Edit: Tiểu Ngư
“Lúc trước tôi nói, tôi sẽ không nảy sinh tình cảm vì một bộ phim, đây là sự thật, nhưng tôi sẽ vì tình cảm mà tham gia một bộ phim, cho nên, tôi mời em làm nữ chính trong bộ phim tiếp theo của tôi, em biết tôi có ý gì không, Anh Anh?”
Đôi mắt đào hoa ngày thường lạnh lùng sâu thẳm, giờ phút này lại chứa đầy tình cảm miên man, gần như khiến người khác chết chìm trong gợn sóng nhỏ.
Lâu Anh nhất thời không chấp nhận được tin tức khiếp sợ như vậy, đầu óc loạn thành hồ nhão, chỉ ngơ ngác nhìn hắn, nhất thời không nói nên lời.
Cô không biết được tâm trạng của mình lúc này như thế nào, khiếp sợ? Bối rối? Vui vẻ? Hoặc là cả hai, lộn lẫn với nhau, căn bản phân không rõ.
Cửa sổ lưới mỏng manh bị đâm thủng, bỗng nhiên cô muốn nhìn thẳng vào mặt trời nóng bỏng, Lâu Anh ngoại trừ trở tay không kịp, còn có chút sợ hãi.
Hạ Thanh Xuyên thấy cô như vậy, liền biết mình vẫn là có chút nóng nảy.
Có lẽ cô có ấn tượng tốt với anh, nhưng có nhiều cảm giác đối với tiền bối hơn, chưa đạt đến tình yêu nam nữ.
Tuy nhiên, lời đã nói khỏi miệng, hắn không có ý định làm bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Anh Anh, tôi thích em.” Vài từ vô cùng đơn giản, mỗi một từ đều được hắn nói cực kỳ đặc biệt, không chỉ là thâm tình, còn giống như một lời hứa hẹn và một lời thề.
Bốn mắt nhìn nhau, một bên kiên định thâm tình, một bên hụt hẵng thất thần.
Hạ Thanh Xuyên không hỏi cô đáp án, nếu hỏi, có lẽ sẽ không đạt được điều mình muốn.
Không phải là Lâu Anh chưa từng được người khác tỏ tình, nói một cách tự luyến, những người tỏ tình với cô từ nhỏ đến lớn có thể lập thành vài đội bóng đá.
Tuy nhiên, đối với những người tỏ tình đó, cô có thể bình tĩnh từ chối, bởi vì cô biết rõ mình không thích họ.
Nhưng hiện tại, cô đang bối rối.
Hai người nhìn nhau một lát, Hạ Thanh Xuyên xoa đầu cô, “Tôi thích em, là chuyện của tôi, em không cần có gánh nặng tâm lý, chỉ cần em đừng vì điều đó mà cách xa tôi là được.”
Hạ Thanh Xuyên nắm bắt rất tốt tâm lý của Lâu Anh, hắn biết hiện tại cô chưa hoàn toàn thích mình, nên hắn chọn cách lấy lui làm tiến.
Lấy sự tôn kính và áy náy hiện tại của cô gái nhỏ dành cho mình, cô nhất định sẽ không cách xa hắn vào lúc này, chỉ cần cô không phản kháng, hắn có thể từng giọt từng giọt thấm vào cuộc sống của cô.
Quả nhiên, Lâu Anh vội vàng lắc đầu, “Tôi sẽ không cách xa Hạ lão sư.”
Người ta mới cứu cô, nếu vì vậy mà cô không để ý tới hắn, cô sẽ cảm thấy lương tâm bị cắn rứt.
Hạ Thanh Xuyên mỉm cười, có vài phần thực hiện được ý muốn, nhưng mà rất mau đã biến mất, hắn vẫn là Hạ lão sự ôn hòa lễ nghĩa mà cô gái nhỏ tin tưởng.
Hứa Dương đi bộ một vòng bên ngoài, mua chút trái cây, nhìn nhìn tình hình trên mạng, chờ gần đến giờ cậu ta mới đi bộ về phòng bệnh của Hạ Thanh Xuyên.
Trước khi đi vào, cậu ta còn dựng lỗ tai ghé vào cửa nghe một hồi, tránh việc mình xông vào nhìn thấy điều không phù hợp với trẻ em.
Kết quả, giống như chỉ có âm thanh nhỏ nói chuyện.
Trong lòng Hứa Dương thất vọng không thôi, mang theo trái cây đi vào.
Bệnh viện đã làm rất tốt công tác bảo mật, paparazzi không thể vào được, nhưng mà, đây không phải là kế lâu dài.
Trên mạng mới vừa tuôn ra tin tức Lâu Anh bị tấn công, những người bên dưới đã lập tức báo cáo cho Lâu Minh đang họp.
Lâu Minh lập tức liên hệ với Hàn Thời Hân, biết được Lâu Anh thực sự không bị thương, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
“Tra, nhất định phải tra rõ chuyện gì đã xảy ra cho tôi.” Lâu Minh một quyền đập lên trên bàn làm việc, làm đổ bàn một lượng lớn cà phê trên bàn.
Tiếp theo, anh xem đoạn video được lan truyền trên mạng.
“Đây là nam ngôi sao lúc trước cùng Anh Anh có tai tiếng? Thân thủ cũng không tồi, hữu dụng hơn nhiều so với hai tên bảo tiêu kia.” Lâu Minh biết Hạ Thanh Xuyên, nhưng cũng là gần đây mới biết, không có chú ý tới anh ta.
Mãi đến vụ scandal lần trước, anh mới đọc kỹ thông tin của anh ta.
Đối phương xác thật không có hành vi xấu, cũng kịp thời làm sáng tỏ giúp Anh Anh nhà anh, nên anh mới không có truy cứu nữa.
Hiện tại, anh ta đã cứu Anh Anh, ấn tượng của Lâu Minh với hắn tốt thêm hai điểm, nhưng cũng không hơn.
Phòng làm việc và công ty của hai bên đã tuyên bố tin tức trước tiên.
Bên Lâu Anh chủ yếu nói rằng cô không có bị thương, sau đó cảm ơn Hạ Thanh Xuyên đã kịp thời cứu giúp, còn có, bọn họ sẽ giải quyết theo trình tự pháp luật sau.
Bên phía Hạ Thanh Xuyên cũng vậy, nói hắn đã được chăm sóc y tế, vết thương không nghiêm trọng, đồng thời có thái độ kiên định phải đi đem hung thủ ra công lý.
*
Lúc này có nhiều người đi mua cơm, Tiểu Thi và Lam Lam phải trì hoãn vài phút mới trở về.
Hai người bọn họ cầm trên tay không ít hộp cơm, trông có vẻ khá phong phú.
Cảnh tượng vẫn giống như lúc hai người rời đi, nhưng, không khí có chút khác biệt.
Lam Lam cảm thấy hơi khác, nhưng cô không biết khác chỗ nào.
Tiểu Thi biết nhiều hơn cô, chớp mắt, không có hỏi nhiều.
“Tôi không biết Hạ lão sư thích ăn gì, nên tôi đã mua vài món.” Tiểu Thi đặt túi lên trên bàn, bày ra giống nhau.
Có thêm hai người, Lâu Anh lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Sau khi Hạ Thanh Xuyên tỏ tình xong, tuy rằng không muốn cô làm gì, nhưng tóm lại không giống nhau, Lâu Anh không biết nên đối mặt với hắn như thế nào.
Sau đó, rất vất vả Hứa Dương mới tiến vào, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn cô và Hạ Thanh Xuyên, khiến cô bắt đầu nổi da gà.
Lâu Anh chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua lâu như vậy, còn may, cuối cùng hai người đã trở lại.
“Hạ lão sư muốn ăn món nào?” Lâu Anh nhìn Tiểu Thi và mấy món ăn khá phong phú mà cô ấy mua về.
Hạ Thanh Xuyên nhìn cánh tay của mình, giọng điệu giảm đi hai điểm, “Tôi không thể dùng đũa được, đút cháo cho tôi là được.”
Tình cờ cánh tay bị thương của hắn là tay phải, quả thật không thể ăn cơm.
Hứa Dương ngồi ở một bên, nghe được chuyện ma quỷ của Hạ Thanh Xuyên, bĩu môi, thật là vì dỗ dành cô gái nhỏ mà chuyện không biết xấu hổ gì cũng làm được.
Tay nào bị thương không dùng đũa được, đừng tưởng rằng cậu ta chưa từng thấy hắn dùng đũa bằng tay trái, còn làm trộm.
Để ý tới vẻ mặt của Hứa Dương, Hạ Thanh Xuyên nhẹ nhàng liếc nhìn cậu ta một cái.
Hứa Dương cảm thấy thốt tim, vội vàng dừng vẻ mặt lại, làm bộ đang ăn.
Lâu Anh nghe thấy lời nói của hắn, áy náy trong lòng áy náy lại trào ra, buột miệng thốt ra, “Tôi sẽ gắp cho anh.”
“Được, cảm ơn Anh Anh.” Hạ Thanh Xuyên cười nhạt đồng ý.
Lâu Anh nhìn nụ cười của hắn, đột nhiên cảm thấy mình có phải bị lừa không? Còn may cô chưa nói “Tôi đút anh”.
Tuy nhiên, nhìn đến cánh tay quấn băng gạc của hắn, mặc kệ có cố ý hay không, ít nhất người ta vì cứu cô mới bị thương, chỉ là gắp đồ ăn thôi, đây là việc mà cô nên làm.
Lam Lam cảm thấy tình huống hiện tại có chút không đúng, nhưng, cô lại không thể ngăn cản Lâu Anh.
Ngăn cản trước mặt Hạ Thanh Xuyên, không phải tỏ vẻ bọn họ vong ân phụ nghĩa sao?
Lâu Anh không phải nói ngoài miệng nói, cô lấy tất cả đồ ăn ra,hỏi hắn từng cái một coi hắn muốn ăn không, nếu hắn muốn, cô sẽ lấy đũa gắp vào chén cho hắn
Hạ Thanh Xuyên đang hưởng thụ sự quan tâm của người trong lòng, cả người đều sung sướng.
Việc bị thương đổi lấy sự quan tâm của cô, thật ra không lỗ.
*
Bệnh viện có dân cư hỗn độn, ở cũng không thoải mái, vào buổi tối, đoàn người tránh paparazzi trở lại khách sạn.
Chuyện lớn như vậy ở điểm dừng chân đầu tiên, La đạo sắp khóc.
Hơn nữa, vừa rồi Hàn Thời Hân còn liên hệ với ông, nói roadshow tiếp theo phải hủy bỏ.
Tuy nhiên, đối phương ám chỉ ông, nói khi chiếu lượng xả vé sẽ không tệ, có tổ chức roadshow hay không không quan trọng, lúc này La đạo mới cam tâm tình nguyện đồng ý.
Sau hai lần như vậy, ông cũng nhìn ra bối cảnh của Lâu Anh không đơn giản, nếu đối phương không tham gia roadshow, ông cũng không có biện pháp.
Sao ông lại xui xẻo như vậy, từ bắt đầu quay đến bây giờ, không ngừng nghỉ, nhưng cũng không thể trách Lâu Anh, người ta muốn hắc cô, cô có cách nào.
Hàn Thời Hân đang chờ bọn họ ở khách sạn, nhìn thấy Hạ Thanh Xuyên, thái độ của cô tốt hơn trước rất nhiều.
“Thanh Xuyên, hôm nay cảm ơn anh đã kịp thời ra tay cứu giúp, bằng không Anh Anh sẽ gặp nguy hiểm, nói thật với anh, khi tôi nhìn thấy kẻ điện kia lao đến trước mặt Anh Anh, tim tôi muốn nhảy ra. Về sau anh có chuyện gì, trực tiếp nói với tôi một tiếng, có thể giúp tôi nhất định sẽ giúp.”
Nếu không có anh ta, cô cũng không biết giải thích thế nào với Lâu gia.
Lâu Anh thật xảy ra chuyện, sự nghiệp của em ấy cũng coi như bị huỷ hoại. Đến cùng, bọn họ đem người giao cho cô chăm sóc, cô phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
“Chị Hàn khách sáo, đây là việc tôi nên làm.” Dao nhỏ rơi xuống người hắn, chỉ là vết thương nhẹ, rơi xuống mặt Lâu Anh, có thể khiến cô gái nhỏ bị hủy dung.
“Mặc kệ như thế nào, ân tình hôm nay tôi sẽ nhớ kỹ.”
Hai người nói mấy câu, Hàn Thời Hân mới đưa Lâu Anh trở về phòng.
Hạ Thanh Xuyên không có nghỉ ngơi sau khi trở về, hắn còn phải xử lý những việc tiếp theo.
Chỉ cần nghĩ đến người hắn để trong lòng thiếu chút nữa bị người phụ nữ điên kia làm tổn thương, bạo ngược* trong lòng hắn nhịn không được bắt đầu nảy sinh.
*Bạo ngược: Tàn ác một cách hết sức ngang ngược, bất chấp công lí, đạo lí. Những hành động bạo ngược của một bạo chúa. Nguồn: vtudien
Sự ôn hòa xa cách chỉ là vẻ bền ngoài của hắn, hắn có thể đi đến hôm nay, há là chỉ dựa vào bề ngoài và kỹ thuật diễn?
“Chính La Thiến là người đã xuống tay với Anh Anh hôm nay, cũng là người hắc Anh Anh lúc trước.” Vương Hi đem toàn bộ kết quả điều tra nói cho Hạ Thanh Xuyên.
“Cô ta bị phong sát, mấy hôm trước trên mạng đều là lịch sử đen của cô ta, sao chúng ta lại chú ý, không ngờ cô ta còn điên như vậy, dám trực tiếp……”
“Tìm xem coi cô ta còn có chuyện phạm pháp khác hay không, nếu phát hiện ra cứ để lộ ra ngoài, tôi muốn cô ta không bao giờ trở mình được.” Sắc mặt của Hạ Thanh Xuyên, còn lạnh hơn tuyết, hắn hơi cúi đầu, một nửa rơi vào bóng tối, nguy hiểm, lãnh khốc, khí chất hoàn toàn khác biệt so với trước đây.
Hắn biết trong nhà Lâu Anh sẽ không bỏ qua cho La Thiến, nhưng, hắn vẫn muốn xả giận thay cô.
Hiếm khi Vương Hi thấy hắn tức giận đến mức này, cũng không dám khuyên, chỉ có thể theo ý hắn, gọi điện thoại sắp xếp.
La Thiến xem như chết không có chỗ chôn, nhưng, chuyện còn không xong.
Hành vi chỉ gậy thương tích nhẹ không thể phán nhiều, Hạ Thanh Xuyên và Lâu gia đều hy vọng cô ta vĩnh viễn không cần ra.
Khi Lâu Anh ở bệnh viện, anh trai cô gọi điện thoại tới hỏi thăm tình trạng của cô.
Ba mẹ cô ở nước ngoài, nhận được tin tức chậm hơn, nghe nói con gái bảo bối của mình thiếu chút nữa bị tấn công, họ vội call video, Lâu Anh phải quay một vòng trước camera chứng minh với họ rằng mình không có việc gì.
Khuyên can một lúc lâu, Lâu Anh mới đánh tan quyết định đặt vé máy bay trở về ngay lập tức của họ.
Sau đó, họ lại nói Hàn Thời Hân chăm sóc không chu toàn, khiến cô xảy ra chuyện lớn như vậy.
Lâu Anh đương nhiên phải an ủi họ đây là chuyện ngoài ý muốn, chị Hàn không có khả năng đoán trước được.
Hàn Thời Hân nghe thấy cô nói thay mình, trong lòng có dòng nước ấm chảy ra.
Gọi điện thoại xong, Lâu Anh còn an ủi Hàn Thời Hân, “Chị Hàn, chị yên tâm, không sao đâu, ba mẹ em sẽ không trách chị.”
“Anh Anh, cảm ơn em.” Hàn Thời Hân dùng sức chớp mắt, nhịn cay cay trong mắt xuống.
“Đây vốn dĩ không liên quan của chị, chị Hàn không cần tự trách.” Lâu Anh nhẹ giọng an ủi.
Từ trước đến nay cô luôn ân oán rõ ràng, muốn trách, chỉ có thể trách La Thiến.
Hàn Thời Hân đã nhìn quen hai mặt của giới giải trí, đối mặt với sự bảo vệ của Lâu Anh, đã sớm cảm động.
“Được, tôi đã biết.”
Lúc này, hai người đổi vai trò cho nhau, Lâu Anh biến thành người an ủi.
“Hôm nay tôi có liên hệ với anh trai em, ý của anh ấy là hủy bỏ roadshow tiếp theo, đến cả bộ phim tiếp theo của em, anh ấy không có tỏ thái độ, nếu em muốn diễn, trước tiên em phải qua cửa của anh ấy.”
“Như vậy sao!” Lâu Anh phiền muộn, tiện đà lại bắt đầu giận chó đánh mèo La Thiến, “Nếu không phải cô ta làm ra những việc này, tại sao anh em lại như vậy.”
Lâu Anh nghiến răng nghiến lợi nói, bộ dạng tức giận giống như muốn cắn người.
“En cũng đừng quá lo lắng, anh trai em chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của em, em nói với anh ấy, anh ấy sẽ không bỏ qua mong muốn của em.”
“Hy vọng như thế!” Lâu Anh yếu ớt nói.
Chờ sau khi Hàn Thời Hân rời đi, Lâu Anh nằm ở trên giường, nhịn không được nhớ tới những lời Hạ Thanh Xuyên nói với cô trong bệnh viện.
“Lúc trước tôi nói, tôi sẽ không nảy sinh tình cảm vì một bộ phim, đây là sự thật, nhưng tôi sẽ vì tình cảm mà tham gia một phim, cho nên, tôi mời em làm nữ chính trong bộ phim tiếp theo của tôi, em biết tôi có ý gì không, Anh Anh?”
“Anh Anh, tôi thích em.”
Trong đầu Lâu Anh đang tái hiện cảnh anh ấy nói lời này, ánh mắt anh ấy rất tập trung, đồng tử phản chiếu dáng vẻ của cô.
Giọng điệu của anh rất trân trọng, không phải kiểu thích nói ra một cách tùy tiện.
Lâu Anh che tai lại, nhưng giọng nói của hắn vẫn vang vọng trong đầu cô.
Tôi thích Hạ lão sư không?
Lâu Anh tự hỏi mình ở trong lòng.
Trước kia cô chưa bao giờ biết cảm giác thích một người là thế nào, nhưng cô không ngu ngốc, nếu như cô thật sự không có chút tình cảm với anh ta, thì cô sẽ không rối rắm ở chỗ này.
Chỉ là, rất khó xử! Đột nhiên từ một tiền bối biến thành người theo đuổi, có thể xem như người theo đuổi đi?
“Anh Anh, em ngủ rồi sao?”