Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 1: Lâm Tri Ngải: Tức thật đấy, đúng là tức thật đấy!



Dân Quốc năm 1920, những cửa tiệm trên con phố của Thành Đô mọc lên san sát, có quán trà, có quán rượu, có hiệu cầm đồ và còn có cả nhà xưởng...

Ở mảnh đất trống bên cạnh con phố còn có rất nhiều cây dù lớn của tiểu thương dựng lên, lớn tiếng chào mời với người đi kẻ lại trên con phố, giới thiệu về sản phẩm của mình.

Đưa mắt nhìn có thể thấy đại đa số đàn ông đã cắt đi bím tóc dài ngang hông của mình, một số ít thì đội nón và mặc trên người bộ vest đã được cách tân, dập dìu bước đi trên con phố lớn.

Phụ nữ trên phố cũng thay đổi rất nhiều, họ mặc những bộ quần áo đầy màu sắc sặc sỡ, nở nụ cười tươi tắn đi trên phố. Những cô cậu nhóc chơi đùa bên đường trông vô cùng náo nức, những đôi chân nhỏ nhắn cất bước chạy mang theo sự vui vẻ.

Kiến trúc ở hai bên đường cũng đã thay đổi một cách chóng mặt, lúc này nhà ở đã được xây phổ biến theo phong cách phương tây, toà lầu nhỏ là những thứ thời thượng mà người trẻ tuổi lúc bấy giờ theo đuổi.

Trong số những tòa lầu nhỏ mới được xây dựng thì toà nhà của nhà họ Lâm nhô lên cao hơn hẳn. Bức tường màu vàng, ngói đen, cộng thêm cánh cổng bằng gỗ nặng và dày. Cũng chỉ có những người đã lớn tuổi mới yêu thích căn nhà to lớn theo phong cách Trung Hoa thế này.

Lâm lão thái thái Hỉ Tĩnh dẫn theo vài nha hoàn và bà mụ đến Thanh Viên Trai ở sâu trong cùng của nhà họ Lâm. Người ở cùng với bà còn có đại tiểu thư Lâm Tri Ngải của nhà họ Lâm.

Nhưng hôm nay không biết thế nào mà Lâm Tri Ngải lại ngã từ hòn non bộ của Thanh Viên Trai xuống, lúc được nha hoàn đi ngang qua nhìn thấy thì máu đã chảy khắp nền đất.

Sau khi Lâm lão thái thái nhận được tin bèn bước đi vội vã về phía căn phòng của Lâm Tri Ngải. Trông thấy đại phu trong phòng đang mặt nhăn mày nhó: "Tôn đại phu, cháu gái lớn của tôi thế nào rồi?"

Tôn đại phu đứng dậy, thở dài thườn thượt, cung kính cúi người với Lâm lão thái thái: "Tình trạng vết thương này của tiểu thư nghiêm trọng vô cùng, lão phu cũng đã tận lực rồi, có thể tỉnh lại được hay không chắc chỉ có thể nghe số trời mà thôi."

Ánh mắt Lâm lão thái thái bỗng chốc thay đổi, Tôn đại phu là truyền nhân đời thứ bảy của Bảo Chi Đường cơ đấy, vết thương đến ông ấy còn chịu bó tay vậy thì thật sự chỉ còn có thể nghe số trời mà thôi: "Được, nói thế nào đi nữa cũng làm phiền đại phu rồi."

Lâm lão thái thái nói xong thì run lẩy bẩy ngồi xuống bên cạnh giường, vỗ nhẹ lên tay của Lâm Tri Ngải, đưa mắt nhìn gương mặt nhợt nhạt trắng bệch của Lâm Tri Ngải, trong đôi mắt bà bỗng rưng rưng.

Lâm Tri Ngải từ nhỏ đã chưa từng nhìn thấy mẹ của mình, từ bé đến lớn cô vẫn luôn đi theo bà. Mặc dù lúc nhỏ cô sốt nặng khiến cho đầu óc trở nên không được bình thường ra thì Lâm Tri Ngải vẫn rất nghe lời, chẳng bao giờ gây chuyện phiền phức cho bà.

Trong lúc Lâm lão thái thái đang buồn rầu vì Lâm Tri Ngải thì có một cô gái bước vào từ bên ngoài cửa, tầm khoảng mười sáu mười bảy tuổi, cô ta mặc một chiếc váy màu xanh lam, mái tóc ngắn sóng vai: "Bà nội, nghe nói bà tìm con?"

Nghe thấy giọng nói của Lâm Diệc Vân, Lâm lão thái thái chẳng màng liếc mắt nhìn qua, chỉ lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi chỉ muốn hỏi cô, rốt cuộc là hận thù gì, oán hận gì mà cô có thể đẩy người chị đầu óc chỉ như đứa trẻ lên ba của mình từ hòn non bộ xuống."

Biểu cảm trên gương mặt Lâm Diệc Vân đơ cứng nhưng vẫn nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Lão thái thái, nét mặt vô tội: "Bà nội, bà đang nói gì vậy ạ? Sao con nghe chẳng hiểu gì cả!"

Lâm lão thái thái cau mày, gương mặt nghiêm nghị, không hề đè nén cơn tức giận trong người mà bộc phát: "Nha hoàn đã nhìn thấy cả rồi, cô vẫn còn muốn ngụy biện sao?"

Lâm Diệc Vân hoảng sợ đến mức cả người cứng đờ, trên trán toát ra mồ hôi lạnh buốt, liên tục huơ tay với Lâm lão thái thái: "Không phải con, con không có, con chỉ muốn khuyên chị ta gả đến nhà họ Tống, chị ta không đồng ý, con mới đẩy chị ta một cái thôi nhưng không ngờ sẽ nghiêm trọng như thế!"

Lâm lão thái thái nổi cơn thịnh nộ chỉ vào mũi của Lâm Diệc Vân và bắt đầu lớn tiếng mắng: "Để cho Tri Ngải gả đến nhà họ Tống, chuyện như thế mà cô cũng nghĩ ra à!"

Lâm Diệc Vân bị tiếng quát giận dữ của Lâm lão thái thái làm giật mình, khóe mắt bỗng chốc ngấn lên hàng nước mắt: "Lúc đầu hứa hôn là tiểu thư nhà họ Lâm, sao lại không thể là Lâm Tri Ngải chứ, chị ta không phải người của nhà họ Lâm sao?"

Lâm lão thái thái liếc mắt nhìn Lâm Diệc Vân một cái, đôi mắt trỗi dậy sự hung dữ, nếu như không phải Lâm Diệc Vân tháng sau sẽ kết hôn, bà chỉ hận rằng chẳng thể đánh chết đứa cháu gái ngu xuẩn mất khôn này của mình.

"Cô muốn mang tính mạng của cả cái nhà họ Lâm ra chôn cùng cô sao? Cô nghĩ là những khẩu súng của phủ Tư Lệnh đều là đồ chơi à? Quãng thời gian này cô ở trong phòng cho tôi, chưa đến lúc kết hôn thì không được phép ra ngoài!"

Lâm Diệc Vân vốn dĩ muốn nói thêm gì đó nhưng thấy sắc mặt tái nhợt của Lâm lão thái thái, cô ta chỉ có thể nuốt hết những lời đó vào lại trong lòng, cứ bước một bước lại ngoái đầu nhìn lại ba lần rời khỏi căn phòng, rời khỏi Thanh Viên Trai.

Đến khi Lâm lão thái thái quay đầu lại, vốn tưởng rằng điều mình nhìn thấy là Lâm Tri Ngải vẫn đang hôn mê bất tỉnh, thế nhưng ai mà ngờ được rằng cô đột nhiên mở to đôi mắt, gương mặt của Lâm Lão thái thái bỗng chốc hiện lên nụ cười hân hoan mừng rỡ: "Tri Ngải, con tỉnh rồi đấy à!"

Lâm Tri Ngải đang nằm trên giường bỗng xê người rụt về sau, bất giác đảo mắt nhìn xung quanh, quan sát kỹ cụ già trước mặt mình rồi lại quay ra quan sát cả căn phòng.

Bức bình phong hồng mai bằng gỗ, cộng thêm chiếc bình sứ Thanh Hoa trên bàn, cả căn phòng toát ra được mùi vị cổ kính rõ nét.

Nhưng mà dù là tấm bình phong hay là chiếc bàn kia, chất lượng của chúng đều rất tầm thường, không phải là cống vật mà người thợ thủ công mất bốn năm năm ròng rã hao phí tâm sức mà làm ra.

Phía trước tấm bình phong có một bàn trang điểm, Lâm Tri Ngải thuận mắt liếc nhìn qua, trong gương là một thiếu nữ đầu quấn băng gạc, khuôn mặt tròn với đôi mắt hạnh, gương mặt của cô gái này trắng bệch, đôi mày cau lại.

Lâm Tri Ngải giơ tay mình lên, nhẹ nhàng sờ nắn gương mặt của mình một lúc.

Đau quá!

Nhìn thấy cô gái ấy làm ra động tác y hệt như mình, Lâm Tri Ngải đột nhiên trừng mắt, trong lòng chợt dấy lên nỗi kinh hãi.

Bởi vì, đây không phải cô!

Cô đã chết bên dưới tường thành từ lâu rồi!

Nước Ngụy đến xâm chiếm, nước Thục thua trận, thân là tiểu công chúa của nước Thục, cô lấy thân hi sinh cho đất nước non sông, gieo mình xuống tường thành.

Trong đầu bỗng nhiên có nhiều thêm một tầng ký ức, đó là cuộc đời của cô ngốc.

Cô ngốc có một người em gái, đã đính hôn nhưng không chịu gả đi nên muốn để cô ngốc gả đi thay mình. Nhưng cô ngốc lại không đồng ý, thế là bắt đầu cãi nhau với em gái mình.

Cô em gái chợt tức giận đẩy cô ngốc này xuống, đầu của cô ngốc va vào hòn non bộ mới dẫn đến sự có mặt của cô ở đây.

Chịu ảnh hưởng từ cô ngốc, Lâm Tri Ngải cảm thấy đầu óc của mình vô cùng chậm chạp, phản ứng cực kỳ chậm.

"Tri Ngải, con làm sao vậy? Không sao chứ con!"

Lâm lão thái thái nhìn thấy Lâm Tri Ngải mãi không mở lời, cũng chẳng gật đầu, chỉ có thể hỏi thăm thêm một lần nữa.

Lâm Tri Ngải nghe thấy giọng nói quan tâm của Lâm lão thái thái, cuối cùng cũng hoàn hồn nhìn Lâm lão thái thái khẽ cười: "Con không sao ạ."

Giọng nói khàn khàn mang theo chút đơn thuần.

Khoé mắt Lâm lão thái thái đỏ ửng, ôm lấy thân trên của Lâm Tri Ngải, nhỏ giọng nghẹn ngào nói: "Không có gì thì tốt, không có gì thì tốt rồi!"

Sau khi Lâm lão thái thái buông tay, Lâm Tri Ngải một mình nằm lại xuống giường trầm tư. Không ngờ mình từ một công chúa mất nước lại mượn xác của một cô ngốc ở dân quốc mà hoàn hồn.

Lâm Tri Ngải chau mày trầm tư một hồi lâu, cuối cùng thì mím chặt môi, gương mặt nghiêm túc đi đến trước bàn, cầm lấy giấy và bút rồi viết lên đó "Tính sổ".

"Cô em gái đã đẩy cô ngốc, em gái là một người xấu. Sau này gặp cô ta, phải trừng phạt cô ta."

Bây giờ cô đã chịu ảnh hưởng từ cô ngốc nên không còn thông minh như trước nữa. Cô phải ghi lại hết những điều này, phòng khi quên mất.

Còn về việc sẽ trừng phạt gì thì Lâm Tri Ngải vẫn chưa nghĩ ra.

Sắp đến giữa trưa, có một ma ma dẫn theo hai nha hoàn đến gõ cửa phòng của Lâm Tri Ngải, nhỏ nhẹ cất lời: "Tiểu thư Tri Ngải, lão phu nhân bảo tôi đến hỏi cô, cô muốn ăn trưa ở trong phòng hay là ăn cơm với lão phu nhân ở phòng ăn ạ?"

Ma ma chỉ là định dẫn người đi ngang qua, vốn dĩ tưởng rằng sẽ chẳng nhận được câu trả lời từ Lâm Tri Ngải, thế nhưng ai ngờ bà ấy vừa mới quay lưng đi thì trong phòng bỗng truyền ra một giọng nói nhẹ nhàng: "Ăn cùng."

Câu nói ấy khiến cho ma ma cũng hoang mang, dù sao lúc trước bà ấy cũng sẽ đến hỏi ý kiến của Lâm Tri Ngải nhưng mỗi lần như thế Lâm Tri Ngải đều không trả lời, bà ấy cứ ngầm mặc định rằng Lâm Tri Ngải muốn ăn cơm một mình.

Ma ma nghĩ ngợi chốc lát xong thì nhìn về căn phòng khẽ mỉm cười và gật đầu: "Vâng, vậy bây giờ chúng ta đi thôi ạ!"

Nơi ăn cơm cách phòng của Lâm lão thái thái rất gần nhưng lại cách căn phòng của Lâm Tri Ngải khá xa. Đến khi Lâm Tri Ngải đến phòng ăn cùng ma ma thì cơm và thức ăn đã được dọn lên đầy đủ cả.

Lâm lão thái thái trông thấy Lâm Tri Ngải đi phía sau lưng của ma ma, bà chẳng mảy may kinh ngạc, nghĩ rằng ma ma đã cho tiểu nha hoàn sang đó nói rõ tình hình với cô rồi.

Lâm lão thái thái vẫy vẫy tay với Lâm Tri Ngải: "Tri Ngải, mau đến ngồi bên này."

Lâm Tri Ngải khẽ gật đầu, giọng nói mềm mại thốt lên một câu: "Chào buổi trưa, bà nội."

Nhìn thấy đôi mắt trong trẻo của Lâm Tri Ngải, gương mặt Lâm lão thái thái đầy yêu thương, bỗng chốc cảm thấy trái tim của mình như mềm đi.

Nếu như không phải cơn sốt làm đầu óc của cô không được bình thường, nuôi dưỡng trong khuê phòng chẳng ai biết, thì cửa nhà họ Lâm chắc sẽ bị người khác giẫm nát mất!

Trên bàn ăn chỉ có hai người là Lâm Tri Ngải và Lâm lão thái thái mà thôi, Lâm Tri Ngải ăn rất chậm, Lâm lão thái thái cũng chẳng chê trách, ăn xong thì mỉm cười nhìn Lâm Tri Ngải ăn.

Bà vừa nhìn vừa cười nói với ma ma ở sau lưng: "Lần này con bé bị thương cảm giác như cả người nó đều thay đổi rồi, thoạt nhìn cũng có chút khí khái tiểu thư khuê các đấy."

Lâm Tri Ngải rất lâu sau đó mới kịp phản ứng, đôi mày chau lại, không vừa ý khẽ bĩu môi, cô chẳng phải là tiểu thư khuê các gì đó đâu, cô là công chúa hoàng thất cơ mà.

Lâm Tri Ngải đang định phản bác thì có một người phụ nữ trung niên bước vào từ cửa, trên người mặc một chiếc áo ngoài mỏng màu xanh trời, bên dưới là chiếc váy bằng lụa màu xanh lam thẫm.

Phu nhân tươi cười đi về phía Lâm lão thái thái: "Mẹ, đã sắp một giờ rồi, sao mẹ còn chưa ăn xong nữa vậy!"

Lâm Tri Ngải ngẩng đầu nhìn vị phu nhân này, biết rằng đây là mẹ kế của cô ngốc và cũng là mẹ ruột của cô em gái kia.

Lâm Tri Ngải lạnh lùng hừ một tiếng rồi lại cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn trong bát, thể hiện ra sự ghét bỏ của mình đối với Hạ Linh vô cùng tinh tế.

Lâm lão thái thái liếc nhìn cưng chiều Lâm Tri Ngải đang ngồi bên cạnh rồi mỉm cười khẽ lắc đầu.

Đến khi bà đưa tầm nhìn về phía Hạ Linh thì biểu cảm đột ngột thay đổi, giọng điệu thờ ơ: "Trước giờ cô không có việc gì thì chẳng bao giờ đến đây cả, có gì thì nói thẳng đi!"

Hạ Linh cười gượng: "Là thế này ạ, tính cách của con nhóc A Vân vô cùng bướng bỉnh, sống chết không chịu gả cho nhà họ Tống. Nó đã bắt đầu tuyệt thực ở trong phòng rồi ạ, hay là chúng ta cứ chiều theo ý con bé, để cho Tri Ngải gả đi đi!"

Lâm lão thái thái đăm đăm nhìn Hạ Linh, ánh mắt chẳng mấy hiền hậu: "Tuyệt thực thì tuyệt thực, đói vài bữa là được. Còn về việc để cho Tri Ngải gả đi, vậy mà mẹ con các người cũng nghĩ ra cho được, các người nghĩ là những khẩu súng đó của nhà họ Tống đều là đồ chơi hết sao!"

Trông thấy ánh mắt sắc nhọn như đao của Lâm lão thái thái liếc nhìn qua, cơ thể Hạ Linh bỗng lạnh buốt, nói chuyện cũng lấp ba lấp bấp.

"Là con nghĩ nhiều rồi ạ, con chỉ nghĩ là nếu A Vân không chịu gả đi thì để Tri Ngải đi thôi mà mẹ. Dựa vào đầu óc của con bé, chắc là cũng chẳng tìm được mối tốt để gả nữa đâu."

Lâm lão thái thái liếc nhìn Hạ Linh rồi đứng phắt dậy: "Chuyện của Tri Ngải lúc trước các người không quan tâm thì sau này cũng chẳng cần các người nhúng tay vào nữa. Tôi mệt rồi, về phòng nghỉ trước đây, cô cứ tự nhiên đi!"

Có một người con dâu hồ đồ ngu xuẩn như thế này cũng không biết là do bà xui xẻo hay là do con trai Lâm Chính Hồng của bà xui xẻo nữa.

Nhìn theo bóng lưng của Lâm lão thái thái rời khỏi, Hạ Linh cứ đứng yên tại chỗ, mỉm cười cung kính tiễn bà đi.

Đến lúc chẳng còn nhìn thấy bóng của Lâm lão thái thái, biểu cảm trên gương mặt của Hạ Linh chợt thay đổi.

Liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải đang ăn cơm, Hạ Linh trừng mắt bực tức: "Ăn ăn ăn, cô chỉ biết có ăn, đáng đời chẳng ai cần cô!"

Mãi đến lúc Hạ Linh bước khỏi phòng ăn, Lâm Tri Ngải mới kịp phản ứng, hình như lúc nãy mình vừa bị mắng!

Tức thật đấy!

Đúng là tức thật đấy!

Cứ như vậy, Hạ Linh trở thành người cô ghét nhất trong danh sách đen của mình!

—--

[Chú thích]

*Hòn non bộ: là một nghệ thuật xây dựng, sắp đặt, đưa mô hình những ngọn núi to lớn ngoài tự nhiên vào trong các vườn cảnh. Hòn non bộ được nhắc đến trong truyện thuộc loại được xây dựng ngoài trời với kích thước khá lớn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.