Tuy nói là một kẻ nữ tử yếu đuối, nhưng vì ý trung nhân cũng dám lên chiến trường, thật là để cho ta có mấy phần bội phục.
Ta không muốn làm khó dễ nàng.
Nhưng mà mỗi lần nàng nhìn thấy ta thì giống như thấy cọp, mà đôi mắt nàng đỏ đỏ, giống như một con thỏ. Ta là người khoan hồng độ lượng, định tận lực tránh xuất hiện ở trước mặt nàng.
Ta tới quỳ thủy.
Ban đầu tới đây, không có mấy người cung nữ nguyện ý theo tới chịu chết, vì vậy ta vung tay lên, một tỳ nữ cũng không mang theo.
Kết quả hiện tại đau đến lăn lộn đầy giường, còn nghĩ làm trên giường khắp nơi toàn là máu.
Cố Tích Nhiên là nữ nhân duy nhất ở nơi này, đương nhiên, chuyện chăm sóc ta rơi xuống trên người nàng.
Ta không muốn làm khó nàng, chẳng qua là nàng làm việc không lưu loát, không phải là đổ chậu thì rớt chén canh, làm cho ta phiền chết đi được. Ta phất phất tay: "Ta làm được rồi, không cần ngươi hầu hạ!"
Đại khái là giọng nói ta rất không bình tĩnh, Cố Tích Nhiên khóc.
Nàng mới vừa nức nở ríu rít hai tiếng, Vương Thần An liền vọt vào."Bảo Châu công chúa, ngươi đừng khinh người quá đáng!"
Buồn cười, ta ức hiếp ai đó?
Tính khí ta xem như tốt, người khác mắng ta, ta nhiều lắm là sau lưng thọt hắn một đao! Ta hận nhất chính là người khác xử oan ta, nhớ ngày đó sư phụ xử oan ta xé xuân cung đồ của hắn, kết quả ta đem tất cả trân quý của sư phụ toàn bộ xé tan tành.
Ta đem chậu ném!
"Có ai không! Đưa nữ nhân này ra ngoài đánh 50 đại bản!"
Có một binh lính ghé đầu đi vào liếc mắt nhìn, lại yên lòng rụt trở về cửa.
Vương Thần An ôm vai Cố Tích Nhiên đi ra ngoài.
Không ai để ý ta, ngay cả giường cũng chưa có người thay mới cho ta, ta ôm đầu gối ngồi nửa đêm, chợt rất muốn khóc.
Nếu ban đầu không có vào cung, hiện tại ta đã sớm danh chấn giang hồ, cùng nam tử yêu thích cướp của người giàu giúp người nghèo khó, làm một đôi Thần Điêu Hiệp Lữ. Nhiều nhất tính cả sư phụ, làm tam kiệt của Nam Hạ!