mời vào!]

Chưởng quầy vén màn che cho Lê Dực Định đi vào trong.

Bên trong phòng chỉ có một y sĩ già đang ngồi trên sập gỗ, đôi mắt cũng nhắm mắt nghiền không quan tâm người đi vào là ai.

- Ngồi xuống đi!

Lê Dực Định nhìn chiếc ghế gỗ ở ngay chân mình rồi ngồi xuống, đối diện với y sĩ.

Y sĩ lại tiếp lời:

- Cần chữa bệnh chi đây?

Hắn đáp:

- Không giấu chi y sĩ, mỗ đến đây là để hỏi vài điều.

Vẫn không mở mắt, y sĩ cười khẩy:

- Hừm! Nếu đã không có bệnh thì mời đi về cho.

Hắn mỉm cười, nhìn dáng vẻ thần bí của vị y sĩ kia mà lấy làm thích thú. Chẳng hay có thể hỏi thêm được vài điều.

- Mỗ chỉ muốn hỏi vài điều về thảo dược, không có ý muốn làm khó y sĩ đâu. Chỉ cần người đồng ý thì bao nhiêu tiền cũng được.

- Ngươi nghĩ ta cần chút tiền đó hay sao? Tiếng Thành Vu không dễ học, nhưng mà một người ngoại quốc lại nói thông thạo tiếng Thành Vu như vậy…

Lúc này y sĩ mới mở mắt và nhìn trực diện vào hắn:

- Ngươi là ai?

Hai đôi mắt nhìn nhau, Lê Dực Định chợt nhận ra ông lão trước mắt hoàn toàn không tầm thường. Xem ra lần này hắn đến đây đã không phải là công cóc.

Lê Dực Định mỉm nhẹ khoé môi:

- Mỗ chỉ là thương gia bình thường từ Qui Nam đến mà thôi.

Vị y sĩ già lấy quyển y thư cổ trên giá, vừa nói vừa lật từng trang trong đó ra:

- Một thương gia bình thường nhưng phong thái không hề bình thường một chút nào. Nói đi! Ngươi đến tìm lão thân là có ý chi?

- Mỗ đã nói rồi, chỉ đơn giản muốn hỏi về một số thảo dược mà thôi. Hoàn toàn không có ý chi cả.

- Còn chưa biết là hại hay giúp người, ta nói với ngươi cũng có ích lợi chi.

Hắn quả quyết:

- Chắc chắn là giúp người.

Đưa mắt nhìn hắn, tay của y sĩ đẩy quyển y thư cổ ra. Lê Dực Định nhìn chữ viết Thành Vu cổ chằng chịt bên trong mà không hiểu được gì. Chỉ có bức hoạ của một loài hoa trông rất rực rỡ.

Giương ánh mắt khó hiểu nhìn vị y sĩ già, hắn hỏi:

- Đây là chi?

Y sĩ điềm nhiên đáp:

- Thứ ngươi cần tìm.

Lê Dực Định nheo mắt, đôi mày khẽ nhíu lại. Rốt cục thì người này là ai? Tại sao còn chưa hỏi hắn xảy ra chuyện gì thì đã đưa ra đáp án như vậy?

Thấy hắn im lặng trong phút chốc, y sĩ lại tiếp lời:

- Người bị Vu linh tà cổ sẽ quên tất cả chuyện trong quá khứ mặc cho quan trọng ra sao, chỉ cần bị kích động sẽ khiến chất độc của loại thuật này phát tác. Đến lúc đó thân chủ sống cũng không được mà muốn chết cũng chẳng xong.

Hắn kinh ngạc run rẩy tay chân:

- Không còn cách để giải hay sao?

Y sĩ gõ ngón trỏ vào loại thảo dược trong quyển y thư cổ:

- Đây là cách giải duy nhất và người có thể dùng Vu linh tà cổ ở thời điểm hiện tại chỉ có Quốc sư đương triều. Muốn biết rõ hơn thì cứ tìm người đó. Nhưng ta nói trước, Vu linh tà cổ dùng thì dễ nhưng chữa rất khó. Có khi phải đánh đổi bằng cả mạng sống của ngươi.

- Được! Đa tạ y sĩ. Tiền công là bao nhiêu?

Vị y sĩ già lại nhắm mắt như ban đầu, nhàn nhã đáp:

- Tùy tâm!

Lê Dực Định nhìn y sĩ thêm một lần rồi đi ra ngoài. Quốc sư đương triều dĩ nhiên được Hoàng đế trọng dụng, làm sao nói gặp là có thể gặp kia chứ? Nhưng nếu không gặp được thì hắn không thể đưa Chỉ Ni quay về.

Đặt một túi tiền lên quầy song rời khỏi y quán.

Dừng lại ở phía trước, ánh mắt của hắn ngước nhìn bầu trời trong xanh đầy mây trắng đang bay chầm chậm. Đánh đổi bằng cả mạng sống của hắn sao? Nếu thật là làm vậy để có thể đổi lại một ngày ở bên cạnh Chỉ Ni thì hắn cũng sẽ cam lòng.

Không cần biết thân phận của Chỉ Ni là gì nhưng hắn rất sợ nàng sẽ bị làm hại một lần nữa. Lần này hắn sẽ bảo vệ thật tốt, luôn giữ ở bên mình và không cho bất kỳ ai có cớ tổn thương đến nàng.

Chỉ Ni đi dạo xung quanh chợ phiên nhưng chẳng thấy cho gì ưng ý, vả lại cũng rất muốn đến quán trọ hôm trước nhưng Xích Ảnh lại cứ đi theo nên chẳng làm gì được.

Bất chợt nhìn thấy một nam nhân vừa bước ra khỏi y quán, nàng suy nghĩ một lúc rồi nói với Xích Ảnh:

- Ta muốn ăn bánh tổ!

- Người đứng đây, nô tài sẽ về ngay thôi.

Xích Ảnh đi ngược lại đến sạp bán bánh tổ. Chỉ Ni thấy hắn đã đi khuất thì lợi dụng đám đông mà chạy về hướng y quán kia. Tuy nhiên đến nơi lại chẳng thấy người đâu cả.

Đang nhìn Đông ngó Tây thì bất chợt có một bàn tay nắm lấy cổ tay nàng kéo vào góc khuất. Ban đầu có chút hoảng hốt nhưng khi nhìn thấy Lê Dực Định thì Chỉ Ni đã nở một nụ cười tươi.

Vừa trông thấy nàng, hắn ngạc nhiên:

- Là nàng…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.