Ta cầm nhánh cây để làm tay người tuyết, lại tìm không được cái gì để
làm mắt với mũi người tuyết, cuối cùng lấy một bộ quần áo lúc Vô Mẫn
Quân còn làm thái tử, lấy châu ở trên áo xuống để làm mắt với mũi, sau
đó đem bộ quần áo kia quàng trên người người tuyết, rồi đội mũ miện lên
trên người tuyết.
Ta nhìn người tuyết cười ha ha, nói: “Ngươi không biết là trông rất giống ngươi sao?”
Vô Mẫn Quân xùy ta nói: “Đâu có giống, bởi vì ngươi cho là giống thôi.”
Ta vì thế lại nhặt một nhánh cây, dặt ở dưỡi mũi người tuyết, giống như
đôi môi hơi nhếch lên — đây là vẻ mặt tối kinh điển của Vô Mẫn Quân, mặc kệ là cười lạnh, giả cười, cười khẩy, khinh thường, đều có thể lấy cái
này làm đại diện.
“Ha ha ha ha, cái này thì quá giống đi!”
Ta chống nạnh nhìn kiệt tác của mình, đắc ý vô cùng.
Vô Mẫn Quân than thở nói: “Thật đúng là rất giống…”
Sau đó hắn ngồi xuống, tự mình bắt đầu đào tuyết, ta đứng ở bên cạnh nhìn
không thấy có trò gì, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút lạnh liền đi về
Chưởng Kiền điện nghỉ ngơi, chỉ chốc lát sau bỗng nhiên Vô Mẫn Quân chạy vào, ở chỗ bàn trang điểm cầm lấy mấy thứ, ta nhìn mà khó hiểu, một lát sau nghe thấy tiếng Vô Mẫn Quân giọng ta, trong giọng nói lộ vẻ đắc ý:
“Đi ra xem!”
Ta chạy ra là nhìn thấy, vừa thấy liền…
Chỉ
thấy Vô Mẫn Quân đắp một người tuyết hình vuông, toàn bộ đều là hình
vuông, hắn cũng dùng hai cành cây làm tay người tuyết, lại lấy hai hạt
châu làm mắt người tuyết ánh mắt… Thật đáng ghét, mắt ta nhỏ như vậy
sao? !
Hơn nữa hắn thậm chí còn dùng son ở trên mặt người tuyết
vẽ ra ba vạch màu đỏ, thoạt nhìn giống như đang đỏ bừng mặt, miệng cũng
dùng nhánh cây biến thành hình vuông, giống như bộ dạng vừa kinh ngạc
vừa đỏ mặt.
Ta…
Ta thua, hoàn toàn thua…
Cái này cũng quá giống ta ? !
Ta nhịn không được nói: “Vô Mẫn Quân… Ngươi làm quân vương là rất đáng
tiếc , ngươi có thể đi làm nghệ nhân nặn tượng đất bên đường, biết
không.”
Vô Mẫn Quân đắc ý nói: “Ta mà làm cái gì đều lợi hại cả thôi.”
Ta: “…”
Ta mặc kệ hắn, ngồi xổm xuống nhìn cái người tuyết kia, càng xem càng buồn cười, lại nhìn Vô Mẫn Quân, lại vô cùng buồn cười, ta nói: “Làm sao có
người tuyết cổ quái như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy hình vuông như vậy.”
Vô Mẫn Quân miễn cưỡng nói: “Ngươi lại nghi ngờ ta liền giúp ngươi đắp hình tam giác .”
Ta: “…”
Vừa vặn Thái Sư cầu kiến, ta còn đang chơi người tuyết, liền để cho Thái Sư lại đây, Thái Sư tới gần vừa nhìn thấy hai người tuyết kia, mặt đều
đen. Nói: “Hoàng Thượng hoàng hậu… cái này…”
Ta lại có chút xấu
hổ, lại có chút đắc ý không biết vì sao, nói: “Ta cùng hoàng hậu đôi ,
hình tròn do ta đắp, hình vuông là nàng đắp, giống chúng ta không?”
Thái Sư choáng không nói ra hơi: “Này này này…”
Này nửa ngày cũng không nói được cái gì, Vô Mẫn Quân cười ha ha, bỗng nhiên ngồi xổm xuống lại bắt đầu đào tuyết, ta tạm thời không để ý tới hắn,
hỏi Thái Sư xảy ra chuyện gì, Thái Sư bị chúng ta tức giận đến không nói được gì, cũng không quản , bắt đầu nói chính sự với ta.
Hóa ra
là lễ hội đón xuân sắp bắt đầu, lễ hội đón xuân chính là ngày hội long
trọng nhất của Tây Ương quốc, đến ngày lễ này cả nước nghỉ ngơi, thời
gian bắt đầu từ bữa tối trở đi, đại thần có thể vui đùa cùng Hoàng
Thượng, sẽ không bị trách tội, tương đương với toàn dân ca hát, chính là thời điểm Hoàng Thượng mượn sức lòng người.
Chẳng qua là những
chuẩn bị cho mỗi lần tiết hoa đón xuân đều vô cùng rườm rà, Thái Sư đến
thương lượng với ta một vài chi tiết trọng yếu, ta cùng với ông ta
thương thảo xong, quay đầu vừa thấy suýt nữa thì ngã bổ nhào vào đống
tuyết kia.
Nhìn thấy Vô Mẫn Quân đắp cái người tuyết hình tam
giác, sau đó lấy cái gạc đen đang đeo trên mặt mình để trên đầu người
tuyết làm hai hàng lông mày, ánh mắt thì dùng hạt châu hơn nữa còn cố ý
chọn hạt cực lớn giống như ánh mắt Thái sư khi nghiêm khắc nhìn, miệng
vẫn dùng một nhánh cây, phía dưới dùng ít cỏ dại khô vàng dính vào trông như chòm râu thật dài của Thái sư, mà chỗ buồn cười nhất chính là cánh
tay Thái sư được buộc một dải lụa, trong như đang xoa thắt lưng, quả
thật trông rất giống với bộ dạng giáo huấn người khác của Thái Sư.
Thái Sư: “…”
Ta: “…”
“Ha ha ha ha ha ha.” Ta khắc chế không được bộc phát ra một trận cười to,
Vô Mẫn Quân đắc ý dào dạt nhìn ta và Thái Sư, nói: “Thái Sư, cái đó và
ông không giống sao.”
Thái Sư một câu cũng nói không nên lời, ngửa mặt lên trời nói: “Tay nghề của Hoàng hậu rất tốt… Lão hủ… đa tạ …”
Vô Mẫn Quân cũng cười ha ha, nhìn ba cái người tuyết hình thù kỳ quái ở đằng kia, cười không dừng được.
Đông Nguyên quốc không có tuyết, cho dù có tuyết, cũng tìm không được đối
tượng để đắp ra người tuyết hình thù như vậy, Vô Mẫn Quân là kẻ thứ
nhất, Thái Sư là bị hại vô tội tiếp theo, ta có chút buồn cười, nói với
Vô Mẫn Quân: “Lúc mới đầu ngươi còn không chịu ra, bây giờ lại chơi đến
thế này.”
Vô Mẫn Quân bị nói trúng tâm tư, mất tự nhiên nói: “Còn không phải là vì cùng ngươi…”
Dứt lời nhìn nhìn Thái Sư, cười nói: “Đương nhiên, cũng là vì Thái Sư ha ha ha.”
Thái Sư: “…”
Thái Sư nói: “Lão hủ hiện tại xương cốt già, không chơi tiếp ở đây được, nếu là khi tuổi trẻ… À, không đề cập tới cũng thế.”
Ta cười ha ha, đưa lò sưởi trong tay cho Thái Sư, để cho ông ấy cầm lấy,
hiện tại Thái Sư đã hơn bảy mươi, tuổi đã rất lớn rồ, tuy rằng tinh thần vẫn còn tốt nhưng từng ngày qua đi đều trở nên tiều tụy hơn, ta biết
ông ta đều là vì Tây Ương quốc, trong lòng liền sinh ra cảm giác không
đành lòng.
Thái Sư nhận lấy lò sưởi từ tay ta, có chút thụ sủng nhược kinh nói: “Đa tạ Hoàng Thượng.”
Ta cười nói: “Coi như là vì hoàng hậu xằng bậy.”
Thái Sư nhìn thoáng qua cái người tuyết hình tam giác kia, bật cười.
Nếu trận tuyết đầu đã rơi xuống, tiết đón xuân bắt đầu – gọi là hoa đón
xuân, kỳ thật thời gian cho lễ đoán hoa xuân lúc đấy vẫn còn là mùa
đông, chẳng qua sắp qua đông xuân tới, tuyết đã gần tan hết, dưới ánh
mặt trười tuyết tan ra tạo thành những sóng nước nhỏ.
Hoa mai nở
rộ, màu đỏ sáng bừng khắp hoàng cung Tây Ương, sau khi tuyết tan cũng có nét tinh xảo đặc sắc, tiết đoán hoa xuân dần dần bắt đầu trong không
gian đỏ bừng này.
Ba ngày trước tiết hoa xuân, trong cung Tây Ương xuất hiện một vị cố nhân Đông Nguyên, Nguyên Úc.
Nguyên Úc đến khiến cho ta có chút kinh ngạc, dù sao Đông Nguyên quốc cũng
không có truyền thống tiết đón hoa xuân, hắn chắc hẳn không có thời gian mới đúng.
Nguyên Úc gặp mặt ta ở ngự thư phòng, hành lễ rồi nói: “Tây Hoàng, lần này tại hạ đến là tới gặp hoàng hậu nương nương .”
Ta nói: “À… để làm gì? Hoàng hậu nương nương ở bên trong nội cung, hai người các ngươi không tiện gặp mặt.”
Nguyên Úc nói: “Hoàng Thượng ngài đừng hiểu lầm, là Thái Hậu cùng Đông đế phái tại hạ tới. Tây Ương một năm một lần có tiết đón xuân, nghe nói sẽ thả
đèn, Đông đế cố ý tạo ra một chiếc đăng đặc biệt tặng cho hoàng hậu
nương nương, cũng là thể hiện sự quan tâm đối với hoàng hậu nương nương, cũng là đại biểu hòa bình cho hai quốc gia.”
Ta gật đầu: “Đông đế cùng Thái Hậu cũng thật là có tâm, ngươi đợi lát nữa.”
Ta sai người đi gọi Vô Mẫn Quân tới, Vô Mẫn Quân đại khái là đang ngủ,
lười biếng, vẻ mặt không kiên nhẫn, thấy Nguyên Úc, mặt hắn càng thối ,
ta trừng mắt nhìn hắn vài cái hắn rõ ràng là giả vờ không thấy.
Nguyên Úc hành lễ với Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân tùy ý để cho hắn đứng dậy, liền ngồi như thể không xương cốt bên cạnh ta, nói với Nguyên Úc: “Nghe nói
hoàng đế cùng Thái Hậu có mang tặng ta thứ gì? Cho ta nhìn một cái đi.”
Thấy thái độ Vô Mẫn Quân có lệ như thế, Nguyên Úc đại để có chút khổ sở,
Nguyên Úc khổ sở, ta cũng không có cách nào khác, nhưng Vô Mẫn Quân như
vậy, lại có vẻ “Trường Nghi công chúa” đối với cố quốc không chút nào để bụng, ta âm thầm nhéo hắn một chút, Vô Mẫn Quân tựa hồ nhảy dựng lên,
rồi sau đó ngoài cười nhưng trong không cười bổ sung một câu với Nguyên
Úc: “Thật sự là rất cảm tạ … Ha ha.”
Có người mang tới một cái
bàn tròn sơn hồng lên, trên mặt bàn có đạt một vật, bên trên trùm một
tấm vải màu vàng. Sau khi lấy tấm vải đó ra thì là một chiếc đèn tinh
xảo đặc sắc.
HÌnh dáng của chiếc đăng di động kia rất đẹp, bên
ngoài là mạ vàng, có cả chuỗi ngọc, ở trên ngọn đăng là cảnh vật chỗ
rừng núi giao nhau giữa Tây Ương và Đông Nguyên, trùng trùng điệp điệp,
mà có một mùi thơm nhè nhẹ lan tỏa, nếu trong ngày tế trời mà dùng cây
đèn này ắt sẽ không lẫn vào đâu được so với vô số chiếc đăng tràn nghập
Tây Ương quốc hôm đó.
Ta nhìn thấy chiếc đăng này, cảm thấy hoàng đế cùng Thái Hậu cuối cùng vẫn còn chút lưu tâm nên vẫn có chút vui
mừng, nói với Nguyên Úc: “Thật sự là rất đẹp.”
Vô Mẫn Quân lại nhíu nhíu đầu mày, nói: “Thật sao? Rất bình thường, Tây Ương quốc…”
Nói còn chưa nói xong, ta liền âm thầm nhéo đùi hắn một chút, Vô Mẫn Quân
đành phải giả cười chuyển lời nói: “Tây Ương quốc kỳ thật cũng không thể tạo ra, ha ha ha ha…”
Nguyên Úc cười cười, nói: “Tây Hoàng và Tây hậu thích là tốt rồi.”
Ta nhịn không được hỏi Nguyên Úc: “Đúng rồi, tuổi ngươi cũng không nhỏ, còn chưa nghĩ tới việc muốn thành gia sao?”
Nguyên Úc: “… A?”
Đại khái do Tây Hoàng đột nhiên quan tâm tới sinh hoạt cá nhân khiến cho có chút ngượng ngùng, Nguyên Úc lộ ra biểu tình rối rắm, nói: “À, hiện tại Đông Nguyên quốc bộn bề nhiều việc, thân là đại tướng quân, việc tại hạ phải làm không ít… Việc thành gia… vẫn nên tạm hoãn.”
Nếu không
là vì ta, chuyện bên kia cũng không quan hệ, ta yên tâm nói: “Vậy cũng
được, dù sao thành gia lập nghiệp, nam tử vẫn cần phải thành gia trước.”
Biểu tình Nguyên Úc phức tạp nhìn thoáng qua Vô Mẫn Quân, nói: “Vâng.”
Vô Mẫn Quân thoáng nhìn ánh mắt Nguyên Úc, điên cuồng trợn trắng mắt nói:
“Nhìn ta làm gì? Bản cung đã lập gia đình , ta khuyên ngươi nên chết cái tâm đấy đi…”
Ta thật sự nhịn không được, vỗ bàn nói: “Vô… Hoàng hậu! Ngươi sao lại thế này? !”
Từ sau khi Vô Mẫn Quân đến lúc sáng nay, thái độ thì quái dị, giống như dã thú bị người khác xâm nhập lãnh địa, vẻ mặt không kiên nhẫn lại đi kèm
bộ dạng chỉ chờ phát điên, thoạt nhìn vô cùng không thân thiện.
Vô Mẫn Quân lười biếng nói: “Ta không nên như thế nào.”
Vô Mẫn Quân cười một tiếng nói: “Ngày thường ta cũng là như thế này, vì
sao không thấy ngươi nổi giận? Nay có cố nhân đến đây mà không vui ?”
Ta thật sự là không hiểu nổi: “Cái gì vậy!”
Nguyên Úc: “…”
Ta bỗng nhiên thấy vẻ mặt Nguyên Úc dại ra, nghĩ đến hắn đại khái so với
ta còn khó hiểu hơn, vì thế thu tức giận lại, nói với Nguyên Úc: “Chiếc
đăng di động này chúng ta rất thích, ngươi về Đông Nguyên quốc nói cho
Đông đế cùng Thái Hậu, nói đa tạ bọn họ.”
Nguyên Úc: “… Vâng.”
Ta nổi giận đùng đùng nhìn thoáng qua Vô Mẫn Quân, trong lòng phiền thật
sự, nhưng khi nói tiếp cũng lại không biết mình nên nói cái gì, đành
phải nói: “Hoàng hậu, ngươi trở về đi.”
Ta không dám để cho hắn nói chuyện tiếp với Nguyên Úc.
Vô Mẫn Quân tùy ý lên tiếng, biểu tình thản nhiên rời đi, Nguyên Úc nhìn
nàng, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, ta nói với Nguyên Úc: “tâm tình của Hoàng hậu gần đây không tốt.”
Nguyên Úc lại ngược lại trách cứ liếc mắt nhìn ta: “Tây Hoàng, ngài thật sự không nên tùy tiện nổi giận với Tây hậu.”