Lâu Anh có cảm giác Hạ Thanh Xuyên sờ mình có chút giống như sờ đầu chó vậy, nhưng cô lại không có bằng chứng.
Hơn nữa, hắn rất nhanh đã buông tay, cô cũng không thể làm gì được.
Chờ đến thang máy đi lên, La Thiến núp trong bóng tối nảy giờ mới đi ra.
Khi nhìn thấy bọn họ đi ra ngoài với nhau, cô ta liền nghĩ ra một ý tưởng, cố ý ở chỗ này chờ bọn họ trở về.
Cuối cùng không uổng công cô ta đợi lâu như vậy, rốt cuộc cũng chụp được ảnh hai người ở cùng nhau.
La Thiến nhìn ảnh chụp trong di động, lộ ra một nụ cười đắc ý.
Lâu Anh tạm thời chưa biết điều này, sau khi trở về cô đã nói chuyện với chị Hàn, thuận tiện hỏi về chuyện đại ngôn.
"Chị cảm thấy đại ngôn này cũng không tệ, tuy nhiên nhãn hiệu này càng muốn Hạ Thanh Xuyên làm đại ngôn hơn, nếu như anh ta không nhận lời, chúng ta cũng lấy không được." Hàn Thời Hân nói vậy nhưng trong lời nói lại chẳng có lo lắng gì nhiều.
"Hạ lão sư đã đồng ý rồi, anh ta nói nếu em muốn anh ta sẽ nhận lời, nếu em không muốn thì thôi." Lâu Anh trả lời rõ ràng.
"Hả?" Hàn Thời Hân có chút kỳ quái, nghe lời này, tại sao lại kỳ quái?
"Chị Hàn chị cảm thấy em có nên nhận đại ngôn này không?" Lâu Anh lại hỏi.
Hàn Thời Hân đem suy nghĩ dẹp qua một bên, "Nếu có thể nhận, vì cái gì không nhận chứ?"
Loại đại ngôn của nhãn hiệu quốc tế này, có thể nâng cao hình ảnh của nghệ sĩ rất nhiều.
Hơn nữa, lại không phải là dùng thủ đoạn không chính đáng gì lấy được, làm gì có chuyện không cần.
Ngày hôm sau, Lâu Anh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi, chủ động đến tìm Hạ Thanh Xuyên để nói về chuyện đại ngôn.
Hạ Thanh Xuyên sau khi biết điều này đã lập tức kêu Vương Hi trả lời nhãn hiệu.
Vấn đề về đại ngôn cứ quyết định như vậy, hai người lại khôi phục hình thức ở chung giống như trước.
Lâu Anh có gì không hiểu, cô sẽ đi hỏi Hạ Thanh Xuyên, hắn chỉ nói vài ba câu đã khai thông đầu óc của cô.
Quả nhiên không hổ là người đã giành được 7 tượng ảnh đế.
Có Hạ Thanh Xuyên chỉ dạy, kỹ thuật diễn của Lâu Anh đã tiến bộ vượt bậc, đặc biệt là khi cùng hắn phối hợp diễn, có hắn bên cạnh, Lâu Anh lúc nào có thể phát huy trình độ hơn người.
Cảnh quay diễn ra thuận lời ngoài mong đợi, đạo diễn cười suốt ngày, đôi mắt cười híp lại, càng giống như lác mắt.
Ba mẹ Lâu Anh lâu lâu vẫn gửi đồ cho cô.
Hôm nay, cô lại nhận được chuyển phát nhanh, nghĩ một mình Lam Lam lấy không hết, đã nhờ Tiểu Thi đi cùng.
【 Anh Anh, cậu có thể tới một chuyến không, chỗ tớ xảy ra chút chuyện. 】
Lâu Anh đột nhiên nhận được WeChat của Tề Thi, không nghĩ nhiều, cầm lấy thẻ phòng, mang theo một cái túi nhỏ liền đi ra cửa.
Trêи đường đi, Lâu Anh còn đang suy nghĩ đã xảy ra chuyện gì?
Chỉ là lấy chuyển phát nhanh mà thôi.
Chẳng lẽ là chuyển phát nhanh bị hỏng rồi muốn công ty chuyển phát nhanh bồi thường?
Nghĩ nghĩ, Lâu Anh bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng lắm, lại nhất thời không nghĩ ra là có chỗ nào không đúng.
Đột nhiên, bên cạnh xuất hiện một người tới, là Chu Thống.
"Anh Anh, em đi đâu vậy?" Chu Thống cười với vẻ ăn chơi trác táng cực kỳ đáng khinh, một bên đến gần Lâu Anh.
Lâu Anh nghe thấy hắn ta gọi mình như vậy, cảm thấy ớn lạnh trong lòng.
Gọi cô là Anh Anh, hắn ta cũng xứng?
Lâu Anh không chút nào che dấu sự chán ghét của mình, lùi về phía sau vài bước, muốn cách hắn ta xa một chút.
Nhìn thấy ánh mắt chán ghét của Lâu Anh, đáy lòng của Chu Thống toát ra một cổ lửa giận.
Tại sao, ghét bỏ hắn?
Lâu Anh không muốn nhìn thấy vẻ mặt ghê tởm của hắn ta, xoay người định rời đi, không nghĩ tới lại bị trợ lý của Chu Thống chặn đường.
"Anh muốn làm gì?" Lâu Anh đôi mắt trong veo như suối bắt đầu ngưng kết thành băng, cả người bắt đầu cảnh giác.
Đến lúc này, nếu cô còn không rõ đây là một cái bẫy thì cô chính là một con heo.
"Muốn làm gì à?" Chu Thống cười cười, lại gần một chút, trêи mặt mang theo nụ cười đắc ý, "Đương nhiên là muốn mời em cùng nhau ăn một bữa tối, em nói xem còn có thể làm gì nữa?"
Nói dễ nghe như vậy, đừng tưởng rằng cô không biết tâm tư xấu xa như con ma của hắn.
Hơn nữa, nhìn tư thế này, nếu cô không đồng ý, thì hắn ta sẽ dùng vũ lực.
Lâu Anh âm thầm tính toán, nếu như cô động tay thì bản thân có thể có bao nhiêu phần thắng.
Cô có học qua một chút võ phòng thân, chẳng qua sức của nam nữ rất chênh lệch, đối phương lại có hai người, nếu không thể đánh nhanh thắng nhanh, thì cô nhất định sẽ gặp nạn.
Mắt thấy Chu Thống càng ngày càng đến gần, ngay lúc hắn ta sắp chạm vào cô, Lâu Anh rốt cuộc nhịn không được nắm lấy tay hắn ta kéo lại, một chân đá vào đầu gối của hắn ta.
Đáng tiếc hôm nay cô không có mang giày guốc nhọn, bằng không, Chu Thống nhất định sẽ không chỉ đau một chút như vậy thôi đâu.
Chu Thống bị Lâu Anh đánh nhất thời trở tay không kịp té xuống đất, còn chưa có phản ứng, Lâu Anh đã nhanh chân chạy.
Con đường này hơi vắng, hơn nữa hiện tại lại là buổi tối, ánh sáng khá yếu, ít có người chú ý tới.
"Còn không mau đuổi theo cho tôi." Chu Thống phục hồi tinh thần lại lập tức quát.
Chuyện này nếu lọt ra ngoài, tuy nói hắn ta có thể giải quyết, nhưng vẫn không thể thiếu phiền phức.
Mấu chốt nhất chính là, hắn còn chưa có chạm được vào tay, đã bị đá trước một cước, hắn ta kiêu ngạo hắn sao có thể cam tâm.
Trợ lý của Chu Thống đã giúp hắn ta làm loại chuyện này nên đã quen rồi, cũng không do dự, lập tức đuổi theo Lâu Anh.
Lâu Anh liều mạng chạy về phía trước, hy vọng nhanh chóng gặp được ai đó.
Tốc độ của trợ lý Chu Thống nhanh hơn so với Lâu An, hai người trước sau chỉ cách mấy mét, mắt thấy sắp bị đuổi kịp, Lâu Anh nhìn đến phía trước hình như có bóng người.
"Hạ lão sư!" Lâu Anh hét to một tiếng.
Bọn họ cách chỗ này hơi xa một chút, lúc này trời tối tăm thấy không rõ mặt người, nhưng chỉ dựa vào dáng người và khí chất, Lâu Anh liền biết là hắn.
Lâu Anh mới vừa hét xong, trợ lý của Chu Thống liền bắt được đến cô lập tức che miệng cô lại, đem cô sang bên cạnh mang đi.
Lâu Anh kịch liệt vùng vẫy, đá, đánh, đá, chỉ cần cử động, cô liền tìm cách thoát khỏi sự trói buộc của người này.
Cũng không biết Hạ Thanh Xuyên có nghe được giọng nói của cô hay không.
Đúng lúc hai người đang giằng co, thì có một giọng nam lạnh lùng từ ở xa truyền đến.
"Buông cô ấy ra!"
Hạ Thanh Xuyên nghe thấy có người gọi mình, đó là giọng của Lâu Anh, khi quay đầu lại, thì không có ai.
Nhưng trực giác nói cho hắn biết là có điều gì đó không đúng, cho nên hắn đã quan sát lại lần nữa.
Cái liếc mắt này, trực tiếp khiến cho hắn mất đi bình tĩnh, trong lòng chỉ có ác niệm.
Hạ Thanh Xuyên một phen siết chặt tay của người đàn ông, sau đó gập người lại, cứu Lâu Anh thoát khỏi từ trong tay anh ta.
Sau đó hắn một chân đá vào đá gối anh ta, đè anh ta xuống đất, đánh vào cổ anh ta một cái, người này liền ngất xỉu.
Toàn bộ quá trình không đến ba giây, tình thế liền đảo ngược lại.
Lâu Anh bị bịt miệng trong một lát, bởi vì hô hấp không thuận, nên đã ho khan kịch liệt vài cái.
Hạ Thanh Xuyên vừa định hỏi thăm tình hình của cô, liền nhìn Chu Thống từ phía sau đuổi đến.
Chu Thống vừa nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên, theo bản năng chạy trở về.
Làm sao anh ta lại xuất hiện ở chỗ này?
Tuy nhiên, không chạy được xa, hắn ta đã bị Hạ Thanh Xuyên bắt được.
Hắn như cũ đá Chu Thống một cái, làm hắn ta té xuống đất, đánh một cú thật mạnh vào bụng hắn ta.
Chuyện này, mặc dù hắn không hiểu rõ toàn bộ quá trình, nhưng có thể đoán được đại khái.
Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh này, nhưng lại là lần đầu tiên tức giận đến mức muốn trực tiếp giết người.
Chu Thống vừa nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên liền biết chuyện khẳng định xong rồi, chỉ là, hắn ta không nghĩ tới Hạ Thanh Xuyên sẽ xen vào việc người khác đến tận đây.
"Không phải là phụ nữ thôi sao, loại chuyện này nhiều như vậy, CMN* đừng quản chuyện của tôi." Chu Thống cắn răng oán hận nói.
*CMN: Con mẹ nó
Bởi vì ăn hết một quyền, nên mỗi một câu hắn nói, bụng liền đau một lần.
Ánh mắt của Hạ Thanh Xuyên đen đến đáng sợ, như chứa sự thù địch bên trong, khiến người ta thấy mà lạnh cả người.
"Cô ấy không phải là thứ mà mày có thể chạm vào." Hạ Thanh Xuyên lại hung hãn đấm vào mặt hắn ta, trực tiếp đấm đến hắn ta chảy máu mũi.