"A, Ai nói cho cậu biết ở chỗ đó có tường?" Lúc Lâm Gia nói cho Từ Dục biết lý do tại sao xuất hiện ở rừng cây, Từ Dục nhìn cô ấy với ánh mắt như kẻ ngốc.
"Cậu cũng ngốc quá rồi, chỗ này dựa vào núi thì làm gì có tường! Hơn nữa, cho dù có tường, cậu nhảy ra cũng toàn là vùng núi hoang vắng, ngoại trừ không có phòng ở và tường ra thì giống hệt như trong này." Từ Dục ăn xong, lần đầu tiên cậu thấy có một người còn không có đầu óc như mình...
Lúc đó bọn họ đang bị đứng phạt dưới ánh mặt trời, bởi vì chuyện tối hôm qua, huấn luyện viên phụ trách những học viện kia đều rất tức giận, thậm chí còn kinh động cả tổng huấn luyện viên, đã hạ lệnh trừng phạt nghiêm khắc. Dám phạm tội dưới mắt họ, thật sự quá đáng khi không để thể diện của huấn luyện viên ở trong mắt.
Lâm Gia và Từ Dục mặc dù không yêu sớm, nhưng cũng không bị oan, ai cho bạn buổi tối không đi ngủ mà lại còn đi ra ngoài.
Khương Nguyên nói như vậy.
Sau trận mưa lớn xối xả ngày hôm qua, khí trời hôm nay rất trong xanh, nhịn mất một ngày nên ánh mặt trời hôm nay uy lực mười phần, mặc dù mới buổi sáng nhưng cũng đã đủ nướng chín bọn họ.
Lâm Gia tinh thần uể oải cúi đầu, dáng đi ủ rủ của cô nhận được tiếng hét bên cạnh huấn luyện viên: "Ngẩng đầu ưỡn ngực! Đứng thẳng!"
Cô lại càng hoảng sợ, nhanh chóng điều chỉnh tư thế, theo sau là ánh mặt trời gay gắt chiếu thẳng mặt.
Khương Nguyên đứng trong đội ngũ hình vuông, ánh mắt nhìn về phía hai hàng người bị phạt ở xa kia, mặt Lâm Gia toàn màu xanh tươi mát rất dễ nhận ra.
Nhớ tới hình ảnh cô chật vật gào khóc người đầy bùn hôm qua, Khương Nguyên không có lương tâm cảm thấy rất muốn cười, nhưng anh cũng phải thừa nhận rằng, con gái với làn da trắng mịn tinh tế cho dù có trộn lẫn với bùn đất cũng có loại mỹ cảm làm cho người ta thấy thương tiếc.
Trải qua cuộc thảo luận, 26 học sinh đêm qua bị bắt trong rừng được thống nhất giao cho Mao Tiểu Phương quản lý. Tuy nhiên ở đây có 12 nữ sinh và 14 nam sinh, phải phối hợp tổ đội như nào ngoài trừ Lâm Gia và Từ Dục thì không ai chịu thừa nhận.
Mọi người đều nghĩ giáo viên của mình dù sao cũng không ở đây, cho nên khi rời khỏi đây thì tất cả mọi chuyện đều coi là đã qua, phạt đứng thế này so với mời phụ huynh thật quá bình thường.
Hôm nay huấn luyện chính thức bắt đầu, Điền Trí Bác đưa một đội đến giữa sân tập, tìm một học viên cũ bao quanh vị trí huấn luyện, ý đồ là muốn thúc đẩy bọn họ nhanh chóng hòa nhập.
Rất nhanh Khương Nguyên không nhìn thấy bóng dáng Lâm Gia nữa, cũng không nghĩ nhiều mà bắt đầu chuyên tâm huấn luyện.
Các chàng trai cô gái đứng phạt cùng nhau không hoàn toàn ở trường trung học mười bốn, các trường khác cũng có, mặc dù bọn họ không biết nhau, thế nhưng có duyên bị đứng phạt ở đây chứng minh mọi người đều là cùng hội với nhau, tranh thủ huấn luyện viên không để ý tới thì nhìn nhau cười, bạn biết tôi, tôi biết bạn.
Từ Dục không cười với bọn họ, bởi vì anh ở đây nhưng không giống bọn họ, Hôm qua anh ta cũng bị lừa, mấy tên vương bát đản trong phòng nói mấy chuyện ma quái trong rừng, nếu ai có can đảm ở trong đó một giờ thì họ sẽ gọi người đó là cha. Từ Dục nghe thấy chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nhưng bây giờ đứng dưới ánh mặt trời chịu đựng bị nướng như này anh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện, bình thường bọn nó vẫn gọi mình là cha mà? Vậy tối qua có ý gì nhỉ?
Ai, sai lầm sai lầm.
Lâm Gia không nghĩ nhiều như vậy. Cô chỉ đang nghĩ đến chuyện nghỉ ngơi, chân của cô rất đau, cũng đông cứng lại rồi, dù sao toàn thân đều rất khó chịu.
"Đứng ngay ngắn không được di chuyển!" Mao Tiểu Phương chỉ cần buông lỏng một chút, đã thấy một đám lại khôi phục dáng vẻ bình thường, méo miệng, không còn hình dáng gì, nhất là người không mặc quân phục đi "Lâm Gia! Cô đang di chuyển cái gì!"
Lâm Gia chẹp môi, muốn khóc mà không khóc được: "Em, em khó chịu..."
"Khó chịu là được rồi!" Mao Tiểu Phương hét lớn tiếng, "Lúc cho cô thoải mái ngủ thì cô không ngủ, bây giờ lại nói khó chịu với tôi, muộn rồi! Đứng thẳng không di chuyển, nếu để cho tôi nhìn thấy cô tiếp tục cử động thì sẽ phạt chạy!"
Trong mắt Lâm Gia chứa đầy nước mắt nhưng vẫn không rơi xuống "Dạ."
Từ Dục đứng nghiêng đằng sau Lâm Gia, nhìn từ bên cạnh thấy khóe môi Lâm Gia trễ theo đường vòng cung xuống dưới, vẻ mặt đặc biệt đáng thương. Thừa dịp Mao Tiểu Phương không chú ý, cậu lén nói với nam sinh phía sau Lâm Gia: "Anh em! He he, đổi chỗ!"
Người nam sinh kia nhìn cậu ta một cái, rồi lại nhìn Lâm Gia trước mặt, hiện ra nụ cười gian kiểu như "Tôi hiểu tôi hiểu", sau đó hai người nhanh chóng đổi chỗ đứng.
Từ Dục trong đám nam sinh không được tính là cao, nhưng cậu đứng phía sau Lâm Gia, nhìn lại có cảm giác đặc biệt cao to.
"Này, này! Đừng buồn, Tiểu Phương rất hung dữ, nhưng chị của mình nói cô ấy cũng không tệ đâu. Chị gái của mình cũng được cô ấy huấn luyện." Nói xong, anh dùng ngón chân chống vào gót chân phía sau của Lâm Gia "Nếu cậu mệt có thể ngả người ra phía sau, mình đỡ cậu."
Tâm trạng của Lâm Gia cực kỳ kém, được Từ Dục quan tâm làm cho cô hơi dễ chịu một chút, cô quay đầu cười nhẹ với Từ Dục, xoáy nhỏ bên khóe miệng hơi lõm vào một chút, mặc dù không ngọt ngào nhưng cũng rất dễ thương "Cảm ơn."
Từ Dục bị nụ cười của cô đánh tới, ngực cứng lại, mặt nóng lên, anh hơi cúi đầu, trong giọng nói tràn ngập sự hưng phấn của chàng trai mang theo chút nhộn nhạo của tình yêu "Không, không cần khách khí."
Đến buổi trưa, mặt trời trên đỉnh đầu càng trở nên nóng hơn nữa, làm mọi người không mở mắt ra được, Lâm Gia vừa mới toát mồ hôi, rồi lại bị phơi nắng đến khô mồ hôi, mồ hôi bốc hơi đi dường như mang theo cả nhiệt lượng trên người cô, dưới ánh nắng ấm áp như vậy mà cô lại cảm thấy lạnh.
Từ Dục nóng không chịu được, mồ hôi chảy theo thái dương xuống, cậu nghiêng đầu lau mồ hôi, lại thấy Lâm Gia hình như đang run rẩy, "Lâm Gia, cậu không sao chứ?"
Lâm Gia yếu ớt lắc đầu.
Từ Dục nhìn xung quanh mình, phát hiện các nữ sinh ít nhiều đều cảm thấy không thoải mái, bị phơi dưới ánh nắng như vậy ngay cả nam sinh cũng không chịu được chứ đừng nói gì tới nữ sinh.
Thấy Mao Tiểu Phương đang đi tới đây, cậu giơ tay lên muốn nói, để bọn họ phơi nắng như vậy thì có đến huấn luyện viên cũng không chịu nổi.
"Huấn luyện viên Mao... Lâm Gia! Lâm Gia!" Trong lúc cậu giơ tay lên, thân thể Lâm Gia ngã về phía sau không hề báo trước, cậu không kịp đỡ được cô mái tóc dài của cô xẹt qua ngực cậu, cả cơ thể mềm mại đổ xuống bắp chân cậu, chờ đến khi có phản ứng mà ôm lấy cô thì hai người đã cùng nhau ngã xuống.
"A!" Các nữ sinh chung quanh hét chói tai.
Mao Tiểu Phương vội vàng chạy tới kiểm tra, sau đó nghiêm túc nói: "Đưa đến phòng y tế."
Không cần cô ta nói, Từ Dục đã ôm ngang Lâm Gia lên, cẩn thận che chắn váy cho cô, chạy vội hai bước thì ngừng lại, quay đầu hỏi: "Phòng y tế ở đâu?"
Mao Tiểu Phương liếc cậu ta một cái, đứng dậy đi theo.
Sự hỗn loạn đó gây ra sự chú ý của các lớp xung quanh, đội ngũ lớp một cách xa nhất, lúc nghe được động tĩnh mà quay lại thì Khương Nguyên chỉ nhìn thấy bên kia rối loạn, không nhìn thấy bóng dáng Lâm Gia đâu, anh không khỏi cau mày.
Trong phòng y tế, Từ Dục xách băng ghế ngồi dưới đầu điều hòa, khí lạnh thổi tới, cậu nhịn không được thở dài: "Thật thoải mái!"
Mao Tiểu Phương cầm nước nóng đi vào, thấy trước giường Lâm Gia không có ai, còn Từ Dục lại đang ngồi điều hòa, cô bắt đầu tin hai người này thực sự không yêu sớm.
Cô đặt bình nước nóng xuống nhìn Lâm Gia đang ngủ say, kiểm tra tốc độ nhỏ giọt của đường truyền, sau đó xoay người kéo Từ Dục lên: "Cậu ngồi dưới điều hòa như vậy cũng muốn gặp chuyện không may sao. Đi về ăn cơm đi, để em ấy nằm đây nghỉ ngơi."
"Dạ." Từ Dục lè lưỡi, đứng dậy đi theo Mao Tiểu Phương ra ngoài.
Hai người bọn họ vừa mới đi ra ngoài, thì phía sau có người đẩy cửa phòng y tế chui vào.
Lâm Gia đang mê man ngủ cũng không được an ổn lắm, đôi lông mày thanh tú hơi nhíu lại, hình như có chút khó chịu.
"Sao cậu lại không để người ta bớt lo vậy chứ." Khương Nguyên đưa tay đẩy tóc đang rơi ở cổ cô ra, cảm xúc mềm mại và lạnh lẽo làm anh nhịn không được thở dài một hơi.
Tóc Lâm Gia không dài, nhưng lượng tóc lại rất dày, mềm mại mượt mà, nắm một khoảng vào trong lòng bàn tay, tùy ý để chúng rơi từ từ xuống, cuối cùng vài sợi biến mất, chỉ còn lại hương vị ngọt ngào quanh quẩn ở đầu ngón tay.
Nhìn vẻ mặt cô điềm tĩnh ngủ, Khương Nguyên cũng không biết mình đang làm gì, lần đầu tiên anh không kiểm soát được suy nghĩ và hành động của mình như thế.
Anh muốn quay đi không nhìn cô nữa, nhưng không được.
Anh muốn thuyết phục mình cách xa cô một chút, không được.
Thậm chí anh chỉ muốn khoảng cách giữa bọn họ không được gần nhau nữa, nhưng cũng không thể làm được.
Nói ma xui quỷ khiến cũng được mà nói đầu óc anh có vấn đề cũng được, trong lúc chạm vào làn da mềm mại của cô, như có một hạt giống đầy màu sắc ở một góc của trái tim, với cơ thể nhỏ bé với sức mạnh quật cường, đang từ khe hở của mặt đất nứt ra.
Lâm Gia đang ở trong mơ nghĩ hình như mình bị muỗi đốt, hơi ngứa, phá giấc ngủ của cô.
"Đi đi." Cô lầm bẩm giơ tay lên để xua đi nhưng cổ tay lại bị người nắm lấy.
Ý thức của Lâm Gia hơi tỉnh táo một chút, mở mắt ra nhìn thấy bên ngoài như nửa thật nửa giả, màu trắng trên trần nhà như đang nở đầy những bông hoa hồng nhỏ, Khương Nguyên đang ngồi bên giường dịu dàng nhìn cô "Khương Nguyên, Khương Nguyên."
"Ừ." Khương Nguyên nắm cổ tay của cô, ngón cái nhẹ nhàng xoa ở chỗ mạch đập của cô, hơi ngứa rồi lại có chút thoải mái.
Lâm Gia nheo mắt lại, trên đôi môi nhợt nhạt nở nụ cười ngọt ngào, "Khương Nguyên không tức giận."
Khương Nguyên mím môi nói: "Không được dựa vào trong lòng nam sinh khác."
"Anh trai, anh cả, anh hai, anh ba..." Ngay cả trong tình trạng nửa mê nửa tỉnh, Lâm Gia vẫn trả lời theo bản năng.
Khương Nguyên dừng lại sau đó nói: "Cũng không được."
"A." Một Khương Nguyên dịu dàng như vậy không khiến cho Lâm Gia lo lắng mà tỉnh lại mà làm cho cô càng buồn ngủ hơn, đoạn sau nói lại càng đứt đoạn không liền mạch "Thế nhưng mình thích anh trai, cũng thích Khương Nguyên... anh ba tới đón mình về... Mang về..."
Thừa dịp cô vẫn chưa ngủ hẳn, Khương Nguyên nói: "Cậu vẫn muốn ở đây chứ?"
Nơi này là nơi nào, ý thức của Lâm Gia đã không đủ để cô hiểu rõ vấn đề này, chớp mắt cô ngủ luôn, nhưng cái miệng nhỏ nhắn vẫn cong lên, lầm bầm, như đang nói mơ, nhưng lại không nghe rõ từ.
Trong con ngươi của Khương Nguyên phản chiếu hình ảnh khả ái đáng yêu của cô, một lúc lâu sau, anh nở nụ cười nhẹ bên môi.
Lâm Gia ngủ trong phòng y tế cả một ngày, bác sĩ nói cô hơi thiếu máu, sáng lại cảm nắng nên không thích hợp tham gia huấn luyện buổi chiều. Có kim bài miễn tội của bác sĩ, ngay cả Mao Tiểu Phương cũng không thể nói gì cô được nữa.
Buổi chiều cô là người đầu tiên đến căng tin ăn cơm, cũng là người đầu tiên về phòng ngủ, chờ nhóm Cao Kỳ quay trở lại thì Lâm Gia đã nằm trên giường.
Mấy nữ sinh đẩy cửa ra nhìn thấy Lâm Gia ở trong phòng, nhìn nhau sau đó giả vờ như chưa từng có chuyện gì phát sinh đi vào phòng.
"Đúng vậy! Nóng đến mức muốn bốc hơi lên rồi!" Liễu Hân Lâm nói tiếp.
"Ơ, Lâm Gia cậu ở đây à, chúng tôi nghĩ cậu vẫn đang ở phòng y tế." Cao Kỳ theo sát phía sau bắt đầu diễn trò theo, cô ta giả vờ đi vào quan tâm, "Ăn cơm chưa? Nếu không bây giờ tôi mang cậu đi ăn cơm nhé?"
Lúc sáng bị phạt Từ Dục có nói với Lâm Gia, người lừa cô đi như này không phải người tốt, đừng chơi với họ, bởi họ còn có thể hại cô.
Lâm Gia nhớ tới điều này, ánh mắt nhìn sang Cao Kỳ có chút tức giận, quai hàm hơi phồng lên, cô chuẩn bị để hỏi đến cùng, "Mình ăn rồi."
Ừ, Lâm Gia là đứa bé ngoan, bao giờ cũng trả lời câu hỏi của người khác trước.
Cao Kỳ thấy cô phồng miệng như vậy còn tưởng rằng cô cố ý giả vờ đáng yêu, đáy mắt hiện lên sự khinh thường nói "Ăn xong là tốt rồi, cậu nghỉ ngơi cho tốt."
Lâm Gia đứng lên nói: "Chờ một chút, Cao Kỳ mình có chuyện muốn hỏi cậu."
Cao Kỳ không hề hoảng sợ, trên mặt nở nụ cười tiêu chuẩn, "Ừ, cậu hỏi đi."
Lâm Gia ngồi thẳng lên, đôi mắt sáng mở to, cố gắng tự điều chỉnh vẻ mặt được coi là rất nghiêm túc "Cao Kỳ mình muốn hỏi, cậu có phải người tốt không? Ngày hôm qua cậu hại mình như thế? Sau này cũng vẫn tiếp tục hại mình?"
Cô liên tiếp đưa ra ba câu hỏi, mà ba câu hỏi kỳ lạ này làm cho Cao Kỳ không thể tin vào lỗ tai của mình, nụ cười cũng không duy trì được nữa "Gì, cái gì?"
Mọi người trong phòng nghe Lâm Gia hỏi cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, mọi người nhìn nhau rồi vây quanh.
Lâm Gia không hề cảm nhận được sự thay đổi bầu không khí trong phòng, nói rất tự nhiên: "Cao Kỳ, mình nghĩ cậu không phải người tốt."
——————
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Ngày hôm nay có đặc biệt không nào! Hài lòng không! Muốn được tự hào! Ha ha ha ha ha ha ha không biết xấu hổ.