Công Chúa Quý "Tính"

Chương 11



Ta thở dài, không muốn quấy rầy Vô Mẫn Quân nghỉ ngơi, xoay người bước ra cửa phòng, mới ra khỏi cửa phòng, lại thấy Thái Sư vừa vặn chạy tới đây, thấy ta từ trong phòng Vô Mẫn Quân đi ra, ông ta hơi hơi sửng sốt, nói: “Trường Nghi công chúa như thế nào rồi?”

“Đang nghỉ ngơi ở bên trong, không có gì đáng lo ngại cả.” Ta nói.

Thái Sư gật gật đầu: “Hoàng Thượng, hiện tại cần phải đi chuẩn bị tang sự cho tiên hoàng, sau đó là chuẩn bị cho việc đăng cơ.”

“À…” Ta nghĩ đến nhóm công chúa líu ríu, liền có chút đau đầu, tùy Thái Sư đi tới đó, trên mặt lộ vẻ bình tĩnh, lại giả bộ thêm một chút u buồn, dù sao tính tình Vô Mẫn Quân quái gở, các nàng thấy sắc mặt của ta không tốt, cũng không dám tiến lên quấy rầy.

Đương nhiên, luôn có người cố ý làm khác.

Trong lúc ta còn chưa có phản ứng gì, một người phóng người vọt tới trước mặt ta, túm lấy hai vai ta lay động kịch liệt: “Khanh ca ca! Huynh tại sao có thể làm như vậy? ! Vì sao lại giết cha muội, vì sao? !”

Ta bị lắc đến nỗi choáng váng, biết được vị cô nương khàn cả giọng nói trước mắt này là Thịnh An quận chúa, hai mắt nàng đẫm lệ, mặt nhăn nhó thành một nhúm giống như cái bánh bao bị ngâm lâu trong nước, bàn tay nắm chặt bả vai ta không chịu buông ra.

Ta run giọng nói: “Thịnh An, muội bình tĩnh bình tĩnh…”

Thịnh An quận chúa càng không buông tay, nàng vừa khóc vừa quát: “Huynh bảo muội bình tĩnh như thế nào? ! Vì sao huynh lại để cho nữ nhân kia giết cha muội? !”

Đầu ta càng ngày càng đau, mặc dù cảm thấy nàng ta quả thực đáng thương, nhưng vẫn gỡ cánh tay của nàng ta ra: “Thịnh An, muội đừng cố tình gây sự nữa, là Hưu Ấp vương có ý mưu phản, Trường Nghi công chúa mới ra tay cứu giúp …”

Thịnh An quận chúa khóc tới mức cả người phát run, bàn tay thong thả chậm rãi buông ra, lui lại mấy bước, nói: “Không thể có chuyện đó, cha muội rõ ràng đã từng nói, vì muội, ông sẽ không làm ra những chuyện bất lợi đối với huynh, ông sẽ phò tá huynh…”

“À ” ta có chút không biết nói gì, sau đó an ủi nàng ta “Điều này chứng minh, lời nói của nam nhân đều không thể tin, bao gồm cả cha muội …”

Lời vừa nói ra, ta tựa hồ cảm giác được không khí chung quanh nhất thời trở nên lạnh lẽo, Thịnh An mở to mắt nhìn ta, sau đó khóc nức nở, chạy như điên bỏ đi.

Ta âm thầm hít một hơi, khụ khụ nói: “Chúng ta đi nhìn phụ hoàng trước …”

Các công chúa khác vừa chứng kiến một phen biến cố kia, câm như hến, nghe ta nói vậy vội vàng gật đầu đồng ý, cũng bởi vậy hành trình lần này tiến hành thuận lợi ngoài ý muốn.

Cho dù thuận lợi, nhưng lễ tiết trong hoàng thất thật rườm rà lại rườm rà, đợi cho đến khi tiên hoàng được an trí tạm thời ở bên trong quan tài đã là lúc đêm khuya, nhưng ta còn không thể đi, còn phải một mình ở lễ đường to như vậy tĩnh tọa một đêm để cầu cho tiên hoàng ngủ yên —— bên cạnh đó là tiên hoàng nằm trong cỗ quan tài.

Ta sợ nhất là ma quỷ, lúc biết mình phải làm như vậy, rất giật mình. Lúc phụ hoàng ta mất, vì loạn trong giặc ngoài, lễ nghi đều rất đơn giản, thái tử cũng chỉ là ở bên trong lễ đường quỳ vài canh giờ, sau đó liền đi ra, ta ngàn vạn không thể tưởng được… phải ở đây qua đêm!

Vì thế nhân lúc bữa tối, ta nói chuyện này với Vô Mẫn Quân, uyển chuyển biểu đạt ý nguyện ta cần người ở cùng.

Vô Mẫn Quân nghe xong, thản nhiên nói: “Phụ hoàng ta ở cùng ngươi nha ~.”

“… Phì!” Ta trừng mắt nhìn hắn “Tóm lại ngươi có giúp ta hay không, nếu ngươi không chịu, ta tìm một nam nhân khác…”

“…”

Cuối cùng Vô Mẫn Quân thỏa hiệp, sau khi ta tiến vào lễ đường không lâu cũng lặng lẽ lẻn vào, hai người chúng ta đối mặt nhau ngồi xếp bằng —— theo quy củ, vốn phải quỳ, nhưng ta cùng hắn đều không có một chút ý nghĩ phải quỳ.

Chúng ta cứ như vậy nói chuyện câu được câu không, khi nghe ta nói về chuyện của Thịnh An quận chúa lúc nãy, hắn thản nhiên nói: “Không quan hệ, dù sao về sau nàng ta cũng sẽ trở thành thường dân, sẽ không gặp nàng ta nữa.”

“Muốn giáng nàng ta thành thường dân sao?” Ta có chút kinh ngạc.

Vô Mẫn Quân không liếc mắt nhìn ta một cái, mà ngược lại còn dùng ánh mắt khó hiểu nhìn ta: “Bằng không phải thế nào, lưu nàng ta ở lại bên cạnh, lúc nào cũng khóc, thậm chí động thủ với ngươi?”

“Thế cũng phải.” Ta bất đắc dĩ nói.

Vô Mẫn Quân nói: “Lúc trước ta vốn định…”

Chưa nói xong lại ngậm miệng lại.

Trong lòng ta lại biết rõ ràng: “Ngươi tính giết nàng ta có phải hay không?”

Vô Mẫn Quân nhìn ta cười, ngọn nến màu trắng bên cạnh phát ra ánh nến lắc lư chiếu trên mặt hắn tạo ra ánh sáng quái dị, cho dù đó chính là gương mặt của ta nhưng giờ phút này nhìn thấy như vậy, cũng khiến cho người ta cảm thấy dữ tợn đáng sợ.

“Không, ta tính chu di cửu tộc Hưu Ấp vương.”

“…”

“Chẳng qua hiện tại Bắc Xương quốc như hổ rình mồi, ta muốn đi Đông Nguyên quốc, còn muốn tự mình thân chinh để lấy được sự ủng hộ của binh lính…” hắn bấm đầu ngón tay tính “Nếu lúc này mang cái thanh danh bạo quân vào người thì không được tốt lắm.”

Ta không nói gì, bỗng nhiên có cảm giác lạnh cả người, nói: “À, Vô Mẫn Quân, ta nghĩ nên nói chuyện này với ngươi”

“Sao?” Hắn thu lại biểu tình cổ quái vừa nãy, đơn thuần nhìn ta.

Ta nói: “Về sau loại chuyện như thế này, ngươi cứ để ở trong lòng là được, đừng nói với ta …”

Hắn nhíu mày: “Vì sao?”

“Ta biết được càng nhiều, tương lai lại càng nguy hiểm…” Ta thành thật nói “Ta tình nguyện cái gì cũng không biết…”

Vô Mẫn Quân cười: “Ngươi biết đã quá nhiều, biết thêm nữa cũng khác gì đâu, ngươi sợ cái gì?”

“…”

Ta rất sợ, thật sự…

Thấy tâm trạng hắn hiện tại có vẻ tốt (rõ ràng bên cạnh hắn là quan tài phụ hoàng hắn…), ta không nhịn không được nói: “Nếu như vậy, ta muốn hỏi ngươi một việc.”

Vô Mẫn Quân gật đầu: “Việc gì?”

Ta nói: “Ta kỳ thật, à, cũng nhìn một chút thân thể ngươi.”

Vô Mẫn Quân cười quỷ dị: “Đã biết ngươi sẽ không chịu nổi dụ hoặc, không có việc gì, ta không trách ngươi.”

“…”mặt ta toát mồ hôi nói “Không phải, không phải… Ta chỉ nhìn lưng của ngươi, vết thương trên người ngươi là vì sao?”

Vô Mẫn Quân cũng không thèm để ý nói: “À, do trước đây nghịch ngợm.”

“Làm sao có thể ” hiển nhiên hắn là coi thường năng lực phán đoán của ta, ta nói “Vết thương trên lưng ngươi là do ‘Gặp cốt tiên’ , vết thương trên tai là ‘Tiễn nhĩ’, mấy thứ này ta còn biết nữa! Hơn nữa, ai biết những chỗ khác trên người ngươi còn bị gì…”

Vô Mẫn Quân nhíu mắt: “Ngươi dù sao cũng là một công chúa, làm sao có thể biết những điều này?”

“Do trước đây nghịch ngợm…” Ta rụt lùi, trả lời.

“…”

Ta cùng Vô Mẫn Quân cứ ngồi như vậy, hắn không mở miệng, ta cũng không dám mở miệng nữa, hơn nửa ngày hắn mới chậm rãi nói: “Ngươi không nên hỏi, nếu ngươi biết, thì chắc chắn ngươi sẽ phải chết.”

Ta vui mừng ngẩng đầu: “Thì ra hiện tại ngươi không muốn giết ta.”

Vô Mẫn Quân cười ấm áp: “Ừ, ta chỉ muốn trêu ngươi mà thôi.”

“… Có khác nhau sao?”

“Mặt chữ khác nhau.” Hắn lười biếng nói, sau đó dựa lưng vào cây cột ở phía sau.

“…”

Ta khóc không ra nước mắt: “Ngươi đừng quá kiêu ngạo, hiện tại ta phải đi tìm một nam nhân…”

Vô Mẫn Quân mở to mắt: “Ta ngay cả tìm cũng không cần tìm, trước mắt đã có một nam nhân.”

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.