"Một chút kinh nghiệm tâm đắc, lúc trước chưa kịp nói với cô, cô có thể xem, nếu có gì không hiểu thì có thể nhắn tin cho tôi." Giọng của Hạ Thanh Xuyên rất bình thường, giống như hắn đưa Lâu Anh chỉ là một quyển sách thông thường.
Lâu Anh đột nhiên cảm thấy quyển vở trong tay có chút phỏng, đây chính là kinh nghiệm và tâm quyết bao nhiêu năm của người ta, cô sao có thể không biết xấu hổ mà cầm?
"Cái này...... tôi......" Cô vừa định tìm lý do từ chối, thì nghe thấy giọng nói đầy từ tính của hắn.
"Không có việc gì, cô cầm đi, cũng không phải quá trân quý." Hạ Thanh Xuyên vừa nhìn là biết cô đang nghĩ gì.
"Hơn nữa, cho dù cô học xong, cô có thể đoạt chén cơm của tôi?" Hắn cười trêu chọc, trong mắt bằng phẳng, khiến người ta nghĩ đến quân tử Mạch Thượng như ngọc.
Ngoài ra, bọn họ không có quan hệ cạnh tranh, mặc kệ Lâu Anh có học được hay không cũng không ảnh hưởng đến hắn.
Tuy nhiên, chỉ nhận lấy như vậy, Lâu Anh vẫn có chút xấu hổ.
"Hạ lão sư, anh thật tốt." Lâu Anh nghiêm túc cảm ơn.
Hạ Thanh Xuyên:......
Hạ Thanh Xuyên nhớ tới trong những bộ phim thần tượng trước đây, khi nữ chính từ chối nam hai, cô ấy luôn nói "Anh rất tốt, nhưng......" Lời như vậy.
Còn may Lâu Anh không có nói "Nhưng", bằng không hắn thật sự sẽ bị nhồi máu cơ tim.
"Cô rất có thiên phú, nói không chừng không lâu nữa chúng ta sẽ nghênh đón lần hợp tác khác." Hạ Thanh Xuyên nến buồn bực trong lòng xuống, cổ vũ Lâu Anh như một vị tiền bối.
Lâu Anh nhớ lại những diễn viên đã từng hợp tác với Hạ Thanh Xuyên, có vẻ chiếm đa số là phái thực lực, rất nhiều người có hào quang sau lưng, chỉ có cô, dường như cái gì cũng không có, chỉ có một giải thưởng của người mới.
Lâu Anh cảm thấy những lời này của hắn chỉ là một câu nói khách sáo hoặc an ủi thôi, lần này cô xem như may mắn, suất diễn của nữ chính không nhiều lắm, thời thiếu nữ lại chiếm phần lớn, cho nên cô mới được chọn.
Phần dưới của bộ phim có thể không nhất định.
"Đi theo Hạ lão sư, tôi có thể học được rất nhiều."
Hai người nói được vài câu, thì thông báo đăng ký vang lên.
Lâu Anh chào tạm biệt Hạ Thanh Xuyên, lên máy bay với chị Hàn và những người khác.
Hạ Thanh Xuyên nhìn bóng dáng cô rời đi, cho đến khi hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, mới ngồi lại chỗ cũ.
Sau khi Lâu Anh gia nhập đoàn phim, cô đã làm quen một chút với đạo diễn và các diễn viên cùng đoàn, sau đó đi tham gia nghi thức khởi động máy, sau đó là quay phim.
Cô đóng vai Thích Tuyết, có một người chị gái, có một ngày chị gái cô không may bị cưỡng bức, chị ấy đã lựa chọn cách báo án, cuối cùng lại bị kẻ xấu vạch trần trêи mạng.
Những người trêи mạng không chỉ không tội nghiệp cho chị cô, ngược lại đem hết sai lầm đổ cho chị ấy, khiến cho chị cô vô cùng đau đớn, cuối cùng dẫn đến tự sát.
Tiểu Thích Tuyết đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, quyết tâm muốn trả thù người cưỡng bức chị gái và người đã tiết lộ chuyện này lên trêи mạng.
Cô quyết định ăn miếng trả miếng, lúc trước bọn họ hại chết chị gái cô như thế nào, cô sẽ trả lại như thế đó.
Cho nên, bộ phim này tên là 《 Đi theo đám đông》.
Mở đầu phim, chính là cảnh nam nữ chính điều tra một vụ án.
Thích Tuyết chính là hung thủ, ngoài mặt, chưa từng có ai nghi ngờ cô.
Đây là lần đầu tiên Lâu Anh đóng vai phản diện, nhưng ngoài dự đoán, cô lại có thể cảm nhận được những thay đổi trong cảm xúc của Thích Tuyết.
Diễn viên đóng vai nam nữ chính đều là phái thực lực, Lâu Anh dựa trêи nguyên tắc chung sống thân thiện, từ trước đến nay luôn tôn trọng họ.
Nam chính Chương Dụ thì không sao, tính cách ôn hòa, giống như trong truyền thuyết; nữ chính Võ Minh Cầm có chút khó nói.
Hầu như tất cả mọi người có thể cảm nhận được chị ta không thích Lâu Anh, nhưng chị ta không cố ý làm khó dễ cô, vì vậy, Lâu Anh không biết chị ta rốt cuộc đang nghĩ gì, chính cô cũng chưa từng tiếp xúc với chị ta?
Mặc kệ như thế nào, đối phương là tiền bối, Lâu Anh trêи mặt vẫn là duy trì thái độ tôn kính, chỉ là thiếu chút thiệt tình thực lòng.
Buổi tối, Hạ Thanh Xuyên gửi một tin nhắn cho Lâu Anh, hỏi cô hôm nay đã làm gì.
Lâu Anh chỉ đơn giản nói vài câu, trái phải chỉ là những chuyện trong quá trình đóng phim.
Sau đó, Lâu Anh đột nhiên nhớ tới, Hạ Thanh Xuyên và Võ Minh Cầm đã từng ở chung một đoàn phim, cô hỏi hắn có biết tính cách của chị ta không.
Tin nhắn của Lâu Anh đã gửi đi, rất nhanh đã nhận được tin nhắn trả lời của Hạ Thanh Xuyên.
Hạ lão sư: Tính cách của cô ấy có chút tích cực, không kiên nhẫn với những thứ mà cô ấy không quen.
Sau đó, hắn lại gửi một tin nhắn khác.
Hạ lão sư: Nhưng nếu cô nói cô ấy không có làm khó dễ cô, vậy chứng tỏ cô không có làm gì sai. Không cần suy nghĩ nhiều, làm tốt việc của mình là được.
Lâu Anh nhìn tin nhắn ấy, cảm thấy thoái mái trong lòng.
Cô cho rằng trước giờ mình không để ý đến việc chọc tức người khác, nếu như vậy, cô cũng không cần phải bận tâm.
Có những người còn không thích nhân dân tệ, vậy cô cần gì phải yêu cầu mọi người đều thích cô.
Cô gái nhỏ: Cảm ơn Hạ lão sư.
Lâu Anh vốn dĩ tính nói là thời gian không còn sớm, cô muốn sớm nghỉ ngơi một chút, nhưng cô nghĩ tới người ta vừa trả lời câu hỏi của mình xong, cô cảm thấy muốn dùng xong liền vứt.
Nghĩ nghĩ, Lâu Anh hỏi "Hạ lão sư đóng phim có vất vả không?"
Lâu Anh cảm thấy bản thân đang hỏi một câu hỏi hết sức vô nghĩa, đóng phim có chỗ nào mà không vất vả, huống chi là quay ngoại cảnh.
Tuy nhiên, đối với Hạ Thanh Xuyên mà nói, lần đầu tiên nhận được quan tâm của cô gái nhỏ, cho dù có mỏi mệt, cũng không quan trọng.
Hạ Thanh Xuyên không tự giác nhếch môi, khóe mắt còn mang theo ý cười, mà còn cười yêu nghiệt hơn so với hắn ở trước màn ảnh.
Hạ lão sư: Còn tốt, không có mệt lắm, chỉ là cô đi rồi thì không còn ai đưa trái cây cho tôi cả.
Câu cuối cùng, Hạ Thanh Xuyên chỉ là tùy tiện trêu chọc, không phải thật sự hoài niệm về chút trái cây đó, đương nhiên, cũng có ý chọc ghẹo.
Oh thật bất ngờ, cô gái nhỏ lại trả lời hắn rất nghiêm túc: Hạ lão sư muốn ăn gì, tôi sẽ gửi cho anh.
Không biết là được người nhà bảo hộ quá tốt, hay do cô ấy bẩm sinh không mẫn cảm với những chuyện này, cho dù Hạ Thanh Xuyên cảm thấy mình ám chỉ rất rõ ràng, thậm chí có thể coi như rõ ràng, cô vẫn chỉ coi hắn như tiền bối.
Hạ lão sư: Không cần phiền phức đâu, chỉ là thuận miệng một câu mà thôi.
Lâu Anh cũng không coi trọng chuyện này, nếu hắn đã nói không cần phiền phức, vậy thì quên đi.
Hai người nói chuyện vài câu, Lâu Anh có chút mệt mỏi, nên nói với Hạ Thanh Xuyên nghỉ ngơi sớm.
Hạ Thanh Xuyên nhìn thời gian, gần 11 giờ, cũng nên đi ngủ rồi.
Tuy nhiên hắn không đánh chữ nữa, mà lại gửi ghi âm giọng nói.
"Ngủ ngon."
Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến tai Lâu Anh thông qua internet, không biết vì sao, trong nháy mắt, tim cô đột nhiên đập nhanh hơn.
Cô chưa từng nghĩ hắn sẽ gửi ghi âm, tuy nhiên, giống như rất nhiều người đã dùng giọng nói trực tiếp khi trò chuyện.
Lâu Anh chần chờ một lát, cuối cùng vẫn chọn cách ghi âm giọng nói.
"Ngủ ngon."
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, còn mang theo một chút mềm mại riêng biệt của cô gái nhỏ, mềm mềm hai tiếng, giống như một chiếc lông chim phất qua đầu quả tim Hạ Thanh Xuyên, mang đến từng cơn tê tê dại dại ngứa.
Hạ Thanh Xuyên quên mất tiêu hắn đã từng thấy, ghép vần để nói "Ngủ ngon" là "Tôi yêu bạn, yêu bạn".
Khi đó, hắn đã cười, thậm chí có chút khịt mũi coi thường, cảm thấy điều này quá nhàm chán.
Nhưng mà hiện tại, nghĩ đến ý nghĩa chứa bên trong, trong lòng hắn có vui thầm.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Hạ Thanh Xuyên: Tôi có linh cảm không tốt, bị phát thẻ người tốt.
Chuyện mục có thể bạn chưa biết:
Ngủ ngon trong tiếng Trung là 晚安, phiên âm là "Wanan". Có lẽ cậu không biết, ý nghĩa của Wanan chính là Wo ai ni ai ni: Tớ yêu cậu, yêu cậu. Nguồn: Sushi(ĐAM MÊ NGÔN TÌNH)