Hoa mai đã nở rộ, máu tươi thấm đẫm những nụ hoa, một mảnh đất phiêu linh lầy lội.
Nơi này vẫn cứ quen thuộc đến như vậy. Đây chính là hoàng cung của Văn triều, cũng chính là ngôi nhà mà nàng đã “mong nhớ đêm ngày” bấy lâu nay.
Vừa rồi nàng bị sẩy thai.
Suỵt, im lặng đi!
Văn Thần nàng là ai chứ?
Trưởng công chúa duy nhất, nữ nhi của Hoàng hậu Văn triều, xuất thân tôn quý, huyết thống thuần khiết, nếu như nàng là thân nam nhi, thì nàng sẽ hoàn toàn xứng đáng với vị trí thái tử điện hạ, là hoàng đế tương lai của Văn triều, làm sao có thể cùng với thủ lĩnh Man tộc dã man đó sinh dưỡng con cái chứ?
Nàng là công chúa dòng dõi cao quý của Văn triều, sao có thể mang trong mình giọt máu của Man tộc… Nàng hoàn toàn khinh thường mà….Nàng sao lại có thể mang thai huyết mạch của hắn chứ…
Đúng không, làm sao có thể chứ?
Làm sao…có khả năng….
Nước mắt, không tiếng động rơi xuống.
Trái tim đã chết rồi.
Văn Thần biết, từ nay về sau nàng sẽ không còn rơi lệ nữa.
Vừa rồi, lúc nàng trên đường vào kinh không ngừng nôn mửa, Trì Liệt có chút kinh ngạc nhìn nàng chằm chằm.
Sẽ không đâu, sau mỗi lần ở cùng hắn nàng đều uống canh tránh tử mà.
Sẽ không đâu.
….
Sau khi y nữ rời đi, trong xe ngựa lâm vào tĩnh mịch. Trên bàn nhỏ trong xe ngựa đặt một chén thuốc sẩy thai.
“Tỷ tỷ, không thể được, thân thể của ngài đã uống quá nhiều canh tránh tử rồi, nếu như lần này lại sẩy thai nữa, tỷ không thể có được hài tử của chính mình nữa đâu!” Những lời nói lo lắng của tiểu y nữ vẫn còn quanh quẩn bên tai nàng.
Nhưng như vậy thì tính sao chứ? Nàng đã sớm không thể thay đổi được sự thật này.
Mãi mãi mất đi quyền được làm mẫu thân….Cảm giác này không hề dễ chịu, thật sự, nàng bị số phận ép buộc phải trở thành một “nam nhân”.
Một đời này, không thể có con cái.
Ngay lúc nàng run run rẩy rẩy cầm lấy chén thuốc kia, một tiếng “Đủ rồi!” vang lên, chén thuốc sẩy thai kia bị hất đổ.
“Ngươi làm cái gì vậy?”
Trì Liệt liếc mắt nhìn nàng, ánh mắt kia, kỳ quái lại phức tạp, cả đời này nàng không thể quên được: “Văn Thần, đừng cho là ta không biết ngươi đang có chủ ý gì, có ta ở đây, ngươi đừng mơ tưởng lợi dùng đứa nhỏ này để giành được nửa phần lợi ích cho Văn triều —-”
Nàng cười khẽ, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc trước mặt Trì Liệt ra sau tai: “Ngươi biết ta cố ý không uống canh tránh tử, cũng biết ta đang dùng khổ nhục kế lấy lui làm tiến, đúng không?”
Sau đó, nàng tiến tới kề sát bên tai hắn, thanh âm dần trở nên khàn khàn đầy vẻ mị hoặc: “Vậy thì tại sao còn muốn tương kế tựu kế? Hay là đã yêu thiếp thân rồi?”
Hắn đánh đổ chén thuốc sẩy thai kia không phải là muốn trúng kế sao?
Trì Liệt tức giận, tận lực hạ giọng, bóp chặt cằm Văn Thần ôm vào trong lòng và uy hiếp: “Đúng vậy, ta yêu ngươi đến mức hận không thể để ngươi sống không được mà chết cũng không xong.”
Hắn sờ lên bụng dưới của Văn Thần, giãy dụa hồi lâu, rồi tự lẩm bẩm nói: “Ta không thể trúng kế được, Văn Thần, Man tộc chờ đợi cơ hội vùng lên này đã quá lâu rồi, ta tuyệt đối không thể trúng kế. Nhưng đây là hài tử đầu tiên của ta mà…” Sau đó, hắn liền rơi lệ.
Trời ạ, hắn vậy mà lại rơi lệ.
Hắn là nam nhân ý chí sắt đá đến như vậy mà còn có thể rơi lệ sao?
“Ta đã nghĩ muốn sinh nó ra…” Trì Liệt ôm lấy Văn Thần, thân thể run rẩy ôm lấy nàng vẫn ấm áp như trước.
Nhưng Văn Thần vẫn chỉ cảm thấy lạnh đến run người.
Một từ “muốn”, đã triệt để dứt khoát rồi.
Đúng vậy, có lẽ hắn đau lòng không phải là giả, nhưng chỉ một câu như thế đã nói rõ sự lựa chọn của hắn, hắn chỉ là muốn đứa bé này, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thật sự cần đứa bé này.
Quả nhiên.
Chỉ chốc lát sau, một bát thuốc sẩy thai mới lại một lần nữa bỏ vào bàn nhỏ trên xe.
Đối với Trì Liệt mà nói, lý trí vĩnh viễn chiếm thượng phong, có lẽ sẽ có một nữ nhân làm cho hắn ta không có cách nào lý trí được nữa, nhưng mà, người kia, tuyệt đối sẽ không phải là nàng.
Lần này, Văn Thần không còn do dự nữa, một hơi ngửa đầu uống xong bát thuốc, sạch sẽ gọn gàng.
Bởi vì nàng minh bạch, nếu như nàng không uống, chờ đợi nàng phía trước sẽ là cái gì.
Nước mắt, lại im lặng rơi xuống.
Quá trình sẩy thai cũng không hề đau đớn như trong tưởng tưởng, so với cùng Trì Liệt sinh hoạt vợ chồng mà nói, còn dễ chịu hơn rất nhiều.
Văn Thần rửa mặt chải đầu, thoa son điểm phấn, nàng vẫn là Văn triều công chúa cho dù không xinh đẹp vẫn luôn rạng rỡ chói lọi.
Sau đó nàng lại bị đặt tại đầu xe, Văn Thần đã sớm quen thuộc rồi, thuận theo cởi áo trong, chờ đợi bị hắn ngắt lấy, chỉ là lần này nam nhân còn có hảo tâm cho nàng cắn một đầu đai lưng, bằng không nàng thật sự có thể đau đến mức phải cắn lưỡi tự sát.
Lúc cắn đai lưng kia, Văn Thần nghĩ thầm, rằng sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày nàng từ trên thân nam nhân róc thịt từng chút từng chút một, lột da róc xương…
Lúc đến kinh thành, bái kiến phụ vương, từ đầu đến cuối Văn Thần đều không nhìn phụ vương tốt của mình dù chỉ một cái liếc mắt, bởi vì nàng biết dù sao hắn cũng lười nhác nhìn nàng, làm gì cần phải lãng phí khí lực của mình như vậy?
Thân là trưởng công chúa, nữ nhi duy nhất của Hoàng hậu, đồ cưới lúc xuất giá còn không quý giá bằng một chiếc trâm cài mà Văn Nhiễm tùy tiện lấy ra, dựa vào cái gì chứ? Lúc nàng nổi giận đùng đùng chạy tới Lễ bộ yêu cầu giải thích, phụ vương nàng đã nói cái gì?
“Lúc nào cũng so đo mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, muội muội có đồ gì tốt cũng tranh đoạt, chẳng phải chỉ là một chút đồ cưới thôi sao?”
Hắn gọi đồ cưới của nữ nhi khi xuất giá là lông gà vỏ tỏi.
“Thế nhưng mà phụ vương…Nữ nhi cả đời chỉ có một lần xuất giá…Nữ nhi còn là đích công chúa nữa….Tứ muội chỉ là thứ nữ thôi….”
“Ai dạy ngươi nói xấu muội muội của ngươi hả? Lập tức cút về cho trẫm! Cút đi!”
Sau đó, không có sau đó nữa.
Đi trong ngự hoa viên quen thuộc, hết thảy đều yên tĩnh đến như vậy…Có quỷ mới tin!
“Ai ôi, đây không phải là trưởng công chúa điện hạ sao? Làm sao vậy, lại bị phụ vương đánh sưng mặt rồi lại trốn đến ngự hoa viên tìm thanh tịnh rồi sao?”
Chậc, là làm mấy tiểu nữ tử âm dương quái khí trong tiết mục cung đấu thường ngày, nếu có nhiều thời gian thì học tập thêm một chút cầm kỳ thi họa không tốt sao? Không thú vị gì cả.
Cũng không còn biện pháp nào, nếu người ta đã tìm đến cửa thì chỉ có thể ứng chiến thôi.