Công Chúa Mạnh Mẽ Ở Dân Quốc

Chương 9: Lâm Tri Ngải: Toi rồi, vu oan cho người tốt rồi



Sáng ngày hôm sau, khi Lâm Tri Ngải tỉnh dậy thì cảm thấy tay phải của mình đã bị thứ gì đó trói lại, đến lúc cô mở mắt ra nhìn thì phát hiện tay của mình bị trói lên đầu giường.

Đôi mày của Lâm Tri Ngải khẽ chau lại, trừng mắt nhìn rồi đạp một cái lên mông của Tống Chu Thành, lại đá Tống Chu Thành xuống giường.

Tống Chu Thành ngơ ngác, quát lớn với Lâm Tri Ngải: "Cô đá tôi làm gì!"

Lâm Tri Ngải đưa tay chỉ vào tay phải đang bị trói của mình, hỏi ngược lại: "Vậy anh trói tôi làm cái gì!"

Tống Chu Thành tức đến phì cười: "Cô ngủ cứ cựa quậy không hà, tôi làm như thế là sợ cô đụng phải vết thương đó!"

Lâm Tri Ngải: "..."

Toi rồi, vu oan cho người tốt rồi.

Còn Tống Chu Thành thì đang xoa xoa chiếc mông bị ngã đến đau điếng của mình rồi đứng lên nhìn vào đôi mắt vô tội của Lâm Tri Ngải, anh chỉ có thể xụ mặt, hừ một tiếng lạnh nhạt.

Sau đó cầm lấy quần áo rồi hét lớn về phía cửa phòng: "Tiểu Hoà, vào đây giúp thiếu phu nhân thay quần áo đi!"

Anh mặc áo khoác ngoài vào và bước ra ngoài lấy nước nóng cho Lâm Tri Ngải rửa mặt.

Tức quá đi mất, mà anh lại không thể nào chấp nhất với một cô ngốc được!

Trong lúc ăn sáng, Lâm Tri Ngải nghĩ đến việc sáng nay mình đã đổ oan cho người tốt, vốn dĩ còn muốn gắp thức ăn cho Tống Chu Thành, dỗ anh một chút.

Nhưng đến lúc đưa tay lên thì mới phát hiện ra tay của mình bị thương rồi, động đậy một chút cũng đau.

Cô chỉ có thể dùng đôi mắt to tròn, đáng thương của mình nhìn Tống Chu Thành.

Tống Chu Thành liếc mắt nhìn Lâm Tri Ngải, gương mặt xám xịt, ngữ khí thờ ơ: "Làm gì? Đừng có nói với tôi cô lại không có hứng ăn nữa nha!"

Lâm Tri Ngải khẽ lắc đầu, giơ bàn tay bị thương của mình lên rồi nhẹ nhàng nói với Tống Chu Thành một câu: "Tay của tôi đau!"

Tống Chu Thành chau mày, trầm tư một lúc, chỉ có thể dịch ghế đến bên cạnh của Lâm Tri Ngải, bưng lên bát cháo tổ yến ở trước mặt Lâm Tri Ngải, giận dỗi nói: "Mở miệng ra, tôi đút cô!"

Lâm Tri Ngải nở một nụ cười ngọt ngào với Tống Chu Thành rồi mở miệng húp muỗng cháo mà Tống Chu Thành đưa qua.

Sau khi ăn xong thì nũng nịu nói với Tống Chu Thành: "Cảm ơn anh, anh thật tốt!"

Khó khăn lắm mới nhận được lời cảm ơn từ Lâm Tri Ngải, khoé môi của Tống Chu Thành cũng chợt cong lên.

Nhưng nghĩ đến việc hai ngày liên tục bị Lâm Tri Ngải đá xuống giường, gương mặt Tống Chu Thành vẫn ủ dột như vậy, chẳng nói tiếng nào.

Chỉ có điều tay của anh vẫn không dừng lại, nhìn thấy Lâm Tri Ngải cũng đã ăn được kha khá thì lại đút thêm một muỗng nữa.

Được Tống Chu Thành bón ăn, Lâm Tri Ngải ăn hết hơn nửa bát cháo tổ yến. Cảm thấy mình thật sự ăn không nổi nữa, mới huơ tay với Tống Chu Thành: "Tôi ăn no rồi!"

Trông thấy bát cháo tổ yến sắp nhìn thấy đáy, Tống Chu Thành đột nhiên có một loại cảm giác hài lòng kỳ lạ, nụ cười trên môi cũng rõ ràng hơn.

Nhưng khi đưa mắt nhìn Tống Trạch ở bên cạnh đang chăm chăm nhìn anh, Tống Chu Thành vẫn giữ lại nét mặt nghiêm túc thở dài với Lâm Tri Ngải: "Cô ngốc như vậy, nếu như không gặp tôi thì cô phải làm thế nào đây!"

Tống Trạch vẫn còn đang ăn mỳ xém chút thì phun cả mỳ trong miệng ra, đây là lời mà đứa con trai suốt ngày chỉ biết đánh nhau của ông nói ra được đấy sao?

Con trai của ông chỉ trong một đêm mà trưởng thành quá nhanh, khiến cho người cha già như ông có chút trở tay không kịp.

Nhưng câu tiếp theo Tống Chu Thành lại đánh tan hoàn toàn ảo tưởng tốt đẹp của Tống Trạch về việc con trai ông trưởng thành.

"Con hết tiền rồi, ba bảo Phúc Bá cho con ít tiền đi!"

Nhìn Tống Chu Thành xoè tay ra, Tống Trạch cau mày, thẳng thừng thấp giọng nói: "Bây giờ vẫn còn là đầu tháng, sao con lại hết tiền!"

Tống Chu Thành bĩu bĩu môi: "Tất nhiên là tiêu hết rồi, nếu như ba không cho con tiền vậy thì con chỉ có thể đến tiệm cầm đồ cầm đồ tiếp thôi, đến lúc đó lại truyền tai nhau mấy lời đồn nhảm nhí, đừng có trách con đó nha."

Đôi mắt của Tống Trạch nhìn Tống Chu Thành càng lúc càng lạnh lùng nhưng ông biết, Tống Chu Thành thật sự có thể làm ra được mấy việc đó.

Thế nên sau khi Tống Trạch thở dài xong, ông vẫn căn dặn Phúc Bá ở bên cạnh: "Tháng này cho thiếu gia thêm một trăm đồng bạc tiền sinh hoạt phí đi."

Tống Chu Thành nhận tiền từ Phúc Bá xong thì chuẩn bị ra ngoài, đưa mắt nhìn Lâm Tri Ngải vẫn luôn đứng sau lưng mình, anh chỉ có thể chau mày: "Tôi ra ngoài tìm bạn chơi, cô ở nhà đợi tôi đi!"

Đôi mắt Lâm Tri Ngải lập tức phát sáng, kéo tay áo của Tống Chu Thành, dịu dàng nói: "Tôi cũng muốn đi!"

Tống Chu Thành bất giác lắc đầu: "Cả đám đàn ông chơi với nhau, một mình cô con gái đi theo làm gì!"

Lâm Tri Ngải cúi đầu, hệt như một chú chó nhỏ bị bỏ rơi, trông vô cùng đáng thương và bơ vơ: "Nhưng mà tôi không muốn chơi ở nhà một mình!"

Nhìn thấy bộ dạng đáng thương của Lâm Tri Ngải, Tống Chu Thành càng chau chặt mày, trầm tư một lúc lâu, đành gật đầu: "Thôi được, có điều cô không được chạy lung tung đấy!"

Tính cách của Lâm Tri Ngải, chắc chắn cũng không ở yên được trong nhà. Ngộ ngỡ chạy ra ngoài thì sẽ đi lạc mất thôi.

Nghĩ như vậy, chi bằng ra ngoài cùng với bọn họ, ít ra anh còn có thể trông chừng cô.

Quán rượu Gia Hoà.

Vương Cảnh Văn nhìn thấy Lâm Tri Ngải đi theo sau lưng của Tống Chu Thành, cậu bỗng cau mày: "Sao cậu lại mang cô ấy đến đây?"

Còn Triệu Dực Thạch bên cạnh thì vội tiến lên trước, nở nụ cười tươi tắn với Lâm Tri Ngải: "Chị dâu đến rồi à, mau ngồi đi."

Trông thấy chiếc ghế mà Triệu Dực Thạch bê đến, cảm giác nhạy bén của cô cho cô biết rằng Vương Cảnh Văn không thích cô.

Nhưng cô cũng không thích cái tên Vương Cảnh Văn này, vậy nên chẳng sao cả!

Tống Chu Thành mỉm cười với Vương Cảnh Văn: "Tri Ngải ở nhà một mình tôi không yên tâm, nên dẫn qua đây luôn."

Vương Cảnh Văn khẽ gật đầu, vẫn là Triệu Dực Thạch phát hiện được điểm bất thường: "Tri Ngải? Nếu em nhớ không nhầm thì nhị tiểu thư nhà họ Lâm tên là Lâm Diệc Vân mà!"

Nể tình người hỏi câu hỏi đó là Triệu Dực Thạch, vậy nên Lâm Tri Ngải mới nể mặt cậu, nhẹ giọng trả lời: "Tôi là đại tiểu thư nhà họ Lâm, tôi tên Lâm Tri Ngải!"

Triệu Dực Thạch bỗng chốc trừng to mắt, chăm chăm nhìn Tống Chu Thành, ánh mắt mang theo đôi phần kinh hãi.

Còn trong đôi mắt của Vương Cảnh Văn lại có một tia sáng vụt qua lạ thường, cậu trầm giọng hỏi thẳng Tống Chu Thành: "A Thành, nhà họ Lâm này cũng to gan quá rồi đó, không ngờ lại đưa một cô ngốc sang cho nhà họ Tống các cậu. Cậu đang nghĩ gì vậy chứ? Cậu cam tâm có một cô vợ ngốc nghếch như vậy sao?"

Nghe thấy Vương Cảnh Văn gọi mình ngốc chẳng chút kiêng dè như vậy, gương mặt Lâm Tri Ngải đầy sự tức giận, cô hét vào mặt Vương Cảnh Văn: "Tôi không phải đồ ngốc!"

Triệu Dực Thạch đang ở bên cạnh bị dọa đến giật bắn mình, nhanh chóng bê sang cho Lâm Tri Ngải một đĩa điểm tâm, dỗ ngọt cười nói: "Chị dâu đừng giận mà, mau ăn chút gì đi!"

Thấy đĩa điểm tâm mà Triệu Dực Thạch bê sang, Lâm Tri Ngải bĩu bĩu môi, hừ lên một tiếng lạnh nhạt, không nể mặt gì Triệu Dực Thạch nữa.

Tống Chu Thành thì chau mày với Vương Cảnh Văn và nói: "Sao mà cậu nói hệt như lời của ba tôi vậy, Tri Ngải ngốc có phải cô ấy muốn thế đâu, hơn nữa, tôi lấy Tri Ngải thì tôi phải chịu trách nhiệm với cô ấy chứ."

Nét mặt Vương Cảnh Văn bỗng đơ cứng, chỉ có thể vừa lắc đầu, vừa thở dài: "Thôi được, dù sao tôi cũng nhắc nhở cậu rồi, nghe hay không thì do cậu tự quyết định."

Nhìn thấy Vương Cảnh Văn đi về phía của mình nhưng chỉ mải trò chuyện, không chú ý dưới chân, Lâm Tri Ngải thò bàn chân nhỏ tội ác của mình ra, gạt Vương Cảnh Văn một cái.

Đến lúc Vương Cảnh Văn ngã nhào, đầu đập vào bàn thì Lâm Tri Ngải mới thu chân của mình về trong im lặng.

Giây phút khi đầu của Vương Cảnh Văn đập vào cạnh bàn thì sưng lên rất to, cậu khi quay đầu liếc nhìn về phía Lâm Tri Ngải, ánh mắt như chứa đựng một nỗi căm hờn, đang định mở lời truy cứu trách nhiệm.

Đôi mắt của Lâm Tri Ngải đã ngấn lệ, chỉ tay lên mặt của chính mình, tủi thân nghẹn ngào nhìn Tống Chu Thành nói: "Chân của anh ta giẫm phải chân tôi rồi, đau quá đi!"

Điều khiến cho Vương Cảnh Văn giận dữ hơn đó là Tống Chu Thành không những không quan tâm đến vết thương của cậu, mà còn ngồi xổm xuống cạnh chân của Lâm Tri Ngải, xem tình hình chân của Lâm Tri Ngải.

Cơn lửa giận dữ của Vương Cảnh Văn cuồn cuộn dâng trào, gào lên với Lâm Tri Ngải: "Rõ ràng là cô giơ chân ra gạc chân tôi, cô giả vờ giả vịt đáng thương gì chứ!"

Lâm Tri Ngải bị Vương Cảnh Văn dọa giật bắn mình, co rút lại nấp sau lưng của Tống Chu Thành, còn kéo tay áo của Tống Chu Thành, nhỏ giọng nói: "Anh xem, anh ta còn hung dữ với tôi nữa!"

Tống Chu Thành ngước nhìn Vương Cảnh Văn với cục u sưng tấy trên trán, vội chau mày, trầm giọng nói: "Cảnh Văn, cậu là đàn ông con trai, đừng tính toán với con gái làm gì!"

Triệu Dực Thạch cũng ở bên cạnh khuyên nhủ: "Đúng đấy ạ, chị dâu cũng không phải cố ý, anh đừng hung dữ với chị ấy nữa."

Nhìn thấy Lâm Tri Ngải ở sau lưng của Tống Chu Thành, thò đầu lộ ra gương mặt đắc ý, Vương Cảnh Văn bèn biết được cô ngốc này là cố tình làm như thế.

Bàn tay Vương Cảnh Văn bất giác siết chặt, móng tay đâm vào cả trong thịt nhưng cậu lại không hề hay biết. Từ nhỏ đến lớn có bao giờ cậu phải chịu đựng bị ức hiếp thế này đâu.

Nhưng nhìn thấy Tống Chu Thành và Triệu Dực Thạch bảo vệ Lâm Tri Ngải, Vương Cảnh Văn cũng biết đây không phải là thời cơ tốt để truy cứu chuyện này, dù cậu có nói gì đi nữa họ cũng bỏ ngoài tai.

Thế nên Vương Cảnh Văn bèn khẽ cười với Lâm Tri Ngải: "Chị dâu đừng giận mà, lúc nãy không phải tôi cố ý đâu."

Nhìn thấy thái độ đột ngột thay đổi một trăm tám mươi độ của Vương Cảnh Văn, Lâm Tri Ngải có chút hoang mang nhưng cô vẫn mỉm cười gật đầu với Vương Cảnh Văn: "Nếu như anh đã thành tâm thành ý xin lỗi tôi, vậy thì tôi cũng tha thứ cho anh!"

Thành công trong việc nhìn thấy được bộ mặt xấu của Vương Cảnh Văn, Lâm Tri Ngải bèn làm mặt hề với Vương Cảnh Văn, mắng cô là đồ ngốc, đây là sai lầm cơ bản nhất đấy, kiên quyết không thể tha thứ được!

Tống Chu Thành quay đầu nhìn, vừa hay bắt gặp Lâm Tri Ngải đang làm mặt hề, cũng rất buồn cười, anh chợt đưa tay ra xoa nhẹ lên đầu của Lâm Tri Ngải: "Sao cô lại nghịch ngợm thế hả!" Đáng yêu vậy chứ!

Lâm Tri Ngải bĩu môi, nhẹ nhàng vỗ vào tay của Tống Chu Thành, dịu dàng nói: "Anh đừng chạm vào đầu của tôi, sẽ làm tóc tôi rối đó!"

Đầu tóc rối bù thì không còn đẹp nữa!

Nếu không phải anh đối xử tốt với cô thì cô đã nổi giận rồi đấy!

Theo như thói quen lúc trước của đám người Tống Chu Thành, Tống Chu Thành sẽ ngồi ở giữa, Triệu Dực Thạch và Vương Cảnh Văn mỗi người một bên.

Nhưng nếu thêm Lâm Tri Ngải thì sẽ biến thành Lâm Tri Ngải là người ngồi ở trong cùng, Tống Chu Thành ngồi ở bên trái, thuận tiện chăm sóc Lâm Tri Ngải.

Triệu Dực Thạch tựa lưng vào khung cửa sổ, hoàn toàn không nhìn thấy quán trà bên dưới lầu, cậu cũng không tức giận. Mà ngược lại còn hớn hở vui vẻ nhìn Lâm Tri Ngải, gương mặt không giấu nổi tò mò.

"Chị dâu, sức mạnh này của chị là do bẩm sinh hay là sau này tập luyện được thế!"

Lâm Tri Ngải nghiêng đầu, nghĩ ngợi một lúc rồi dịu dàng nói: "Chắc là do bẩm sinh đó!"

Cô không nhìn thấy cô ngốc tập luyện gì trong ký ức của cô ấy.

Đôi mắt Triệu Dực Thạch nhìn Lâm Tri Ngải, bỗng chốc nhiều thêm đôi phần ngưỡng mộ, vốn nghĩ rằng nếu như sức mạnh của Lâm Tri Ngải là do sau này luyện tập mới có, vậy thì cậu cũng có thể luyện theo. Có gì oách hơn việc có sức mạnh vô biên kia chứ!

Tống Chu Thành vừa hóng chuyện vừa tách hạt dưa, sau khi tách được một nắm thì cho hết vào miệng của Lâm Tri Ngải: "Cô ăn đi này!"

Lâm Tri Ngải nhìn Tống Chu Thành, khoé môi lộ ra một nụ cười ngọt ngào: "Cảm ơn anh, anh thật tốt!"

Nghe thấy Lâm Tri Ngải nói cảm ơn mình, Tống Chu Thành lại có một cảm giác mãn nguyện. Cô ngốc này dưới sự dạy dỗ của anh, đã biết nói cảm ơn rồi này!

Nếu như để Lâm Tri Ngải biết được ý nghĩ này của Tống Chu Thành, chắc chắn sẽ không kìm được mà mừng thầm, cô nói cảm ơn chỉ đơn giản vì cảm thấy áy náy.

Hơn nữa, rốt cuộc là ai đang dạy dỗ ai vẫn chưa thể biết được đâu! Mặc dù cô phản ứng chậm một chút, thế nhưng cô là một tiểu công chúa đấy!

Triệu Dực Thạch ngồi ở đối diện nhìn thấy Lâm Tri Ngải cho một nắm hạt dưa vào miệng, dáng vẻ phồng lên khi ăn hạt dưa giống hệt như một chú chuột nhỏ.

Đột nhiên cảm thấy hạt dưa trong đĩa cũng ngon hơn rồi, cơ mà không biết vì đâu, hạt dưa mà cậu tự tách lại cứ có cảm giác không ngon được giống như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.