“Vương tỷ, đệ van cầu tỷ, thu lưu nàng đi. Để cho nàng cùng ta ở lại trong hoàng cung thật sự là phải ăn bữa hôm lo bữa mai.” Văn Diệu quỳ gối trước mặt Văn Thần, không ngừng cầu xin.
Mà nàng chỉ là đang uống trà, đôi mắt hòa ái mỉm cười nheo lại, không nhìn rõ cảm xúc.
Văn Diệu, chính là đệ đệ ngốc kia của nàng.
Đương nhiên, ngốc cũng chỉ là giả th.ôi, tại cái nơi ăn thịt người không nhả xương có tên là hậu cung Văn triều, giả ngây giả dại cũng là một phương pháp để tự bảo vệ chính mình.
Không phải là đệ đệ do mẫu thân nàng sinh ra, chỉ là mẫu thân nàng thay cho tỷ muội tốt nhất thu dưỡng, cho nên về mặt lễ pháp cũng có thể xem hắn như là đệ đệ của nàng.
“A Diệu, không phải là tỷ không thu, mà là lúc này Trì Liệt đang cùng với tỷ tỷ náo loạn không vui, nếu bây giờ tỷ mang nàng về, không phải là để hắn bắt được nhược điểm sao?” Thân thể nàng sau khi sẩy thai liền phải chịu lăng nhục, bây giờ nàng ngồi ở đây, đã phải dùng hết khí lực toàn thân rồi.
Tuy nhiên, sẽ không có ai phát hiện ra hết.
Văn triều đích công chúa từ trước đến nay luôn luôn đoan trang cao quý, cho dù đang ở trong tình huống nào, sẽ vẫn luôn như thế.
Ngay cả khi bị giẫm đạp thành bùn, cũng không thể thay đổi được vẻ quý khí bẩm sinh toát ra từ trong xương.
“Nhưng mà nàng là nhi nữ độc nhất của Tưởng Nghị! Tỷ tỷ, từ nhỏ tỷ đã dạy đệ rằng Tưởng gia cả nhà trung liệt, Văn triều chúng ta không thể đánh mất Tưởng gia!” Văn Diệu không cam lòng, giọng nói càng lúc càng lớn, hắn cơ hồ quên mất cấp bậc lễ nghĩa khi đối diện với trưởng tỷ của mình.
Văn Thần nhấp một ngụm trà, bộ dáng đoan trang nhìn không ra một điểm cảm xúc gợn sóng: “Mặc dù Trì Liệt hiện tại chịu điểm binh, nhưng chúng ta bây giờ lại thiếu một tướng quân quen thuộc địa thế Văn triều để có thể cầm quân chiến đấu. Nếu như không có, cho dù chúng ta có binh, cũng sẽ thua như thường.”
“Cho nên…” Văn Diệu không dám nói tiếp nữa.
“Cho nên, tỷ tỷ lúc này đang thấy thật phiền. Nữ nhi độc nhất của Tưởng gia đương nhiên chúng ta không thể cô phụ, nhưng mà hiện tại chúng ta còn chưa có năng lực này, A Diệu, chúng ta phải cần nhẫn nại thêm nữa. Nàng, chỉ có thể lưu lại ở Văn triều.” Ý cười trong mắt Văn Thần càng đậm, từ nụ cười trên mặt không thể nhìn ra được cơn giận dữ đang sôi trào trong lòng nàng.
Nữ nhi độc nhất của Tưởng gia, làm sao nàng lại không muốn giúp cơ chứ?
Chỉ là nàng bây giờ thực sự quá mức nhỏ yếu, nếu như không phải dựa vào Bạch Tuyết độc dược, chỉ sợ lúc này nàng đã sớm bị chôn thây nơi tái ngoại, vĩnh viễn không được quay trở lại Văn triều.
Con đường phản kháng đẫm máu của họ, bước đi thật sự quá gian nan.
Ngày đó, Văn Diệu trong màn mưa nhặt được nữ hài của Tưởng gia, lúc ấy toàn thân nàng trên dưới chỉ toàn là máu, dơ bẩn không chịu nổi, không biết đến cùng nàng đã gặp phải thứ gì.
Lúc đầu hắn cũng không muốn quá xen nhiều vào việc của người khác, nhưng nhìn thấy quân kỳ của Tưởng gia quân trong lòng nữ hài, liền không để ý đến sự ngăn cản của tỳ nữ kiên quyết mang Tưởng Nam trở về hoàng cung, có mấy lần suýt chút nữa đã bị Vương quý phi phát hiện được.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì họ cũng sẽ không xong.
“Thần nữ — Có thể mang binh.” Tưởng Nam đang quỳ gối bên cạnh Văn Diệu, đột nhiên mở miệng.
“Không phải ngươi không có võ công sao? Nói nhảm cái gì đó? Còn nữa, làm gì có nữ nhân nào đánh trận cơ chứ? Tỷ tỷ, tỷ đừng có nghe nàng ấy nói bậy bạ.” Văn Diệu vội vàng ngăn cản.
“Ồ.” Văn Thần ngược lại lại có hứng thú.
Nàng không cứng nhắc giống như Văn Diệu, nữ nhân vì sao lại không thể dẫn binh đánh trận chứ?
Mặc dù bây giờ nàng đang nói với Trì Liệt cùng mấy thân tín của mình rằng nàng dự định sẽ nâng Văn Diệu lên vương vị, nhưng dựa vào cái gì?
Rõ ràng giang sơn này là do nàng đánh hạ, thế lực này cũng là do nàng tạo nên, ngay cả mẫu hậu cũng là mẫu hậu của nàng, vậy thì tại sao chính nàng không thể xưng vương được?
Tâm tư này, từ lần đầu tiên khi nàng nhìn thấy phụ vương ngồi trên long ỷ, khí phách điểm duyệt chính lệnh, đã có rồi.
Nàng cũng muốn nếm thử tư vị đứng ở trên vạn người đến cùng là như thế nào.
“Từ khi thần nữ còn nhỏ đã được gia phụ dạy cho binh pháp mưu lược, cho dù không có võ công, nhưng việc lãnh binh đánh trận đều dựa vào bày mưu nghĩ kế, không phải là kẻ mãng phu có thể làm được. Thần nữ khẩn cầu công chúa có thể cho thần nữ một cơ hội chứng mình bản lĩnh, để công chúa kiểm chứng thực hư.” Tưởng Nam trầm giọng nói.
Ánh mắt nàng kiên quyết, hai mắt sáng ngời có thần, phảng phất như có một đám lửa đang cháy rừng rực trong đó.
Văn Thần bị ánh mắt này làm cho vui mừng khôn xiết.
Đã từ rất lâu rồi, nàng cũng như thế này.
Nàng không khỏi nghĩ đến năm đó sau khi nàng bị Trì Liệt kéo vào trong rừng cây nhục nhã, sau đó lê lết tấm thân ô uế dơ bẩn trở lại hoàng cung.
Lúc đó mấy mama trong cung đã túm lấy nàng, ngay trước mặt nàng, đem cây đàn Thất Huyền Cầm do mẫu thân của nàng lưu lại đánh gãy, nàng lúc đó cũng đã như thế này.
Đó là lần duy nhất trong đời nàng mềm yếu, mất hết can đảm nhảy xuống cái giếng cạn trong cung đầy rẫy những oan hồn.
Bên trong toàn là những oan hồn, những bộ xương khô không biết đã trải qua bao nhiêu thế hệ đế vương.
Nước giếng chua lòm, bẩn thỉu đến không chịu nổi, lại đầy rẫy các loại sâu bọ, động vật ghê tởm không biết tên, bọn chúng bò lổm ngổm trên thân thể toàn những vết bầm tím của nàng, không ngừng gặm c.ắn.
Phía trên miệng giếng, trăng tròn vẫn chiếu sáng, tỏa xuống ánh sáng dìu dịu.
Ngay sau khi nàng nhảy xuống, nàng liền hối hận rồi.
Liệu sẽ có ai đến cứu nàng không?
Nàng chính là công chúa, khẳng định sẽ có một công tử soái khí đến cứu vớt nàng, thương hại nàng, mang nàng cao chạy xa bay, từ nay về sau cắt đứt mọi liên hệ với hoàng cung.
Chắc là sẽ có phải không?
Chắc là…
“Nhiễm Nhiễm, ngày mai phụ vương sẽ dẫn con đi Hoan Hỉ tự cầu xin xá lợi được không? Mấy hôm nay thấy con thiết kế vẽ vời quần áo gì đó, thấy con có vẻ mệt mỏi lắm.” Thanh âm từ ái của phụ vương truyền đến, Văn Thần chưa từng được phụ vương nói với nàng bằng thanh âm dịu dàng như vậy.
“Bệ hạ, ngài không biết đâu, vì bản thiết kế này mà hai mắt của Nhiễm Nhiễm bị sưng lên đó, ngài phải ban thưởng cho Nhiễm Nhiễm thật tốt mới được…” Thanh âm kiêu ngạo của Vương quý phi nối tiếp sau, phảng phất như nàng trời sinh liền cao hơn người khác một bậc.
“Nếu như nha đầu Văn Thần kia có thể hiểu chuyện bằng một nửa Nhiễm Nhiễm thì tốt rồi, ai…Cũng tại mẫu thân nàng đã nuông chiều nàng từ bé nên mới trở nên tệ như bây giờ.”
Nghe được tên Văn Thần, trong lòng Văn Nhiễm hiện lên một tia chán ghét.
Phụ vương có nhiều nữ nhi như vậy, làm sao cứ phải nhắc đến Văn Thần, thật sự rất khó chịu.
“Phụ vương, nghe nói nơi này có nhiều quỷ nháo lắm, chúng ta đem nơi này lấp lại có được không… hi hi.” Thanh âm nữ nhân hờn dỗi đáp lại.
Nàng đã sớm sai người quan sát nhất cử nhất động của Văn Thần rồi, trong giếng này đồ vật rơi xuống cũng không chỉ là quỷ a.
Hì hì.
“Được —- Cứ theo ý con.” Thanh âm già nua thở dài một hơi, đáy mắt phức tạp nhìn qua cái giếng bị đồn có quỷ kia, không biết vì sao trong lòng hắn bỗng thấy hoang mang rối loạn, giống như vừa bị mất đi một cái gì đó thật quan trọng đối với mình.
Một nhà ba người vui vẻ, một cảnh tượng thật là ấm áp.
Vậy thì nàng ở đâu?
Mẫu hậu đã ch.ết của nàng ở đâu?
…….
Đất ….. những khối đất cứ không ngừng không ngừng rơi xuống, xen lẫn mùi máu tươi.
Cảm giác bị đất lấp lên người từng chút từng chút một là như thế nào? Chính là sự tuyệt vọng.
Văn Thần hiểu rồi.
Nàng không phải là nhân vật chính đáng yêu quyến rũ, vô luận ở trong bất kỳ nguy cơ nào đều có thể gặp dữ hóa lành, cho dù nàng có là một công chúa cao quý, nhưng thế giới của nàng cũng không có phò mã.
Nàng chỉ có chính mình.
Độc hành thiên hạ.
Mỗi nữ vương không hạnh phúc đều từng là một công chúa không được sủng ái.
Không, nàng không cam tâm —
Chỉ như thế này đã chịu nhận thua sao?
Hết lần này đến lần khác nàng tự hỏi mình, có nên từ bỏ không? Tại sao phải tiếp tục chịu đựng? Là đang chờ mong đến ngày mây tàn trăng tỏ, hoa hiện hoa nở sao?
Nhất định là không.
Tại sao kẻ thù đã sát hại mẫu thân của nàng có thể sống đến thoải mái hạnh phúc như vậy, mà nàng thì trời sinh đã phải chịu cảnh làm nền? Tại sao nàng chỉ là chiếc lá xanh kia?
Dựa vào cái gì mà tiểu nhân có thể đắc chí, còn nàng chỉ đành phải c.ắn răng chịu đựng làm giá y cho người?
Bọn hắn cho rằng nàng chỉ là một thân cô độc khó có thể chống đỡ, rằng nàng sẽ cam tâm làm một hạt bụi, sau đó chỉ biết oán trời trách đất, trơ mắt nhìn người mà mình hận nhất trên đời ung dung ngoài vòng pháp luật như thế sao?
Đừng có nói rằng đó là mệnh của nàng.
Nàng chịu đựng đủ rồi! Nếu như vận mệnh là bất công, là gập ghềnh như thế này, nếu như nàng không có cách nào cải biến vận mệnh, vậy thì để nàng đem tất cả mọi người kéo xuống bồi nàng đi!
Đứng dậy chiến đấu! Giành lấy! Nắm lấy tất cả mọi thứ trong tay của mình!
Trời thì sao chứ? Vì sao lại nghĩ nàng sẽ chịu thua? Bọn hắn có thể xé nát nàng, nhục nhã nàng, thân thể của nàng sẽ tàn tạ, tinh thần sẽ dơ bẩn, thế nhưng chỉ cần nàng vẫn còn một hơi thở, nàng nhất định sẽ cùng với cái gọi là vận mệnh ấy đối nghịch đến cùng!
Vai hề thì thế nào? Tốt xấu gì nàng cũng đã đứng lên chiến đấu, tranh đoạt, nàng chưa từng cúi đầu!
Tuyệt đối không chịu thua, vĩnh viễn không chịu thua!
“Nàng là nữ nhi của trời, là thiên hạ vận mệnh chi nữ, ngươi mãi mãi cũng sẽ không thể đấu lại nàng.”
“Nhân sinh người so với người là không giống nhau, ngươi vĩnh viễn cũng không có khả năng sánh được….”
“Ngươi vì sao không học theo Văn Nhiễm một chút? Tại sao ngươi chỗ nào cũng không bằng nàng? Trẫm không có nữ nhi như ngươi…”
Đầu óc…thật là loạn….Những thanh âm từ trong quá khứ không ngừng vang lên, giống như một tấm lưới thật lớn không ngừng bao lấy nàng, như muốn quấn chặt lấy nàng.
Đã có ai từng trải qua cảm giác bị ép đến gắt gao, ngay cả hô hấp cũng phải cảm tạ trời xanh chưa? Đã từng trải nghiệm cảm giác ở trong bóng tối không ngừng giãy dụa, mãi mãi không thể đuổi kịp ánh sáng chưa?
Mãi mãi? Ha ha — buồn cười đến cực điểm!
Đối mặt với vận mệnh bất công, nàng sẽ không la hét, oán trách hay cố gắng để người ta phải thương hại.
Nàng sẽ là một công chúa đoan trang và cao quý, sẽ mỉm cười, đem những kẻ khi nhục nàng, hại nàng từng bước từng bước giẫm dưới lòng bàn chân.
Thành giếng rêu bám đầy trơn trượt, nàng cứ bò lên rồi ngã xuống, rồi lại bò lên.
Nhưng tinh quang trong mắt càng lúc càng sáng rực bức người.
Lúc đó nàng đã nghĩ gì?
Mẫu hậu nàng đã từng nói, chỉ cần ngươi tốt với người khác, trong lòng không thẹn, tự khắc thiện hữu thiện báo, ác giả ác báo.
Vậy nếu, chính ông trời là ác nhân thì sao?
Từ ngón tay, đầu gối, cổ chân, từng dòng máu phun ra…Thời gian dần qua, Văn Thần không ngừng theo đống đất rơi xuống leo lên từng chút một, mặc dù nửa thân thể của nàng vẫn đang bị chôn trong đất.
Nàng nghiến răng căm hận.
Mỉm cười không nói một lời.
Lúc này, đôi mắt đen kịt cùng với đêm tối hòa thành nhất thể.
Dưới ánh mắt hoảng sợ của mấy thái giám vây quanh, Văn Thần đưa tay bóp ch.ết một con chuột đã không ngừng quấy phá xung quanh nàng.
Chỉ trong nháy mắt, một tiếng sấm vang lên.
Văn Thần nâng hai tay, nghênh đón một cơn mưa to như trút nước.
…….
Nàng vĩnh viễn nhớ rõ cảm giác lẻ loi hiu quanh, bi phẫn, không ai đưa tay giúp đỡ khi nàng ở vào thời điểm khó khăn nhất.
Từ đó về sau nàng vĩnh viễn sẽ không chờ mong được người tới giúp nữa.
Rất nhiều năm về sau, khi mọi người không ngừng chửi mắng nàng lãnh huyết vô tình, tàn bạo vô đức, nhưng không có một ai nhìn thấy được thế gian này chưa từng tặng cho nàng nửa phần ôn nhu.
……
Sau khi ký ức qua đi, nụ cười Văn Thần càng trở nên sâu hơn.
“Được, ngươi đã có tâm tư này, vậy thì tại sao bản cung lại không trao cho ngươi cơ hội này chứ?” Văn Thần lại nhấp một ngụm tra, nâng cằm Tưởng Nam lộ vẻ hài lòng.
Ừm, tóc mây thướt tha, anh tư yểu điệu, ánh mắt thanh tịnh, là một nữ hài rất sạch sẽ.
“Tỷ tỷ! Nam Nam! Các ngươi đều điên cả rồi sao? Nữ tử mang binh làm sao có thể khiến người ta tin phục được?” Văn Diệu ở bên cạnh vẫn chưa từ bỏ ý định kháng nghị.
Tuy nhiên, kháng nghị vô hiệu.
Ra khỏi khách đi.ếm, Văn Thần leo lên chiếc xe ngựa đã sớm được chuẩn bị trước, Trì Liệt đợi ở bên trong đã lâu.
“Nghe nói nàng hôm nay bị mấy nữ nhân miệng rộng trong hậu cung khi dễ à?” Thanh âm vô cùng có cảm giác của nam tử chậm rãi truyền đến, lúc hắn nói chuyện, âm cuối luôn thích chuyển mấy vòng, lộ ra vẻ lưu luyến mập mờ.
Trên xe ngựa, Trì Liệt gác hai chân lên ghế, hay tay gối sau đầu, phối hợp với khẩu khí hờ hững chế nhạo của hắn, càng thêm vẻ cà lơ phất phơ.
Văn Thần nhìn thẳng vào hai mắt hắn, vừa lúc mỉm cười, không ai nghĩ tới trong nội tâm nàng đang thầm mắng:
Man tộc nam tử, thật th.ô tục.
“….Đã để phu quân chờ lâu rồi.” Văn Thần thật sự không muốn phản ứng với nam nhân mà trên gương mặt không hề che dấu vẻ cười trên nỗi đau của người khác như thế, nhưng nàng nghĩ đến mười vạn tinh binh….ngay lập tức liền nở một nụ cười hoàn mỹ.
Nụ cười đó ngay cả đường cong như thế nào cũng đều tinh chuẩn, theo những yêu cầu tự chính mình trong nhiều năm mà ngay cả những lễ giáo mama cũng không tìm ra được bất cứ một lỗi nào trong đó.
Chỉ là nụ cười này khi rơi vào trong mắt Trì Liệt, không biết làm sao mà hắn không thể cảm thấy thoải mái.
Hắn yên lặng oán thầm — Văn triều nữ tử, thật dối trá.
“Kêu phu quân cái gì chứ, Văn Thần, đến đây gọi đại vương nghe thử một chút.” Trì Liệt liền đem Văn Thần kéo vào trong ngực, mang theo ý tứ uy hiếp xoa ở thắt lưng của nàng, hơi thở bạc hà thuộc về nam nhân không ngừng xâm nhập, cảm giác thật ngứa ngáy.
“Trì Liệt, đủ rồi. Bản cung bây giờ không có tâm tình vui đùa tình chàng ý thiếp với ngươi đâu. Nơi này lại không có ngoại nhân, ngươi không cần giả bộ tình thâm nghĩa trọng như thế.”
Thân thể Văn Thần vốn không thoải mái, cộng thêm buổi sáng không thể không cùng với đám nữ tử ánh mắt thiển cận kia đấu đến đấu đi, vô cùng mệt mỏi. Lần này không còn cố gắng nặn nụ cười nữa, trực tiếp khởi phát tính tình.
Nhưng Trì Liệt hoàn toàn bất vi sở động, nắm lấy khuôn mặt nàng tùy ý thưởng thức, đuôi mắt hẹp dài còn mang theo tia nguy hiểm: “Kêu mấy tiếng đại vương nghe một chút.”
Quỷ mới nghe theo hắn.
Văn Thần càng không ngừng giãy dụa, hận không thể lập tức cầm thanh đao đâm ch.ết Trì Liệt.
“Đừng nhúc nhích. Có gọi hay không gọi? Nếu không gọi, ta vẫn ôm ngươi, đến lúc đó nếu như….Ngươi cũng đừng trách ta.” Nam nhân ác liệt cười khẽ, bắt đầu liế.m láp vành tai trắng nõn của nàng, sau đó thuận theo đường cong đi xuống, c.ắn vào cổ của nàng….
Ở xa xa nhìn lại, nàng trắng noãn, hắn hắc ám, nàng yếu đuối, hắn hoang đường.
Hai người quấn quýt lấy nhau, bức tranh này, ưu mỹ đến cỡ nào!
Thời gian dần qua, Văn Thần cảm nhận được phía sau lưng mình có v.ật cứng rắn, lập tức minh bạch tiếp đến sẽ có chuyện gì phát sinh, dứt khoát không thèm động nữa, trực tiếp nằm úp sấp xuống sàn xe, không kiên nhẫn nhíu mày, một dáng vẻ muốn làm gì thì cứ làm cái đó.
“Ai, ngươi làm sao lại bướng bỉnh đến thế…” Nhìn thấy bộ dáng nữ nhân lúc này, Trì Liệt đột nhiên mất hứng, hắn quả nhiên vẫn thích mạnh mẽ chiếm lấy, còn bộ dáng quá mức dịu ngoan như bây giờ hoàn toàn không khơi gợi lên được một chút kh.oái cảm chinh phục nào. “Hôm nay ngươi ở trong cung bị mấy muội muội khi dễ đến như thế cũng không thấy ngươi tỏ thái độ như vậy, làm sao, hay là ngươi cảm thấy phu quân của ngươi dễ khi dễ hả?”
Văn Thần lười biếng liếc mắt nhìn hắn, từ chối cho ý kiến.
“Nói chuyện đi.”
Không phản ứng.
“Văn Thần.”
Nghiêng người.
“Tiểu công chúa.”
Che đầu.
Rất tốt, Trì Liệt thở một hơi thật dài, nhịn xuống tâm tư đem nàng giải quyết tại chỗ, nói một câu sau cùng: “Mười vạn tinh binh.”