Ta thở phì phì lắc
lắc tay áo: “Quên đi, không nói với ngươi… Dù sao Đông Nguyên quốc có
muốn xuất binh cũng không có nhiều lắm, về phần tiền tài, vì phải cống
nộp Tây Ương quốc, hơn nữa mấy năm liên tục chiến loạn, quốc khố đã
trống rỗng rồi, người đừng nghĩ tới.”
Vô Mẫn Quân thản nhiên nói: “Nhưng Thái Hậu cùng hoàng đệ ngươi đã đáp ứng rồi.”
“Bọn họ đáp ứng rồi?”
“Đáp ứng hay không cũng không phải do bọn họ quyết định” Vô Mẫn Quân nhìn ta cười cười, “Đại khái bọn họ cũng hiểu được, chỉ có ngươi rất khó cam
đoan Vô Mẫn Quân sẽ không đổi ý.”
“…”
Khó trách người khác nói, nữ nhân một khi đến tháng tính tình sẽ không tốt, hoặc là trở nên
táo bạo, hoặc là trở nên kỳ quái, trước đây Vô Mẫn Quân vốn tâm tình bất định, hiện tại lại còn như vậy…
Ta trừng mắt nhìn hắn, Vô Mẫn Quân uống ngụm trà, coi như không thấy.
… Không đúng, dù sao hiện tại ta mới là hoàng đế Tây Ương quốc, đến lúc đó, người vung tay ra lệnh là ta…
Ta âm thầm an ủi chính mình ở trong lòng, sau đó hầm hừ ngồi xuống: “Quên đi, mặc kệ ngươi.”
Vô Mẫn Quân đại khái cảm thấy lần này hắn lại là người thắng, có chút vừa lòng, nhìn ta cười cười.
Ta cũng nhìn hắn cười cười.
Ai, mặc dù thân thể trao đổi… Nhưng lòng người, vẫn là cách một tầng bụng.
* * *
Ngày cuối cùng ở lại Đông Nguyên quốc, ta cùng Vô Mẫn Quân tách ra hoạt
động, ta lại vụng trộm xuất cung lần nữa, muốn nhìn lại Đông Nguyên quốc thêm một chút, nhìn thêm quốc gia đã sinh ra ta nuôi ta lớn thêm một
chút còn Vô Mẫn Quân thì ở trong cung ăn đồ ngọt, rồi ngủ, ngủ dậy lại
ăn mứt gì đó.
Kỳ thật khi đến tháng, phụ nữ không nên đi lại
nhiều, nhưng ngày hôm sau ta cùng Vô Mẫn Quân vẫn chọn rời đi, bởi vì dù sao Đông Nguyên quốc cùng Tây Ương quốc vẫn có khoảng cách nhất định,
thời gian đi qua đi lại cũng rất nhiều, không thể tiếp tục nghỉ ngơi,
bằng không sợ rằng bên trong Tây Ương quốc sẽ hỗn loạn.
Huống chi ta là ngườitập võ , thân mình khỏe mạnh hơn so với những cô nương bình
thường, ngoại trừ buổi tối đầu tiên Vô Mẫn Quân tỏ vẻ đau bụng ra thì
không có vấn đề gì lớn.
Giống như khi đến, chúng ta cũng chậm rãi trở về Tây Ương quốc, lần này còn mang theo rất nhiều trân bảo từ hoàng cung Đông Nguyên quốc, bởi vì liên quan đến chuyện xuất binh của Đông
Nguyên quốc, khoảng cách giữa ta và Vô Mẫn Quân vốn sắp biến mất lại
tiếp tục xuất hiện, ta cùng hắn quả thực là hai kẻ trười sinh đã ghét
nhau.
Thuận lợi trở lại Tây Ương quốc, những chuyện trong nước
được Thái Sư xử lý không tồi, ta lấy thân phận Vô Mẫn Quân chính thức
bắt đầu xử lý triều chính, chẳng qua người lâm triều hàng ngày là ta,
người phê duyệt tấu chương, người hạ lệnh cuối cùng đương nhiên là Vô
Mẫn Quân.
Ta và Vô Mẫn Quân cũng không ngủ cùng một phòng, bởi vì Vô Mẫn Quân cũng chưa chính thức gả cho ta.
Điều này chứngminh việc hôn sự giữa ta và Vô Mẫn Quân cũng sắp cử hành…
trong tình huống ngoài mặt trong lòng không vừa ý giữa hai chúng ta.
Tiên đế băng hà, cử hành đại tang cả nước đã gần hai tháng, qua một tháng
tang sự nữa, ta và Vô Mẫn Quân có thể bắt đầu thành thân, hôn lễ hoàng
gia —— hơn nữa cả hai bên đều là hoàng gia —— hôn lễ như vậy tất nhiên
là vô cùng long trọng, tuy rằng còn hơn một tháng, nhưng hôn sự đã bắt
đầu lặng lẽ thu xếp rồi.
Trang phục của ta cùng Vô Mẫn Quân đã
bắt đầu làm, nghe nói phải mất khoảng một tháng mới có thể làm xong, ta
thật sự không thể tưởng tượng được bộ quần áo thế nào mà phải làm trong
một tháng mới xong, nhưng thợ may lại uyển chuyển nói như vậy đã đẩy
nhanh tốc độ nhất rồi.
Sau ta mới biết, trên quần áo Vô Mẫn Quân
sẽ mặc, phải thêu ước chừng chín ngàn chín trăm chín mươi chín viên trân châu, ta ước tính đại khái sức nặng, nhịn không được cười ha ha tỏ vẻ
vừa lòng.
Về phần những viên ngọc sẽ thêu trên áo của Vô Mẫn
Quân, đều có quy định nghiêm khắc về sức nặng, nhưng ngoại trừ mũ
phượng, bởi vậy ta cố ý dặn, những viên ngọc đính trên mũ phượng, trâm
phượng, đều yêu cầu phải càng lớn càng tốt, trang sức cũng phải càng lớn càng tốt, càng nặng càng tốt.
Viên quan phụ trách may lễ phục: “…”
Vô Mẫn Quân không biết việc này, cuộc sống vẫn thật vui vẻ như trước, đối
với chuyện thành thân sắp tới tựa hồ có chút chờ mong, không biết lúc
nhìn thấy bộ trang phục nặng như bò Tây Tạng này, không biết còn có thể
cười ha ha ha được không.
***
Hôn lễ ngày càng gần, những ngày này ta cùng Vô Mẫn Quân lựa chọn …đi dạo lung tung trong cung.
Chỉ là để tăng tiến tình cảm mà thôi… Ừm, kỳ thật là ý tưởng của Thái Sư,
ông ta thấy chúng ta một kẻ chăm chú phê duyệt tấu chương, mộ tkể chỉ ăn ăn ngủ ngủ, cả ngày tựa hồ không nói gì thật sự có chút không thích
hợp.
Ai, kỳ thật ông ta không biết, đêm nào, Vô Mẫn Quân cũng
vụng trộm tới phòng phê duyệt tấu chương, còn ân cần dạy bảo ta một ít
chuyện quan trọng, chúng ta nói chuyện nhiều không đếm được… Chỉ là
không thể nói chuyện thân thiết với nhau được.
Ta cùng Vô Mẫn
Quân dùng miệng lưỡi châm chọc lẫn nhau là bình thường, hiện tại lại tản bộ cùng nhau, thực có chút xấu hổ—— đương nhiên, chỉ có mình ta là xấu
hổ, Vô Mẫn Quân vô cùng nhàn nhã, lững thững đi phía trước.
Ta
cũng có chút hiểu biết về hoàng cung Tây Ương quốc, bởi vì lần trước đến ám sát hắn đã dò xét một phen, chẳng qua cụ thể là phong cảnh chỗ nào
đẹp vẫn do Thái Phó vẫn phải cố ý dặn dò.
Trong ngự hoa viên của
hoàng cung Tây Ương quốc có một hồ nước, Thái Phó nói phong cảnh nơi này không tồi, ta liền dẫn Vô Mẫn Quân tới đó.
Lúc tới hồ, lại vừa
vặn gặp mấy tên thái giám đang đổi nước trong ao, thấy ta cùng Vô Mẫn
Quân tới, đều hoang mang rối roạn hành lễ, ta khoát tay áo, học bộ dạng
kiêu ngạo của Vô Mẫn Quân nói: “Tiếp tục làm việc của mình đi.”
Bọn thái giám run rẩy nói: “Bẩm Hoàng Thượng, đã đổi xong nước rồi ạ.”
“… A, vậy…đi làm việc của mình đi.” Khóe miệng ta hơi giật giật.
Vô Mẫn Quân nghiêng đầu nhìn ta, cười ái muội, ta nhỏ giọng nói: “Cười cái gì mà cười.”
Vô Mẫn Quân nói: “Không có gì, hiện giờ ngươi học càng ngày càng giống.”
“… Bởi vì vẻ đặc thù của ngươi rất rõ ràng.”
“?”
“Lỗ mũi hếch lên trời.”
“…”
Vô Mẫn Quân làm bộ như không nghe thấy, nửa bên mặt giật giật, đi phía
trước, ta vẫn đi cùng hắn, càng đi càng vắng vẻ, cuối cùng đi tới chỗ
rừng cây nhỏ.
Ta ngạc nhiên nói: “Thì ra còn có chỗ này… Lúc trước ta tới ám sát ngươi, lại chưa phát hiện ra.”
Vô Mẫn Quân không nói lời nào, thần sắc có điểm cổ quái.
Nửa ngày mới nói: “Nơi này là cấm địa.”
“Cấm địa? Chúng ta sao như thế nào mà lại êm đẹp tiêu sái đi vào cấm địa …”
Ta có chút khó hiểu, tò mò nhìn đông nhìn tây, bỗng nhiên phát hiện phía trên có cái gì kì quái tựa như vết chân hổ.
“Đây là cái gì…” Ta đưa tay cầm vào nó.
Sắc mặt Vô Mẫn Quân đại biến, vội kéo ta: “Đừng chạm vào!”
Hắn vừa dứt lời, đất dưới chân chúng ta bỗng nhiên chấn động, hóa ra là một tấm cửa được che giấu bằng bùn đất và lá cây. Cẳ hầm nhanh chóng rách
ra, ta với Vô Mẫn Quân không kịp phản ứng, trong nháy mắt liền rơi
xuống!
Bên dưới là một mật thất sâu, ta cùng Vô Mẫn Quân đồng
loạt ngã xuống, muốn dùng khinh công cũng không được, cuối cùng đồng
loạt ngã trên mặt đất… Đau quá…
Ta nhe răng trợn mắt đứng lên, phát hiện mình không bị thương, bởi vì có cái gì mềm mại … Hử? Mềm? !
Ta kinh hãi, cúi đầu, nơi này tối đen, không nhìn rõ thứ gì, ta đưa tay sờ soạng, sờ trái sờ phải, quả nhiên lúc ta rơi xuống đã đè phải một
người…
Vô Mẫn Quân.
Cũng chính là…thân thể của chính ta…
Ta nuốt nước miếng, run rẩy nói: “Vô Mẫn Quân, ngươi không sao chứ…”
Vô Mẫn Quân không phản ứng.
Ta đưa tay mò mò, sờ tới bả vai hắn, cứng ngắc nâng hắn dậy, hô hấp của Vô Mẫn Quân có chút mỏng manh, ta càng thêm lo lắng, đưa tay sờ sờ, phát
hiện hắn… trên mặt đầy máu…
Làm sao bây giờ… Ta run run lau đi
vết máu, nước mắt rơi thẳng xuống, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên gian nan mở
miệng: “Khụ… Khóc cái gì, ta vẫn còn sống.”
Ta khóc càng dữ : “Ta vốn đã khó coi, hiện tại hoàn toàn hủy dung …”
Vô Mẫn Quân: “…”
Sau một lúc lâu, hắn đại khái là đã khôi phục thể lực, chậm rãi nói: “Kỳ
thật ngươi hẳn là nên suy nghĩ một chút, ta bị ngươi đè úp sấp trên mặt
đất.”