Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 29: Lâm Tri Ngải: Chỉ cần có được truyện trong tay, mình sẽ không nhịn Tống Chu Thành nữa!



"Đọc xong chưa? Cậu tính làm thế nào?"

Nghe thấy câu hỏi của Vương Cảnh Văn, Tống Chu Thành đặt tờ báo trong tay xuống, hừ một tiếng: "Toà soạn báo này tên gì, không ngờ lại dám phát hành loại văn chương thế này."

Vương Cảnh Văn thở dài: "Đây là một tòa soạn báo nhỏ ở Thành Đô, sắp phá sản tới nơi rồi, chắc đang tìm cách trở mình, muốn mượn chút danh tiếng của nhà họ Tống cậu đó mà. Số báo này sáng nay vừa mới ra chưa đến một tiếng đồng hồ đã thu hút được rất nhiều sự quan tâm, người mua báo xém chút thì xông vào xưởng in luôn rồi."

Tống Chu Thành bật cười, chỉ có điều nụ cười này lại trông vô cùng lạnh lùng: "Anh ta có gan để mượn thì cũng phải xem xem có mạng để tiêu hay không!"

Vương Cảnh Văn đưa mắt nhìn lên Lâm Tri Ngải đang nằm trên ghế lắc, sau đó mới khẽ giọng nói với Tống Chu Thành: "Nhà họ Lâm đúng là một mối rắc rối không hồi kết, không lẽ cậu thật sự muốn sống cả đời với đại tiểu thư nhà họ Lâm này à?"

Phản ứng đầu tiên của Tống Chu Thành là ngẩn người, sau đó thì mới chầm chậm nói: "Tôi biết con người của Trương Mậu, chỉ là một tên rác rưởi không cựa quậy được nổi đâu."

Muốn dùng một tờ báo cỏn con để làm lung lay chỗ đứng của nhà họ Tống, chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Người dân Thành Đô đúng là hứng thú với những chuyện phiếm này nhưng hóng hớt chuyện so với cái mạng nhỏ của mình thì chắc chắn bọn họ sẽ chọn vế sau.

Vương Cảnh Văn chau mày: "Nhưng cậu bị nhà họ Lâm tính kế mới phải lấy Lâm Tri Ngải. Hà tất gì mà phải vì cuộc hôn nhân này làm lỡ cả đời mình cơ chứ!"

Tống Chu Thành quay ra nhìn Lâm Tri Ngải, trên gương mặt chợt vụt qua nét cười không dễ dàng bị nhìn ra và ngay cả bản thân anh cũng không biết: "Tri Ngải thì có gì mà không tốt."

Ngoài việc hơi ngốc một chút, tính khí ương ngạnh, cộc cằn một chút.

Nhưng nếu nương theo tính cách của cô thì Lâm Tri Ngải vẫn dễ thương lượng lắm.

Ôm vào lòng cũng mềm mại, nũng nịu cũng khiến người khác mềm lòng đấy chứ.

Lâm Tri Ngải còn đang đọc sách bên cạnh nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người họ, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, tiện tay cũng cầm tờ báo trên bàn lên và xem.

Càng đọc càng thấy kích động, càng đọc càng muốn đọc tiếp, cô trông rất hứng thú, nụ cười trên mặt không thể nào giấu được.

Xem đến cuối cùng mới phát hiện hết rồi, cô có chút thất vọng, chỉ có thể nhìn Tống Chu Thành, nhíu mày hỏi anh: "Cái này ai viết vậy? Có phần tiếp theo không?"

Tống Chu Thành cũng thấy rất buồn cười: "Cô đọc lâu như vậy rồi, bộ chưa nhìn ra được nội dung ở trong đó hả? Cô không phát hiện đại tiểu thư nhà họ Lâm trở thành một người bị ức hiếp, tên quân phiệt họ Tống trở thành một tên biến thái đó sao?"

Nghe thấy Tống Chu Thành nói như vậy, Lâm Tri Ngải bỗng trừng to mắt cầm lấy tờ báo trên tay và lùi về sau một bước, nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: "Anh... Không ngờ anh dám đánh tôi, còn nhỏ sáp nến lên người tôi nữa!"

Dứt lời, Lâm Tri Ngải siết chặt nắm đấm trong tay, sắc mặt cũng trở nên hung hãn.

Vốn dĩ Tống Chu Thành còn định sẽ cười nhạo sự ngốc nghếch của Lâm Tri Ngải, ngay cả trong sách và hiện thực cũng không phân biệt được.

Nhưng sau khi nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tri Ngải, dọa cho anh nhanh chóng chạy lên trước nắm lấy tay của Lâm Tri Ngải, nhẹ giọng nói: "Cô khoan hẵng giận, mấy thứ này là giả đó đều là do Trương Mậu bịa ra thôi."

Trong đầu Lâm Tri Ngải nghĩ ngợi một hồi lâu mới nhớ ra Trương Mậu là ai: "Cơ mà không phải nói chứ, nếu như anh ta không lôi hai đứa mình vào thì Trương Mậu viết cũng hay phết á."

Tống Chu Thành: "..."

Vương Cảnh Văn còn ở bên cạnh nhìn thấy mọi sự chú ý của Tống Chu Thành đều dán vào Lâm Tri Ngải, cậu bèn ho khụ một tiếng và tiếp tục nói: "Vậy thì cậu chuẩn bị xử lý với Trương Mậu thế nào."

Tống Chu Thành định nói gì đó nhưng lại bị Lâm Tri Ngải nắm lấy tay: "Đừng vội xử lý anh ta, tôi còn muốn xem phần tiếp theo nữa!"

Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lâm Tri Ngải, cùng với bàn tay đang nắm lấy mình càng lúc càng mạnh, Tống Chu Thành vội ghé sát vào tai Lâm Tri Ngải, hỏi dò cô: "Vậy đợi anh ta viết xong quyển tiểu thuyết này rồi hẵng xử lý anh ta nha?"

Lâm Tri Ngải buông tay của Tống Chu Thành ra, vui vẻ gật đầu rồi cầm lấy tờ báo trở về chiếc ghế nằm của cô, lắc lư lắc lư, vô cùng tự tại.

Tống Chu Thành chỉ đành quay đầu lại và nghiêm túc nói với Vương Cảnh Văn: "Việc xử lý Trương Mậu chẳng qua chỉ cần một câu nói, cứ để anh ta tung tăng thêm vài hôm nữa đi!"

Vương Cảnh Văn: "..."

Đừng có nghĩ là cậu không nhìn ra rằng anh bị Lâm Tri Ngải uy hiếp nên mới nói như vậy.

Anh là Tống Chu Thành đấy, từ lúc nào mà lại biến thành tên rề rà như vậy! Đúng là làm mất hết thể diện cánh đàn ông mà!

Vương Cảnh Văn vừa rời khỏi, Lâm Chính Hồng đã tìm đến tận cửa, cũng đem theo tờ báo ngày hôm nay. Chỉ có điều, Lâm Chính Hồng tìm không phải là Tống Chu Thành mà là Tống Trạch.

"Ông thông gia à, thật sự rất xin lỗi, tên Trương Mậu này là cái thứ rắc rối mà đứa con gái út không ra gì của tôi gặp phải. Nhà họ Lâm chúng tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với bọn chúng rồi."

Nhìn thấy tờ báo Lâm Chính Hồng đưa qua, Tống Trạch đặt chiếc bút lông trong tay xuống rồi cầm lấy tờ báo đó và xem, ông bỗng cau mày lại.

"Tôi hy vọng đây là lần cuối cùng, nếu có thêm lần sau, ông tự đi mà gánh hậu quả!"

Ánh mắt Tống Trạch nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng và còn mang theo chút mùi máu tanh, giống hệt như một thanh đao cắm chặt vào tim của Lâm Chính Hồng.

Lâm Chính Hồng sợ đến mặt mày tái nhợt, cũng chẳng dám thở mạnh, ông ta chỉ đành liên tục gật đầu với Tống Trạch, gượng cười mà nói: "Được được, không thành vấn đề."

Vốn dĩ ông ta không muốn sang đây xin lỗi nhưng vì Lâm lão thái thái nói rằng chuyện này không thể giấu diếm được, chủ động xin lỗi vẫn tốt hơn việc bị nhà họ Tống truy cứu trách nhiệm.

Nhìn thấy sắc mặt nghiêm nghị của Tống Trạch, ông ta cảm thấy bản thân mình vô cùng may mắn khi nghe lời Lâm lão thái thái, vừa mới sáng sớm đã vội chạy đến.

Nếu như để nhà họ Tống biết được chuyện này, vậy người bị trả thù không chỉ có mỗi mình Trương Mậu, nói không chừng còn có nhà họ Lâm của ông.

Lúc ăn cơm trưa, Tống Trạch vứt tờ báo của Lâm Chính Hồng đem đến trước mặt Tống Chu Thành và trầm giọng hỏi: "Con có biết chuyện này không?"

Tống Chu Thành vô cùng kinh ngạc, lão già cổ hủ như Tống Trạch lại đọc báo nhanh vậy vậy à, thế nhưng anh vẫn gật đầu với Tống Trạch, thờ ơ nói: "Biết rồi, sao vậy?"

Tống Trạch cau mày, mím môi nghiêm túc nói: "Chuyện như này sẽ ảnh hưởng đến danh dự nhà họ Tống ta, ba cho con thời gian hai ngày để xử lý tên Trương Mậu này."

Tống Chu Thành gắp thức ăn bỏ vào bát của Lâm Tri Ngải, rồi cười nói: "Thời gian hai ngày thật sự không đủ."

Tống Trạch liếc nhìn Tống Chu Thành, đôi mắt sắc lạnh, ngờ vực lên tiếng: "Tại sao?"

Tống Chu Thành chỉ tay vào Lâm Tri Ngải vẫn còn đang ngồi ăn cơm, gương mặt tỏ vẻ vô tội: "Tri Ngải thấy tiểu thuyết của tên Trương Mậu đó viết cũng hay nên muốn xem phần tiếp theo."

Vốn dĩ Tống Trạch vẫn có điều muốn nói nhưng nhìn thấy đôi mắt của Lâm Tri Ngải đang chăm chú nhìn vào mình, Tống Trạch chỉ có thể đổi câu nói của mình thành: "Vậy cũng được, vụ này các con tự xem mà làm đi."

Buổi chiều hôm đó, mặt trời với ánh nắng gay gắt treo trên bầu trời, trong không khí phà lên sự oi bức. Gương mặt nhỏ nhắn của Lâm Tri Ngải đỏ bừng lên, trán cũng toát rất nhiều mồ hôi.

Lâm Tri Ngải cầm trên tay chiếc quạt nhỏ không ngừng quạt, nhưng vẫn chẳng thể nào làm bay được cơn nóng. Cô bèn lên tiếng phàn nàn: "Trời nắng như thế này, khi nào mới có thể mưa vậy!"

Tống Chu Thành đang ngủ ở trên chiếc ghế nằm, lắc qua lắc lại, trong tay còn đang cầm một tách trà, trông rất nhàn nhã.

Nghe thấy Tri Ngải phàn nàn, Tống Chu Thành mới ngẩng đầu nhìn Lâm Tri Ngải, khẽ bật cười: "Tâm cứ tịnh đã, cô nóng nảy quá rồi đó!"

Lâm Tri Ngải liếc mắt đăm đăm nhìn Tống Chu Thành, vừa quạt, vừa bĩu môi nói: "Tôi không nóng nảy đâu, rõ ràng là do thời tiết cơ mà!"

Tống Chu Thành mỉm cười lắc đầu, tiện tay lấy quyển "Ba mươi sáu kế" vứt sang cho Lâm Tri Ngải, trầm giọng nói: "Vậy cô đọc sách đi, đánh lạc hướng sự chú ý một chút!"

Lâm Tri Ngải rất không muốn nhưng vẫn cầm lấy quyển sách lên và đọc. Đọc hai hôm rồi, cô cũng đã đọc đến kế thứ ba "Tá đao sát nhân"*.

Ở bên dưới cùng của trang sách thì vẫn là chú thích của Tống Chu Thành, điều không giống với hai chương phía trước là nét chữ của chương này rõ ràng đã có tiến bộ hơn rất nhiều.

"Chữ của trang này không tệ ha, đẹp quá chớ."

Nghe thấy lời khen của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành mỉm cười đắc ý: "Tất nhiên rồi, tôi là ai chứ!"

Thật ra, nét chữ của chương này đẹp như vậy đều là do ba của anh đánh nên mới viết được như thế. Ba anh lấy một cây củi dùng để nhóm lửa, đuổi đánh anh hai con phố, anh mới đồng ý viết chữ thật rõ ràng.

Quả nhiên không ngoài dự đoán, đến khi Lâm Tri Ngải lật sang chương tiếp theo là "Dĩ dật đãi lao" thì vội chau mày: "Sao chữ của trang này lại xấu như vậy hả!" Có ai viết chữ mà lúc đẹp lúc xấu như thế chứ!

Còn Tống Chu Thành thì giả vờ không nghe thấy, căn bản là không trả lời câu hỏi của Lâm Tri Ngải.

Chữ xấu đi, rõ ràng là vì ba của anh đến quân doanh rồi, không có thời gian quản lý anh nữa thôi!

Lâm Tri Ngải đọc sách khoảng nửa tiếng thì không muốn đọc tiếp nữa. Việc đầu tiên cô làm là âm thầm quan sát Tống Chu Thành ở bên cạnh, sau đó thì ôm lấy đầu mình, nhỏ tiếng lẩm bẩm: "Úi cha, đầu của tôi đau quá!"

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải ngã xuống ghế, gương mặt đau đớn, Tống Chu Thành vội nhăn mày rồi bật dậy từ chiếc ghế nằm, bước nhanh đến trước mặt Lâm Tri Ngải và hỏi cô: "Cô bị sao vậy?"

Lâm Tri Ngải mở mắt ra, dáng vẻ đáng thương nhìn Tống Chu Thành: "Chắc là do đọc sách lâu quá đó."

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn thấy quyển sách "Ba mươi sáu kế" vẫn đang dừng ở trang thứ tư bèn hừ một tiếng: "Cô lừa ai đấy, hôm qua đọc lâu như vậy không thấy gì, hôm nay đọc chưa được bốn trang đã đau đầu rồi à!"

Thấy không lừa được Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải cũng không giả vờ nữa nên giở trò vô lại, mang sách vứt vào người Tống Chu Thành, lớn tiếng nói: "Tôi không quan tâm, tôi cứ đau đầu đấy, tôi không muốn đọc sách nữa!"

Tống Chu Thành khoanh hai tay trước ngực, cúi đầu nhìn Lâm Tri Ngải, khẽ mỉm cười: "Cô không muốn đọc sách vậy thì cô muốn làm gì?"

Sau khi nghe thấy câu hỏi của Tống Chu Thành, Lâm Tri Ngải vội vã đứng phắt dậy, dùng đôi mắt sáng lấp lánh chăm chăm nhìn Tống Chu Thành, mỉm cười trả lời: "Tôi muốn đọc truyện!"

Còn về việc tại sao muốn xem truyện thì cũng đều nhờ tờ báo sáng hôm nay đã gợi ý cho cô. Nếu trong đó có cả tiểu thuyết rồi vậy thì chắc chắn cũng không thể thiếu truyện được!

Trông thấy gương mặt đang lấy lòng của Lâm Tri Ngải, khoé môi của Tống Chu Thành không kìm được mà co giật lên: "Đọc sách binh pháp thì đau đầu, xem truyện thì không đau sao?"

Lâm Tri Ngải lắc đầu, lớn tiếng trả lời: "Không đau!"

Được đọc thứ mà mình thích sao mà đau đầu cho được! Mấy thứ như tiểu thuyết là thứ dùng để giết thời gian hữu hiệu nhất đấy!

Tống Chu Thành kéo Lâm Tri Ngải đến khoảng sân đang nắng chói chang, trầm giọng nói: "Nắng to thế này, cô có chắc là muốn ra ngoài mua truyện không?"

Lâm Tri Ngải vừa sợ lạnh vừa sợ nóng, mồ hôi trên trán lăn dài trên gò má, Lâm Tri Ngải bỗng chau mày, sau đó thì vùng vẫy thoát khỏi bàn tay của Tống Chu Thành trở về lại nơi mát mẻ.

Lâm Tri Ngải đứng ở dưới hiên nhà một lúc lâu, cũng nghĩ ngợi mất một hồi, cuối cùng cô chỉ đành nhìn Tống Chu Thành, hỏi dò: "Hay là anh mua giúp tôi?"

Tống Chu Thành vẫn còn ở trong sân trợn trắng mắt nhìn Lâm Tri Ngải, hừ một tiếng lạnh lùng: "Cô đừng có mơ, muốn đọc truyện thì đợi đến lúc mặt trời xuống núi đi đã!"

Lâm Tri Ngải cúi đầu, bĩu môi lẩm bẩm, khó chịu không vui nói: "Nếu đợi mặt trời xuống núi thì muộn quá rồi, ngộ nhỡ tiệm sách đóng cửa thì sao!"

"Tiệm sách đóng cửa á hả? Thì đợi ngày mai đi chứ biết sao!" Tống Chu Thành nói xong thì quay về phòng, vừa đi vừa ngáp.

Còn Lâm Tri Ngải nhìn theo bóng lưng rời đi của Tống Chu Thành, cô chỉ có thể hậm hực ngồi xuống ghế, hai tay chống hông, thở hì hục.

Trên trán còn thiếu chút nữa thì hiện lên dòng chữ lớn: "Hiện giờ tâm trạng tôi đang không tốt, mau đến dỗ tôi đi."

Lâm Tri Ngải đợi một lúc lâu cũng không thấy Tống Chu Thành, nên chỉ có thể về phòng, xem thử Tống Chu Thành đang làm gì.

Không ngờ Tống Chu Thành lại nằm trên giường chuẩn bị ngủ trưa. Điều này khiến cho Lâm Tri Ngải vô cùng tức giận, bước hai ba bước đã đến giường, cởi giày và bước lên.

Thông thường, Tống Chu Thành sẽ ngủ bên ngoài, Lâm Tri Ngải ngủ bên trong. Việc này cũng dẫn đến khi Lâm Tri Ngải đi qua người Tống Chu Thành "không cẩn thận", bèn đạp vào mắt cá chân của Tống Chu Thành và ngả nhào vào lòng anh.

Vốn dĩ đang ngủ ngon lành, đột nhiên Tống Chu Thành cảm thấy như bị núi Thái Sơn đè lên người vội mở mắt ra, trừng mắt nhìn Lâm Tri Ngải: "Cô có muốn mua truyện nữa không đấy!"

"Muốn!"

Giọng nói của Lâm Tri ngải mềm mại, còn kéo dài ở cuối câu, mang theo chút cảm giác nũng nịu.

Tống Chu Thành hừ một tiếng: "Vậy tôi cho cô ba giây để giải thích rõ ràng rằng đây không phải là cô đang cố ý trả thù tôi!"

Đôi mắt Lâm Tri Ngải đảo nhìn quanh, mím chặt môi, giọng nói khe khẽ: "Thật sự không phải tôi cố ý đâu mà, tôi đi đến chỗ này không cẩn thận thì giẫm vào chân anh, rồi không cẩn thận đè lên người anh, không cẩn thận đánh thức anh luôn."

Nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành cũng không muốn truy cứu, anh ôm lấy Lâm Tri Ngải, quay người đặt Lâm Tri Ngải vào bên trong rồi chuẩn bị ngủ.

Vừa mới nhắm mắt lại bị Lâm Tri Ngải lay người dậy, còn nghe thấy tiếng gọi nũng nịu của Tri Ngải: "Người anh toàn là mồ hôi thôi, đừng có ôm tôi!"

Tống Chu Thành mở mắt ra và bật cười, khoan hẵng nói đến việc ai ngã vào lòng ai, thì ngữ khí kia của Lâm Tri Ngải cho thấy anh lại bị ghét bỏ nữa rồi!

"Cô có muốn mua truyện nữa không đây!"

Nghe thấy Tống Chu Thành dùng truyện uy hiếp mình, Lâm Tri Ngải bĩu môi, gương mặt rất khó chịu nhưng vẫn mạnh miệng trả lời: "Muốn."

Đợi đến khi Tống Chu Thành nhắm mắt lần nữa, Lâm Tri Ngải cũng không dám nói gì, cũng chẳng dám động đậy. Sợ là sẽ tiếp tục đánh thức Tống Chu Thành.

Nhưng gương mặt chê bai ghét bỏ ấy không dịu đi chút nào, trong lòng cô vẫn đang nghĩ: Chỉ cần có được truyện trong tay, mình sẽ không nhịn Tống Chu Thành nữa!

—----

[Chú thích]

*"Tá đao sát nhân"- 借刀殺人: Mượn dao giết người, mượn tay người khác để giết kẻ thù, kế thứ ba trong quyển “Ba mươi sáu kế”.

*"Dĩ dật đãi lao" - 以逸待勞: Lấy nhàn để đối phó với mỏi mệt, kế thứ tư trong quyển “Ba mươi sáu kế”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.