Màn đêm bắt đầu phủ xuống khắp hoàng cung, lồng đèn trên khắp ngã rẽ hoàng cung cũng bắt đầu treo lên nhưng chỉ có cung ngọc tuyết vẫn lạnh lẽo tăm tối như chủ của nó.
Lại một đêm nữa trôi qua, Phượng Ánh Tuyết ngồi dựa trên cửa sổ ngắm nhìn bầu trời đêm bên ngoài. Bên ngoài bầu trời đêm vẫn là ngôi sao đó vẫn là một mặt trăng non mới hình thành lộ ra ánh sáng nhàn nhạt tạo ra một khung cảnh sóng êm biển lặn nhưng ai biết được ngày mai sẽ ra sao có khi là đón chờ giông bão. Phượng Ánh Tuyết lấy một thứ từ trong ngực mình ra, nhẹ nhàng đưa ánh trăng lên xem xét. Chỉ thấy trong tay Phượng Ánh Tuyết là một khối ngọc màu trắng nhưng nhìn kĩ lại thì thấy nó giống như một khối băng, kì lạ hơn là khi Phượng Ánh Tuyết đưa khối ngọc kì lạ đó ra ánh trăng nó lại phát ra ánh sáng nhu hoà bên trong còn hiện ra một nụ hoa sen chín cánh còn chưa nở rộ. Lúc này ánh mắt của Phượng Ánh Tuyết nhàn nhạt liếc về một góc nhẹ nhàng cất tiếng.
"Đại ca! Nữa đêm vào phòng của nử nhi là không tốt đâu!"
"Muội cũng được gọi là nử nhi nữa à? Sao ta tìm hoài mà không thấy ta!" Phượng Dạ Hàn từ góc tối bước ra lại gần Phượng Ánh Tuyết.
Vẫn là khuôn mặt yêu nghiệt đó vẫn là một bộ hồng y đỏ chói đó dưới bầu trời đêm chỉ thêm có một tí hình thêu hoa bỉ ngạn ở ống tay áo và phần vạt áo. Phượng Ánh Tuyết liếc nhìn hắn một cái sau đó lại dời tầm mắt đến khối ngọc.
Phượng Dạ Hàn thấy Phượng Ánh Tuyết không để ý tới hắn liền có chút bực bội nhưng khi nhìn thấy khối ngọc kì lạ trong tay Phượng Ánh Tuyết rhì tỏ ra thích thú vơi bước lại gần.
"Đây là ngọc gì vậy? Sao ta chưa từng thấy qua!" Phượng Dạ Hàn thích thú hỏi.
"Muốn không?" Phượng Ánh Tuyết nhàn nhạt nói.
"Muốn!!" Phượng Dạ Hàn thì nhảy cẩn lên, vui vì có được quà.
Phượng Ánh Tuyết đưa khối ngọc trong tay nàng giao cho hắn.
"Đây là Băng Ngọc Liên! Nó có ít cho huynh."
"Vậy sao, cảm ơn muội nha! Nhưng mà ta có thắc mắc tại sao không phải là Băng Liên Ngọc hay Liên Băng Ngọc tại sao lại là Băng Ngọc Liên?" hắn cầm lắc lắc khối ngọc trong tay hỏi cô.
Nghe Phượng Dạ Hàn nói thế, Phượng Ánh Tuyết quay đầu ra cửa sổ nhìn vầng trăng non.
"Ngọc trong băng, băng trong ngọc. Ngọc ngọc băng băng, băng băng ngọc ngọc."
Phượng Dạ Hàn:"..."
"Sau này huynh sẽ hiểu." Phượng Dạ Hàn khẽ gật gật như là đã hiểu nhưng hắn lại còn một cái thắc mắc.
"Băng Ngọc Liên này dùng để làm gì?"
Nàng nhìn hắn bắt đầu đi đến bên cạnh giường ngồi xuống trả lời.
"Tuy huynh đã học được vài ma pháp của tộc tinh linh nhưng huynh vẫn là con người cho nên ngọc này có thể giúp huynh tu luyện ma pháp."
"Lợi hại như vậy!"
"Ừm nhưng huynh nên nhớ mọi việc phải từ từ không được hấp tấp."
Hắn nhẹ gật nhưng sau đó nhíu mày. "Vậy tại sao muội không dùng mà lại đưa cho ta?"
Phượng Ánh Tuyết mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu. "Vì muội không có duyên với nó. Băng Ngọc Liên này nó chọn huynh."
Hắn chỉ vào mặt mình. " Chọn ta?"
Nàng nhẹ gật đầu.
"Vậy Băng Ngọc Liên này đâu ra?"
Trán của nàng bắt đầu nổi gân xanh, "sau hôm nay hắn hỏi lắm vậy" nhưng nàng vẫn kiên nhẫn trả lời.
"Băng Ngọc Liên này là của sư phụ tặng." nói trắng ra cái lão già Nam Cung Quân đó không biết đánh nhau với ai được khối ngọc này nhưng chỉ có điều lão già Nam Cung Quân này không biết nhìn chỉ tưởng là một cục đá vồ giá trị mà thôi nên đem cho nàng. Vừa nhìn thấy nàng đã cảm nhận được khí tức của linh lực phát ra từ khối ngọc này liền biết nó không phái là một cục đá nữa mà là Băng Ngọc Liên.
"Waaa! Tuyết nhi cũng có sư phụ nữa hả! Có thể nói cho ta biết đó là ai không?" đôi sáng long lanh như cún con đợi chờ Phượng Ánh Tuyết.
Phượng Ánh Tuyết đã bắt đầu hết kiên nhẫn, trực tiếp đá bay hắn một cước ra ngoài.
"Nếu muốn biết đi mà hỏi Chu công! Giờ đêm đã khuya muội phải đi ngủ! Không tiễn khách!" ba chữ cuối nàng nhấn mạnh xuống sau đó trực tiếp đóng cửa đi về giường ngủ để lại Phượng Dạ Hàn đứng như trời trồng nhìn cánh cửa.
Một lúc sau Phượng Dạ Hàn khôi phục lại nhẹ nhàng vuốt ve khối ngọc sau đó xoay người bước đi.