Từ lúc Chỉ Ni tỉnh dậy thì Phượng Nghi Cung đã nhộn nhịp hơn phần nào, cung nữ thái giám đều ra vào liên tục. Nhưng đó chỉ là ở tiền điện, còn tẩm cung thì phải được Chỉ Ni đồng ý mới được vào trong. Hoàng đế và Hoàng hậu đôi lúc lại vào thăm hỏi tình hình rồi lại ra ngoài chờ đợi, nhìn thấy nàng cứ im lặng không nói, cả người cứ bần thần nên đành để lại không gian yên tĩnh cho thư thả.
Khủy tay chống lên thành ghế, bàn tay áp vào trán mãi rầu rĩ không thôi, Hoàng hậu hết chậc lưỡi rồi lại thở dài khiến tiền điện càng thêm ảm đạm.
Hoàng đế nhìn Hoàng hậu rồi nhìn Quốc sư, hỏi:
- Không còn cách nào khác để vào bên trong sao?
Quốc sư lắc đầu:
- Lệnh cô hiện đã nhớ lại chuyện cũ nên sẽ thắc mắc một số điều. Nếu Bệ hạ và Lệnh bà vào bên trong sẽ khiến Lệnh cô kích động mà dò hỏi nhiều thứ, đó là thời điểm vàng để chất độc phát tác mạnh mẽ hơn. Tốt nhất là Bệ hạ và Lệnh bà nên để Lệnh cô bình tâm lại.
Hoàng hậu ngồi thẳng người, sốt sắng nói:
- Nhưng trưởng công chúa vừa nôn ra máu, để con bé một mình thì sao bổn cung yên tâm được.
- Đó là triệu chứng khi độc phát tác, nếu Lệnh cô thêm kích động thì sẽ còn nôn ra nhiều hơn.
Tay siết chặt lấy thành ghế, Hoàng hậu bất lực nhắm mắt rồi quay đầu sang hướng khác. Kể từ lúc Chỉ Ni phát bệnh thì Hoàng hậu mỗi ngày đều phải sống trong dằn vặt. Không ngờ quyết định của người lại mang đến cho nàng biết bao nhiêu đau khổ như thế này.
Hoàng đế đi đến cửa rồi nhìn về phía hậu điện. Những ngày qua tin tức về Chỉ Ni vẫn luôn được giấu kín đối với bên ngoài Hoàng thành, đặc biệt nhất là chỗ của Lê Dực Định. Trách rằng Hoàng đế đã biết chuyện này quá muộn, bằng không thì sẽ chẳng bao giờ để hai người có cơ hội gặp gỡ. Chuyện này cũng không thể trách tội những người theo hầu Chỉ Ni ở Qui Nam vì rõ ràng trong thư hồi đáp đã cử sứ giả là Hoàn Văn vương Lê Đông Hoạt. Ngày thượng triều Định Tư đồ do tuổi cao nên cáo bệnh không đến nên không biết Lê Dực Định đã đến thay. Còn Xích Ảnh có biết bao là việc, mỗi ngày gặp không biết bao nhiêu người, nếu nhận ra Lê Dực Định thì sẽ bẩm báo ngay từ đầu. Bạch Hạc lại càng không biết chuyện ở tiền triều, làm sao nhắc nhở Chỉ Ni nên lánh mặt kia chứ.
Ánh mắt ngước nhìn cơn tuyết rơi lất phất kèm với cái lạnh se buốt tâm can, như thể làm lòng người thêm hiu quạnh. Chỉ Ni đã lâm trọng bệnh khiến Hoàng hậu ngày đêm lao lực, dạo trước còn vì đau lòng quá độ mà bạo bệnh suốt mấy năm liền, giờ đây nàng lại xảy ra chuyện thì Hoàng hậu có lẽ cũng không thể trụ nổi nữa. Hoàng đế phải làm mọi cách để tìm ra Hạ Tuyết Đàm nhanh nhất có thể. Thành Vu đã biến động nhiều năm, cũng nên đến lúc phải thái bình rồi.
Chỉ Ni ngồi thất thần ở trên giường, ánh mắt cứ ngắm nhìn cơn tuyết rơi trắng xóa qua khe hở nhỏ nơi cửa sổ. Trong tay nắm chặt sợi dây tuyến đã dần phai màu qua tháng năm mà lòng dường như hoàn toàn vỡ vụn. Lúc bấy giờ nàng rất lo sợ, sợ rằng không biết bản thân nên đối diện với Lê Dực Định như thế nào, và không biết khi gặp lại nhau rồi thì nên nói điều gì đầu tiên.
Ánh mắt dừng lại ở sợi dây tuyến, Chỉ Ni chợt nở một nụ cười nhẹ nhàng. Không ngờ rằng đến bây giờ hắn vẫn cô đơn lẻ bóng, không ngờ rằng sau ngần ấy năm mà hắn vẫn yêu thương nàng như thuở ban đầu. Nhưng lần này sẽ không giống như ba năm trước. Chỉ Ni năm đó để hắn đau khổ chứng kiến người mình yêu thương ra đi, còn Chỉ Ni bây giờ sẽ chọn cách rời xa trong lặng lẽ. Tự bản thân nàng biết mình không thể gượng dậy thêm được nữa, tuy nhiên cuộc đời này còn có quá nhiều nuối tiếc và quá nhiều thứ vẫn chưa thể giải bày.
[Dạ bẩm Lệnh cô, Quốc sư sai nô tì mang thuốc đến.]
Nghe tiếng cung nữ vọng vào, Chỉ Ni khẽ đáp:
- Vào đi!
[Dạ!]
[Két! Cạch!]
Cánh cửa gỗ dày cộm được đóng lại, cung nữ mang chén thuốc vẫn còn nghi ngút khói đi đến bên giường rồi đặt xuống một chiếc bàn đầu giường nho nhỏ.
- Dạ, Quốc sư nói Lệnh cô nên uống khi còn nóng.
Chỉ Ni không cử động, cũng không có ý muốn dùng thuốc, mắt không nhìn nàng ta và yếu giọng hỏi:
- Điện hạ đâu? Từ lúc tỉnh dậy ta vẫn chưa thấy điện hạ.
Cung nữ đáp:
- Dạ bẩm Lệnh cô, Điện hạ đã được lệnh đến dãy Lập Sơn tìm Hạ Tuyết Đàm giúp Lệnh cô giải độc.
Chỉ Ni thở dài, sắc mặt tiều tuỵ không lộ ra cảm xúc của bản thân ra sao. Ánh mắt nhìn bầu trời tràn ngập tuyết trắng, trong lòng lại càng rầu rĩ hơn vạn phần.
- Tuyết ngày một lớn, Điện hạ đến đó chẳng phải là đang bán mạng ư? Ta sẽ khuyên phụ hoàng triệu gọi Điện hạ về.
Cung nữ nhanh nhảu nói:
- Không chỉ mỗi mình Điện hạ đâu. Trước đó Điện tiền chỉ huy sứ đã dẫn binh đến dãy Lập Sơn. Nô tì còn nghe phong thanh rằng Khiêm Hòa Đại vương của Qui Nam cũng đã đến đó.
Lúc này Chỉ Ni mới liếc mắt nhìn nàng ta. Dẫu nghe đến tên của Lê Dực Định thì trong lòng dâng lên không biết bao nhiêu là rối rắm, nhưng không phải không biết tính toán chuyện gì. Trong chốn thâm cung này còn là muôn vàn cạm bẫy. Không phải bản thân mắt thấy tai nghe thì chẳng thể tin được lời nào.
Ánh mắt dò xét dán chặt lên cung nữ, Chỉ Ni gằn giọng:
- Lui đi!
- Dạ! Nô tì cáo lui.
Chỉ Ni nhìn bóng dáng cung nữ đang dần khuất rồi lại nhìn sợi dây tuyến trong tay mình. Đó là cung nữ lạ mặt nên cũng không đáng tin. Nhưng nàng vẫn không an tâm khi cứ mãi ngồi đây nhìn từng người từng người vì mình mà làm việc vô ích.
Khó khăn đứng dậy, đến cả chuyện đi đứng bây giờ cũng phải cần nơi để bám víu. Chỉ Ni kê gối rồi trùm chăn lại cẩn thận, còn không quên tháo màn che xuống. Lấy chiếc áo choàng lông dày cộm khoác lên người rồi lững thững rời khỏi tẩm cung bằng một lối đi tắt chỉ riêng mình biết. Đây là lối đi bí mật mà nàng thường dùng để trốn ra khỏi Hoàng cung ngao du chốn nhân gian mấy năm qua. Nhưng Chỉ Ni không vội ra ngoài mà lại tìm đường đến Hồ Quân Điện, các sứ giả đến Thành Vu đều lưu trú tại đây, có lẽ Lê Dực Định vẫn không ngoại lệ.
Nấp sau vách tường, Chỉ Ni nghiêng đầu nhìn ra, thấy cấm quân đang canh gác thì vội nấp vào chỗ cũ. Chỗ này không có nhiều cấm quân canh giữ và tuần tra, đa số họ cũng không biết mặt nàng, nhưng với y phục như thế này thì sợ rằng vừa bước đến sẽ bị nhận ra mất.
Đang suy nghĩ mông lung chợt thấy Dương Hựu đang vội vã đi ra khỏi Hồ Quân Điện, Chỉ Ni không biết làm cách nào để gọi hắn nên đành đội mũ áo choàng lên che kín mặt rồi đi ra. Các cấm quân này ở ngoài Đại nội nên không biết trưởng công chúa trông như thế nào nên có lẽ trong phút chốc nàng cũng không thể bị nhận ra được. Vả lại Dương Hựu đang đi hướng ra ngoài, vậy thì các cấm quân kia cũng không thấy được người trong áo choàng này là ai.
Chỉ Ni gọi hắn bằng tiếng Qui Nam:
- Dương đại nhân!
Nghe giọng nói quen thuộc khiến Dương Hựu thoáng chốc giật mình. Quay đầu nhìn sang thì thấy Chỉ Ni đang đứng ngay phía sau lưng. Hắn vừa muốn quỳ xuống hành lễ thì nàng đã xua tay ra hiệu, mắt thì liếc nhìn các cấm quân gần đó. Như hiểu ý, Dương Hựu chỉnh trang lại tâm thế cao ngạo thường ngày, tuy nhiên vẫn không giấu được bao nhiêu lo âu trong đáy mắt.
Liếc nhìn các Cấm quân, hắn nhỏ giọng hỏi nàng:
- Sao sắc mặt của Lệnh cô lại nhợt nhạt vậy?
Chỉ Ni lắc đầu, nở một nụ cười gượng:
- Ta không sao! Có lẽ do vào Đông nên chưa thích nghi được thôi.
Không nấn ná thêm một chút nào, nàng lại hỏi:
- Đại vương đâu? Tại sao Dương đại nhân lại ở đây một mình?
- Đại vương nói đi tìm hiểu về loại hoa Hạ Tuyết Đàm chi đó, thần cũng không tỏ. Nhưng đi từ hôm qua vẫn chưa về nên thần đang ra ngoài tìm đây.
Nghe lời hắn nói như sét đánh ngang tai. Chỉ Ni cắn môi dưới suýt nữa là bật máu, đôi bàn tay cũng siết chặt lấy vạt áo choàng. Chẳng ngờ lời cung nữ ấy nói là thật. Không những Lê Dực Định mà còn vô số người đang vùi mình trong cơn bão tuyết chỉ vì một nữ nhân vô dụng như nàng. Ngoài làm gánh nặng cho họ thì còn được tích sự gì cơ chứ?
Chỉ Ni thở dài, lấp liếm nói:
- Chẳng qua mọi người đang muốn tìm Hạ Tuyết Đàm để khiến hoàng mẫu vui lòng thôi, thứ đó làm chi có thật ở trên đời. Dẫu sao thì cũng có kha khá người đã đến đó, hay là chúng ta cũng đến đi, gặp được ai thì khuyên nhủ họ trở về.
- Nhưng… Đại vương sao cũng muốn làm vui lòng Lệnh bà chứ?
Nàng chậc lưỡi.
- Điều đó không quan trọng, quan trọng là phải tìm được họ trước khi mặt trời xuống núi. Nhất là Dực Định, chàng ấy không thích nghi được với khí hậu của Thành Vu đâu.
- Lệnh cô nói không sai, thần sẽ đi tìm Đại vương ngay.
- Khoan đã!
Chỉ Ni mím chặt đôi môi tái nhợt. Dẫu biết rõ bản thân không đủ sức nhưng nàng vẫn muốn đến đó để tìm mọi người. Không những Lê Dực Định mà còn có Tát Đại Nguyên và Xích Ảnh cùng vô số cấm quân đang bán mạng ở nơi lạnh lẽo đó. Với tình trạng này thì biết rõ bản thân sẽ không gắng gượng được thêm bao lâu nữa, nhưng nàng vẫn muốn đến dãy Lập Sơn để khuyên nhủ họ trở về. Nếu họ vẫn cứ lao thân lên đó thì khác gì đang cố gắng vì một việc hư vô.