Trước kia ta chưa
bao giờ có bất kỳ quan hệ gì đến chính trị mà hiện tại tất cả đều đổ ập xuống, cũng may ta có thể lén lút đem Vô Mẫn Quân theo, thật ra hắn rất thiết thực, đáng tiếc là việc thực hiện nghi thức phải do bản thân ta
tự làm, bởi vậy không khỏi đau đầu vạn phần, thật vất vả chờ nghi thức
đăng cơ trôi qua, ngày chúng ta đi Đông Nguyên Quốc đã tới gần.
Ba ngày trước khi ta và Vô Mẫn Quân đi, cũng là lúc mà cả nhà Hưu Ấp Vương bị giáng làm thường dân, mưa thu mênh mông, toàn bộ cung Tây Ương ngập
tràn sương mù, ta miễn cưỡng khen mà tự hỏi sau khi đi Đông Nguyên quốc
không biết sẽ có những vấn đề gì nảy sinh. Thịnh An quận chúa không biết bằng cách nào đi kiệu tới đây, lặng lẽ hành lễ bên cạnh ta: “Hoàng
Thượng.”
Cánh tay cầm ô của ta đột nhiên có chút cứng đờ, nhìn
thấy nàng ta ở trong cơn mưa phùn mà không có ô, khuôn mặt hướng lên
trời, tóc tai bù xù, một thân áo tang trắng hòa với sương hoa đỏ trắng
phía sau thành một.
So với quá khứ, nàng ta có chút khác biệt, trên
mặt chỉ thấy sự lạnh nhạt thờ ơ. Ta đoán nàng ta đã nản lòng thoái chí
với Vô Mẫn Quân, đều là nữ tử, thấy nàng bị người yêu phản bội, để tang
cha, từ quận chúa trở thành thường dân, không khỏi có chút không đành
lòng, vì thế nói: “Đứng lên đi.”
Thịnh An quận chúa chậm rãi ngẩng
đầu lên, ta mới phát hiện nàng còn cài bên tai một nụ hoa màu trắng,
việc này có chút kỳ quái, bởi vì ngườ ikhác chỉ cài một đóa hoa, chưa
thấy có ai cài một nụ hoa.
Thịnh An quận chúa thấy tầm mắt của ta dừng lại trên nụ hoa, nhẹ nhàng cười, nói: “Hoàng thượng, lúc cuối thu
này, nụ hoa này không biết thời tiết, không biết thật giả, si ngốc nảy
nở mang theo ước vọng muốn nở thành một đóa hoa, nhưng với khí hậu hiện
giờ, nó có thể chịu nổi không? Trong lòng tiện thiếp không nỡ, nên mới
ngắt nó đi.”
Nàng nói về nụ hoađó, nhưng ta làm sao lại không ra
những lời này là đang ám chỉ chính nàng? Nhưng tình hình trước mắt thế
này, ta không có cách nào an ủi nàng, với lại dung mạo nàng lúc này đều
rất kỳ quái, nghiêm trọng đến nỗi làm cho ta nghi ngờ không biết có phải bị trúng tà không… Vì vậy ta chỉ có thể miễng cưỡng nói: “Thịnh An,
muội nghĩ quá nhiều rồi…”
Thịnh An quận chúa dừng một chút, nói:
“Bây giờ tiện thiếp không còn tên là Thịnh An nữa, đó là danh hiệu tiên
hoàng đã ban cho, hiện tại thiếp đã là thường dân rồi… Nếu hoàng thượng
đồng ý, hãy gọi thiếp một câu Du Nhi đi.”
“…” Cũng là nguyện vọng cuối cùng của nàng, thỏa mãn nàng một chút cũng không phải không thể, ta hắng hắng giọng, nói “Du Nhi…”
Thịnh An quận chúa cười, nói: “Đa tạ hoàng thượng.”
“…”
Sau khi nàng hành lễ xong, lại lấy ra một mảnh vải, chậm rãi mở nó ra, bên
trong đều là kim châm mà ngày ấy ta cùng Vô Mẫn Quân châm vào đầu nàng…
Ái, không lẽ nàng muốn sau ngày sau tính sổ?
Ta có chút cảnh giác nhìn nàng, nàng lại cười, đem mảnh vải kia chậm rãi
đưa cho ta: “Hoàng thượng, kim châm đoạn tình, tâm tư của ngài ngày đó
hóa ra đã cho thấy…”
“……” Đã nói ngươi suy nghĩ nhiều quá…
Nàng tiếp tục nói: “Hiện tại tiện thiếp đem kim châm trả lại cho hoàng
thượng, chỉ nguyện hoàng thượng không trách cứ tiện thiếp từng vô lễ…”
Ta nghĩ nghĩ một chút, một tay cầm lấy mảnh vải, một tay đưa cho nàng chiếc ô giấy dầu cho nàng: “Muội cầm lấy đi.”
Cỗ kiệu của nàng còn ở bên ngoài, từ nơi này ra ngoài đó là đoạn đường
dài, hiện giờ nàng đã ướt cả người, cái ô này cũng chẳng có tác dụng
mấy, chỉ là ta đưa cho nàng cái ô này coi như là một loại an ủi nàng
vậy.
Thịnh Anh quận chúa sửng sốt, cười cười, cầm lấy chiếc ô: “Đa tạ hoàng thượng.”
Ta gật gật đầu.
“Tiện thiếp… cáo lui.”
Ta lại gật gật đầu.
Thịnh An công chúa mở chiếc ô giấy màu xanh kia, thong thả đi ra ngoài, thân
hình càng ngày càng trở nên mơ hồ trong màn mưa, trong tay ta cầm mảnh
vải kia, ánh kim chiếu lên nó làm cho mắt của ta hơi khó chịu, ta chịu
không được mà lớn giọng một chút nói với bóng dáng của Thịnh An quận
chúa: “À, thật ra kim châm này làm bằng vàng, muội có thể giữ lại, trong tương lai không có tiền thì có thể cầm tạm…”
Thịnh An quận chúa lảo đảo một chút, cứng ngắc xoay người lại: “Đa tạ ý tốt của hoàng thượng, không cần …”
Ta xấu hổ nói: “Ừ, muội đi đi.”
Thịnh An quận chúa lại dùng tư thế chậm rãi rời đi, ta thở dài, nhìn mảnh vải mà ngẩn người.
Cũng không biết qua bao lâu, đằng sau bỗng nhiên truyền đến một giọng nữ
thản nhiên: “Làm sao vậy, hận ta như vậy sao, đến nỗi phải dùng thân thể của ta dầm mưa ở bên ngoài?”
Ta quay đầu, thấy Vô Mẫn Quân đang giơ chiếc ô xanh, cánh tay có chút cố sức giơ lên, nhất định che hết
ta, ta nhanh chóng cầm ô, nói: “Không phải, vừa mới thấy Thịnh An quận
chúa, ngươi biết không, nàng vừa nãy mặc áo tang, bên tai cài một nụ hoa trắng, lấy hoa làm mình, nói cái gì mà…”
Ta còn chưa kịp nói với hắn một chút về chuyển biến lớn của Thịnh An quận chúa, Vô Mẫn Quân lại nhíu mày nhíu mắt, cầm lấy mảnh vải trong tay ta ném đi.
”Ngươi làm cái gì vậy?” Ta ngẩn người
“Cái đó là của Thịnh Anh đưa cho ngươi?” Hắn nhìn kim khâu trong mảnh vải kia, “Hẳn là có độc.”
Ta kinh ngạc nói: “Không phải chứ…”
Vô Mẫn Quân thản nhiên liếc mắt nhìn ta một cái, cúi người xuống, dùng
cánh tay áo rút ra một cây kim châm, đâm một cái vào cành sương hoa nở
rộ bên cạnh, đóa sương hoa kia nhanh chóng héo rũ, rồi sau đó rơi xuống
trên đống bùn, một khắc trước còn đắc ý khoe sắc, một khắc sau tàn rũ
héo úa, so ra có vẻ hết sức thê thảm.
“……” Ta nhất thời không
biết nói cái gì, Vô Mẫn Quân nhặt mảnh vải lên, giận dữ nói “Dùng ‘Thiện Cực’, nhưng không biết nên làm gì với cái thứ này bây giờ, nếu làm mất
sẽ hại người khác, chôn xuống đất thì mảnh đất đó cũng bị phế đi, đốt đi người ngửi được sẽ chết…”
Ta líu lưỡi: “Độc tính mãnh liệt như thế ư?”
Vô Mẫn Quân nói: “Ừ, trước kia là do một y sư nổi danh nghiên cứu ra, cũng không có thuốc giải.”
“Độc như thế, còn gọi là ‘Thiện Cực’…” Ta lắc lắc đầu, không khỏi nghĩ tới vị ác quan Lưu Thiện kia.
Vô Mẫn Quân hé môi, nói: “Y sư nổi danh kia tên là Ngữ Cực, cùng với ác
quan Lưu Thiện có những chuyện không nói rõ ràng được, loại độc này là
kỉ niệm tình cảm của họ. Dùng một chữ tên mỗi người mà đặt.”
… Đúng là có quan hệ với Lưu Thiện!
Ta không biết nói gì: “Ta có một biện pháp, biết nên vứt đi ở đâu.”
“Hử? Như thế nào?”
“Hố phân.”
“…”
“Biện pháp hay.” Bả vai của Mẫn Quân hơi hơi run run, đem mảnh vải đưa cho ta “Ngươi bảo bọn hạ nhân đem nó quăng vào hố phân đi, cẩn thận đừng chạm
vào.”
Ta gật đầu, lại nhịn không được hỏi: “Ngươi… cứ như vậy buông tha cho Thịnh An sao?”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Tuy Thịnh An tính tình lỗ mãng, nhưng cũng
không phải là ngu ngốc, nếu nàng ta đã làm như vậy rõ ràng có thâm ý
khác, hiện tại hẳn nàng còn chưa đi xa —— ngươi bảo thị vệ mang nàng về
đây.”