Công Chúa Lưu Manh Và Hoàng Tử Côn Đồ

Chương 40



Giờ tan học

- Này chiều nay chúng ta đi ăn đi- Nó cười hì hì nói với Tường Lam và An Vy, hai mắt chỉ không kém sáng lấp lánh

- Được, chầu này tao sẽ....ăn còn Bảo Linh mày sẽ bao- An Vy tươi cười vỗ vai nó, làm nó cũng bị lời này làm đứng hình 3s sau đó lập tức gật gù

- Haizz, tao chỉ sợ số tiền nhỏ nhoi của mình không chịu được miệng heo của mày thôi.- Không cần nói cũng biết nó sẽ ăn một cú trời giáng từ An Vy, biết sao được nó vừa xúc phạm “ đại mĩ nhân” mà.

- Được rồi được rồi chầu này tao bao nhưng mà tui bay chờ chút, tao vào lấy đồ đã- Tường Lam vừa lên tiếng liền xoay người chạy mất hút vào trường

- Này....- Nó khó hiểu gãi đầu, cái gì mà quan trọng vậy chứ.

15p trôi qua mà nó vẫn không thấy Tường Lam quay lại tâm trạng không khỏi không yên, nó cùng An Vy còn đang định vào trong tìm thử, thì từ xa thấy một cô gái lạ mặt, trên người mặc đồng phục Lê Dương hớt hải hạy tới trước mặt nó, thở hồng hộc nói

- Tường...Lam ở nhà kho...bị....- Cô gái vừa thở gấp vừa nói làm nó lo lắng.quát lớn

- Rốt cuộc là cậu ấy làm sao-Lời này lập tức dọa sợ cô gái làm cô ta phát khóc

- bị...bị ngã rồi,...máu...máu rất nhiều- Giọng cô gái nức nở nói, hai tay níu chặt nó. Nó chưa kịp định thần thì bản thân đã theo bản năng chạy vọt vào trong trường. An Vy thấy vậy cũng định chạy theo nhưng lại bị cô gái lúc nãy kéo lại.

- Cô làm gì vậy?- An Vy nhíu mày khó chịu nói, kéo mạnh tay ra khỏi cô gái, nào ngờ cô ta càng níu mạnh hơn

- Cậu, cậu không thể đi, chúng ta....chúng ta phải gọi cấp cứu- Cô gái lắp bắp nói, cánh tay càng xiết chặt An Vy

- Nhưng tôi muốn vào trong đó xem tình hình- An Vy lạnh giọng nói, ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt tái mét của cô gái

- Chuyện này không.....- Cánh tay cô gái không khỏi nới lỏng, giọng nói mang theo run rẩy

- Sao? chuyện này không được à,...Nói mau, cô là ai- Tiếng nói tức giận rít qua cổ họng, An Vy đẩy mạnh cô gái ra khỏi mình làm cô ta ngã nhào xuống đất, vì đau mà nước mắt lại ứa ra

- An Vy, sao chỉ có có mình cậu, Bảo Linh đâu- Tường Lam vừa bước tới liền khó hiểu hỏi, lại nhìn vẻ mặt An Vy liền biết có chuyện không tốt. An Vy nhìn thấy Tường Lam liền hiểu, trong lòng dâng lên lửa giận, bàn tay run rẩy nắm chặt

- Không được, nhà kho....- An Vy lẩm bẩm nhưng vẫn dành tia lí trí cuối cùng nói với Tường Lam rồi chạy vội về phía nhà kho của trường

- Giữ chặt cô gái dưới đất lại, đừng để cô ta chạy thoát- cô gái kia nghe vậy liền run rẩy muốn đứng dậy chạy trốn nhưng lại bị Tường Lam giữ lại, cô gái yếu đuối so với người biết chút võ như Tường Lam thì không là gì liền nhanh chóng bị chế ngự.

An Vy dùng hết sức lực chạy, khuôn mặt xinh đẹp bị gió tạt qua lạnh buốt, nhưng không thể nào đánh tan được nỗi sợ hãi trong lòng cô, Bảo Linh tao xin mày, làm ơn làm ơn đừng xảy ra chuyện gì, làm ơn? Nêu không tao phải đối mặt với họ thế nào đây. Từng tiếng “ bịch, bịch,...” trong lồng ngực lấn áp tâm trí khiến mắt cô nhòa đi, từng giọt nước ấm áp lăn trên má cô, vừa nhìn thấy cánh cửa, tia hy vọng trong lòng cô liền le lói, nhưng khi bước vào tất cả đều vụt tắt, chỉ thấy trên nền đất đồ đạc rơi ra khắp nơi từ chiếc ba lô của nó, còn có bùa may mắn của bác gái làm mà nó luôn giữ khư khư nữa nhưng lại không thấy người đâu.

- Bảo Linh, Bảo Linh, mày ở đâu, mau trả lời tao đi, tao xin mày đó,....hu...hu....làm sao bây giờ, làm sao đây- An Vy khóc nấc lên, khuôn mặt trang điểm hoàn mĩ cũng bị nước mắt làm tèm lem, cô rút điện thoại trong áo gọi cho nó nhưng liên tục khóa máy, trong lòng lâm vào tuyệt vọng.

- Không được, mình phải tìm người giúp.....nhờ ai....nhờ ai được chứ....a anh họ, chỉ có anh ấy mới giúp được- Nói rồi cô liền tìm dãy số quen thuộc, từng tiếng” tút..tút...tút” vang lên khiếng trái tim cô không khỏi thắt lại

- Alo- Giọng nói lười biếng khàn khàn như mới ngủ dậy của chàng trai trẻ vang lên

- Anh họ là em, em có chuyện quan trọng muốn nhờ anh, chuyện này chỉ có anh mới giúp, em cầu xin anh đó- An Vy cắn chặt răng nói, cô biết người anh họ của cô tính tình thất thường lại không thích thân cận với ai, nhưng ngoài anh ấy ra cô không thể nhờ ai được nữa

- Nói thử xem- giọng nói vẫn không có gì thay đổi lại mang theo chút hờ hững

- Bạn em, cô ấy bị bắt cóc rồi, anh có có thể giúp em tìm cô ấy không?- Giọng nói cô mang theo cầu khẩn....” tút...tút...tút” cô biết người bên kia đã tắt máy, còn việc có giúp hay không còn phải tùy. Suy nghĩ một hồi cô cũng lấy lại tỉnh táo, vội vàng quay trở lại chỗ Tường Lam, cô cũng phải hành động, xem ra cô gái kia cũng biết chút gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.