Ngô Ung đại khái vẫn cong khóe miệng, mặt có chút cứng ngắc, vì thế xấu hổ để cho mặt mình khôi phục lại bình
thường, khụ một tiếng: “Tây Hoàng… ?”
Ta giả vờ nói: “A… ? Ừm, trẫm vừa mới xuất thần chút… Ngươi chính là… Ngô Ung? Sứ giả của Bắc Xương quốc ?”
Ngô Ung thấy ta đáp lại hắn, lại tà tà cười: “Đúng vậy.”
Ta chịu không nổi khuôn mặt cười đầy mị hoặc, quyến rũ kia của hắn, đỡ lấy cái trán: “Khụ, đầu trẫm có chút đau… … Ngươi, ngươi có chuyện gì muốn
nói sao? Không có việc gì trước hết… lui ra.”
“A?” Ngô Ung lại có chút xấu hổ, nói “Cũng không có gì… Chẳng qua phụ hoàng… Không, Bắc đế
để ta đến chúc mừng ngài, cũng mang đến rất nhiều lễ vật…”
Ta ngắt lời hắn: “Được ta đã biết, lễ quan đã bẩm báo từng cái cho ta này rồi, thay ta vấn an Bắc đế. Ngươi lui ra đi.”
Ngô Ung: “Tây Hoàng…”
“Câm miệng, đừng nói nữa, lui ra, lập tức.”
Ngô Ung: “…”
“Vâng, Tây Hoàng…”
Ngô Ung vô cùng xấu hổ rời khỏi ngự thư phòng, ta chống đầu ngồi ở ghế
trên, vừa tự hỏi Ngô Ung đã xảy ra biến cố gì, vừa chờ Vô Mẫn Quân nhảy
xuống dưới.
Nhưng mà đợi nửa ngày cũng chẳng thấy hắn có ý nhảy
xuống, ta khó hiểu, nhỏ giọng nói: “Vô Mẫn Quân? Vô Mẫn Quân? Mau xuống
đây!”
Vô Mẫn Quân không phản ứng.
“? ? ?” Ta càng thêm khó hiểu, nhịn không được phi thân nhảy lên trên xà ngang, kết quả lại phát hiện Vô Mẫn Quân đang ghé vào mặt trên, cười đến gập cả thắt lưng.
Ta: “…”
“Cười gì mà cười! ! !” Ta phát điên “Hay lắm sao mà cười? !”
Cẩn thận hồi tưởng lại một chút, ta bừng tỉnh đại ngộ: “Ta đã biết! Đều là
do ngươi, đều là do ngươi nói ngươi thích bị người đối đãi thô bạo, mới
làm hại Ngô Ung biến thành như vậy … ! Ngươi còn dám cười!”
Vô
Mẫn Quân rốt cục tạm thời ngưng cười, lau lau nước mắt ở khóe mắt, nói:
“Ta khi đó cũng không nghĩ tới sẽ có hậu quả như vậy, thật sự là thu
hoạch ngoài ý muốn, ha ha ha ha… Ngươi bây giờ còn nghĩ muốn đem hắn kéo về làm Phò mã của ngươi hay không?”
“…”
“Đương nhiên không muốn!” Ta phẫn nộ nói.
Vô Mẫn Quân cười to: “Cũng đúng, nhìn bộ dáng ghét bỏ vừa rồi của ngươi … Ha ha ha ha.”
Ta xấu hổ vạn phần: “Được rồi, đừng cười nữa, còn không phải là đều do ngươi… Xuống đi.”
Vô Mẫn Quân gật gật đầu, cố sức ngồi thẳng người lại, hai người chúng ta
nhẹ nhàng nhảy xuống dưới đất, ta theo cửa chính rời đi, Vô Mẫn Quân
theo cửa sổ bên kia rời đi, sau đó hai người gặp nhau ở phía sau ngự thư phòng.
Sau khi hai chúng ta gặp lại nhau, giả vờ như không có
chuyện gì xảy ra, bộ dáng nhàn nhã thong thả bước, giống như là hoàng đế cùng Trường Nghi công chúa đang đi dạo ở trong cung để tăng thêm tình
cảm, chẳng qua nếu thật sự có người đến, nhất định có thể phát hiện thần sắc của hai chúng ta khác nhau rất lớn.
Khóe miệng Vô Mẫn Quân vẫn còn giật giật, hiển nhiên đang nín cười, ta khụ một tiếng, nghiêm mặt lại, không muốn nhìn hắn.
Một lát sau, ta nhịn không được nói: “Ngươi cười đủ chưa… nếu cứ cười nữa sẽ khiến cho mặt ta xuất hiện nhiều nếp nhăn…”
Vô Mẫn Quân “Phụt” một tiếng: “Ta sẽ cố nhịn…”
Nói là nói như vậy, nhưng lại càng không ngừng cười…
Ta mặc kệ, tiếp tục cùng hắn đi về phía trước, Vô Mẫn Quân bỗng nhiên nói: “Mau, ngươi mau trốn đi.”
Ta khó hiểu, nhìn theo tầm mắt của Vô Mẫn Quân, phát hiện Ngô Ung đang lén lút nhìn đông nhìn tây bước tới đây, hắn chưa phát hiện ra chúng ta,
nhưng chúng ta đã phát hiện ra hắn, thời gian ngắn như vậy mà hắn đã
thay bộ quần áo khác – một bộ xiêm y bằng da màu đen.
Trời đang nóng bức, hắn cũng thật là…
Ta không biết nên nói gì, chỉ có thể bất đắc dĩ theo sự thúc giục của Vô
Mẫn Quân, nhảy lên một trên một nhánh cây, sau khi Vô Mẫn Quân ôm bụng
cố gắng nhịn cười xong, điều chỉnh lại biểu tình cho thật tốt, làm bộ
như lơ đãng đi về phía bên kia.
Không cần mất nhiều thời gian, Ngô Ung liền phát hiện ra hắn, vui mừng kinh ngạc nói: “Trường Nghi công chúa!”
Vô Mẫn Quân ra vẻ kinh ngạc: “Ngô Ung?”
Ngô Ung thật cao hứng: “Nàng vẫn còn nhớ rõ ta sao!”
Vô Mẫn Quân: “Ừm… Ngươi vì sao… biến thành như vậy?”
Ngô Ung lại khụ một tiếng, bên hông hắn quấn một sợi đai lưng thoạt nhìn
cũng làm làm bằng da, khi hắn giơ tay cởi ra thi fmới thấy được hóa ra
đó chính là đai lưng cải trang —— roi da…
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ngô Ung không nhận ra không khí xung quanh có chút ngừng lại, mà trịnh
trọng rồi lại trịnh trọng cầm một đầu roi da cuốn vào bàn tay mình rồi
vung lên không trung!
Một cành hoa nhỏ trên cao vừa mới mọc lập tức bị quất rụng xuống.
Ngô Ung nhìn hắn tà mị cười: “Thế nào, Trường Nghi công chúa, nàng nhìn có vừa lòng không?”
Vô Mẫn Quân: “…”
Ta: “…”
Lúc này đổi lại là Vô Mẫn Quân đứng trực diện với Ngô Ung, ta ở một bên
quan sát, rốt cục ta hiểu được vì sao Vô Mẫn Quân lại cười khoa trương
như vậy, hóa ra thật sự… rất buồn cười … …
Ta ghé vào trên cành
cây, hai chân hai tay ôm chặt lấy cành cây, cười không thể dừng lại,
nhất là nhìn thấy mặt Vô Mẫn Quân tựa như đần ra, ta lại cười đến hết
hơi.
Thật lâu không có tiếng đáp lại, Ngô Ung lại có chút xấu hổ: “Trường Nghi công chúa, không phải nàng thích nhất là bị người ta quất
hay sao?”
Vô Mẫn Quân: “… Đúng vậy.”
Ngô Ung cười ha ha: “Ta có thể thỏa mãn nàng! Đến thử xem đi, đêm nay…”
Vô Mẫn Quân cắt ngang lời hắn: “Đưa roi da trên tay ngươi cho ta mượn nhìn xem một chút.”
Ngô Ung: “?”
Hắn nghi hoặc đưa roi da ra, Vô Mẫn Quân tiếp nhận, tinh tế đánh giá một
phen, nói: “Thực mềm mại, còn có cả cạnh sắc? Nếu đánh nhất định rất
thoải mái.”
Ngô Ung lộ ra thần sắc bội phục: “Trường Nghi công chúa quả nhiên là người trong nghề…”
Ta: “…”
Đây là trong nghề nào…..
Vô Mẫn Quân khiêm tốn cười: “Không dám, không dám. À, ngươi đi theo ta,
nơi này lập tức sẽ có thị vệ đến tuần tra, ta biết có nơi rất vắng vẻ
không một bóng người.”
Ngô Ung mừng rỡ: “Được, được.”
Vô Mẫn Quân nhếch miệng một cái về phía hắn, tay phải vung roi uốn éo đi trước, Ngô Ung cao hứng phấn chấn đi theo sau.
Ta: “…”
Vô Mẫn Quân chết tiệt…
Ta vụng trộm nhảy từ thân cây này sang thân cây khác, một đường đi theo
hai người bọn hắn, mới phát hiện hóa ra Vô Mẫn Quân đưa Ngô Ung đến hồ
nước trong rừng gần đó.
Nơi này quả thực không có người, nhưng… Có chút nguy hiểm …
Ta nghĩ lại chuyện đã xảy ra trước đó không lâu, trong lòng không khỏi có chút sợ hãi.
Đến hồ nước ở trong rừng, quả thật là một bóng người cũng không có, Vô Mẫn
Quân bỗng nhiên xoay người lại, nói với Ngô Ung: “Cởi quần áo ra.”
Ta: “…”
Ngô Ung có chút thẹn thùng: “Nhanh như vậy?”
Vô Mẫn Quân không kiên nhẫn nói: “Bảo ngươi cởi thì cởi đi.”
Ngô Ung nói: “Được.”
Sau đó quả nhiên hắn cởi quần áo ra, cái khiến ta không thể nói gì là hóa
ra toàn bộ quần áo trên người hắn chỉ là một bộ quần áo da dính sát
người kia.
Rốt cuộc là ai nghĩ cách hại hoàng tử Bắc Xương quốc như vậy…
Ngô Ung vo tròn quần áo vừa cởi ra, có chút thẹn thùng nhìn về phía Vô Mẫn
Quân, Vô Mẫn Quân lại không nói hai lời, vung roi da lên tạo thành tiếng xé gió trong không trung, không chút lưu tình vụt về phía Ngô Ung!
Ngô Ung hoảng sợ, tránh né không kịp, lưng bị một roi hung hăng vụt lên,
đau đến mức gào ta: “Trường Nghi công chúa! Nàng làm cái gì vậy… !”
Vô Mẫn Quân cười tủm tỉm nhìn hắn: “Ngươi không biết ta rất trinh tiết sao? Ta chỉ thích bị Vô Mẫn Quân đánh!” =))
Ta: “…”
“Về phần ngươi thì…” Vô Mẫn Quân cười như không cười nhìn hắn “Ta liền cố mà đánh ngươi vài roi cũng được.”
Ngô Ung khóc không ra nước mắt: “Ta, ta không thích…”
Vô Mẫn Quân: “À, ngươi không thích sao. Cũng không liên quan tới ta, ta thích”
Nói xong, lại muốn vụt một roi tới, Ngô Ung gào một tiếng như quỷ kêu, bỏ chạy, ta bỗng cảm thấy nơi đó có chút quen thuộc ——
Ngay sau đó, bỗng nhiên truyền đến thanh ầm vang, cánh cửa thép mật thất
quen thuộc kia cứ như vậy bị Ngô Ung mở ra, sau đó cả người Ngô Ung
thẳng tắp rơi xuống mật thất…
Cánh cửa thép lập tức khép lại, mọi thứ trở lại yên tĩnh.
Vô Mẫn Quân ném roi da đi, hai tay chống nạnh: “Ha ha ha ha…”
Ta: “…”
Ta chịu không nổi bèn nhảy xuống, đứng ở bên cạnh Vô Mẫn Quân, nhìn hai
cánh cửa thép kia: “Ngươi, ngươi cũng quá… Ngay từ đầu ngươi đã có ý
này?”
Vô Mẫn Quân lười biếng nói: “Trước thì không, chẳng qua sau khi hắn rút roi ra, ta liền quyết định như vậy.”
Ngô Ung… Ai bảo ngươi đang yên lành lại đi chọc Vô Mẫn Quân, ta ở trong
lòng lặng lẽ thở dài, bỗng nhiên lại nhận thấy không thích hợp, vì thế
khiển trách nhìn Vô Mẫn Quân: “Không đúng, còn không phải bởi vì ngươi
lầm đạo hắn…”
Vô Mẫn Quân không để ý tới ta, sờ sờ cằm: “Trước hết cứ để cho hắn ở trong này đi.”
Ta nói: “Vậy sao được! Hai nước có giao chiến, sứ giả cũng phải bình yên
vô sự, huống hồ Tây Ương quốc cùng Bắc Xương quốc bây giờ còn trong
trạng thái giả mù sa mưa.”
Vô Mẫn Quân nói: “Ta biết. Dù sao cứ
để sau khi hôn lễ kết thúc mới để hắn quay lại, bây giờ cứ nói với bọn
hạ nhân của hắn rằng vì hắn rất được Tây Hoàng thích cho nên được lưu
lại trong cung —— dù sao trong khoảng thời gian này, ta cũng không muốn
nhìn thấy hắn.”
Ta lo lắng nói: “Hắn ở bên trong có thể bị chết đói hay không?”
Vô Mẫn Quân nghĩ nghĩ nói: “Ngươi cứ đúng giờ quăng chút thức ăn xuống cho hắn là được.”
“Vì sao là ta… Ngươi làm đi!” Ta phẫn uất.
Vô Mẫn Quân liếc ta: “Nữ nhân trở mặt thật đúng là nhanh, lúc trước không phải người còn rất thích hắn sao.”
Ta rơi lệ: “Ngươi còn nói, nếu không bởi vì ngươi, hắn cũng sẽ không biến thành đức hạnh quỷ này.”
Vô Mẫn Quân khinh thường nói: “Rõ ràng là phụ thân hắn và hắn có vấn đề, quả thực không có đầu óc.”
Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy hắn nói cũng đúng, chỉ có thể thở dài một tiếng:
“Phụ hoàng hắn khẳng định đã đối với hắn không tốt, bằng không làm sao
lại phải đi làm tiên phong như vậy, ai.”
Vô Mẫn Quân nhếch nhếch khóe miệng: “Lại còn là loại ‘Tiên phong’ kì dị này nữa.”
Hai người chúng ta đi ra ngoài, trong tay Vô Mẫn Quân vẫn còn cầm cái roi
kia, ta nhìn cái roi kia vuets lên một cái lại vút lên một cái lại nghĩ
đến bộ dáng tàn nhẫn quất Ngô Ung vừa rồi của Vô Mẫn Quân, không khỏi có chút lo lắng: “Ngươi mang theo roi da này để làm gì?”
Vô Mẫn Quân liếc xéo ta một cái, nói: ” Chẳng lẽ lại mặc kệ sao…cũng không vể vứt lung tung.”
Ta yên lòng: “Nói cũng đúng.”
Vô Mẫn Quân nhìn ta cười cười: “Ngươi lo lắng vớ vẩn cái gì?”
Ta ngập ngừng nói: “Kỳ thật cũng không có gì, chẳng qua… Ta bỗng nhiên
nghĩ đến những vết thương trên người ngươi, không biết ngươi có thật sự
có sở thích này không…”