Nhưng xem ra đều không phải là như thế, mà binh lính tuy rằng phấn chấn
nhưng cũng không có gì ngoài dự đoán, xem ra lúc Vô Mẫn Quân đánh giặc,
phần lớn thời gian đều là tự mình ra trận … Cũng khó trách binh lính Tây Ương có thể đánh như vậy, Hoàng Thượng đấu tranh anh dũng tự mình bảo
vệ quốc gia sao bọn họ có thể không bán mệnh?
Tiểu tử kia thấy ta nhìn Vô Mẫn Quân, nói: “Tiểu đệ ngươi cũng thật sùng bái Hoàng Thượng
sao? Ai… Hoàng Thượng thật sự là nam tử anh dũng uy vũ ta chưa từng gặp, hơn nữa một chút kiêu ngạo cũng không có.”
Anh dũng uy vũ còn
chưa nói tới… Không hề kiêu ngạo? Vậy cũng quá không thể nào nói nổi …
Vô Mẫn Quân nếu không làm hoàng đế, cũng hoàn toàn có thể đi làm con
hát, tất nhiên là làm hồng tiểu sinh.
Vốn tưởng rằng chỉ có năm
ngàn người, ai ngờ binh lính hậu viện của Nam Văn cũng từ từ tiến lại
gần, cũng may binh lính của Tây Ương cũng liên tiếp tới đây, chỗ giáp
biên giới của hai quốc gia biến thành chiến trường càng ngày càng lớn.
Ta với tên tiểu tử kia đều thừa dịp loạn nghỉ ngơi trong chốc lát, đợi đến khi sức lực cũng khôi phục một ít, liền lại phấn đấu quên mình phóng đi giết địch, nhưng lần trở lại này ta thỉnh thoảng nhìn về phía bên Vô
Mẫn Quân, bởi vì người ở hai bên đều có rất nhiều mà người ở trên ngựa
lại tương đối ít, ta rất sợ Vô Mẫn Quân có vấn đề gì .
Bỗng nhiên, Vô Mẫn Quân hét lớn một tiếng: “Lui lại!”
Ôi chao, sao lại lui lại?
Mọi người đều có chút khó hiểu, nhưng lời nói của Vô Mẫn Quân vừa là quân lệnh, lại là thánh chỉ, không ai dám không tuân theo.
Vô Mẫn Quân nhanh chóng lội nước đi về phía bên kia, binh lính Nam Văn cho là chúng ta sợ hãi, cao hứng phấn chấn chế nhạo đuổi theo, dường như đã hoàn toàn quên mất việc mình mai phục một chút cũng không thành công,
tiền mất tật mang.
Mọi người rất nhanh đã lội qua nước, từ trong
doanh trại của chúng ta bắn ra vô số hỏa tiễn, thẳng tắp bay về phía đối diện doanh trại của Nam Văn quốc, mặc dù tầm bắn không đủ, cũng đủ để
thương tổn không ít binh lính Nam Văn.
Ta vừa nhìn đã hiểu chiêu này, đại khái là đã sử dụng lửa, trước đó Vô Mẫn Quân đã chuẩn bị sẵn cung xạ thủ, dùng lửa bắn tên.
Mà lúc trước chúng ta đã ném tới rất nhiều cành cây và cỏ khô, bây giờ thế lửa nhanh chóng bùng lên vô cùng dễ dàng, giải quyết một đám binh lính
Nam Văn đang truy đuổi phía sau, sau khi chúng ta đã an vị nghỉ ngơi,
thuận tiện nhìn về chỗ ngọn lửa lớn ở phía bên kia bờ, mọi người tuy
cách mặt nước sôgn nhưng đều có thể cảm nhận được sức nóng mãnh liệt từ
bên kia, thanh âm phừng phực không ngừng vang lên.
Rồi sau đó
vang lên vô số tiếng kêu thảm thiết, so với tiếng lửa cháy kia càng thêm kinh người, ta có chút không đành lòng quay đầu nhìn Vô Mẫn Quân, chỉ
thấy hắn ngồi ở bên trên, mặt không chút thay đổi, tuyệt không hề có sự
vui sướng vì thắng lợi cũng không hề có sự thông cảm với kẻ địch.
Lần này thương vong của chúng ta cực nhỏ, mà địch quốc thương tổn lớn hơn
rất nhiều, ta có thể tưởng tượng được, bởi vậy mọi người vô cùng vui vẻ, không ai để ý địch quốc không dứt kêu vang thảm thiết, bởi vì bọn họ
biết, nếu bọn họ không kêu thảm thiết, kẻ kêu thảm thiết có lẽ chính là
chính mình .
Có mấy binh lính còn có các phó tướng cùng với Khâm
tướng quân cùng nhau vây quanh Vô Mẫn Quân, ta phát hiện Vô Mẫn Quân kia chỉ biết cười gian với cười đê tiện, bây giờ lại lộ ra nét tươi cười
giống với khi lần đầu tiên Ngô Ung xuất hiện… Hình dung như thế nào nhỉ? Đúng, tao nhã nho nhã…
Nhưng lại thân thiết hòa ái…
Ta: “…”
Rất giả tạo…
Ta cảm thấy, đáy lòng Vô Mẫn Quân cũng đang suy nghĩ không tốt “Ha ha ha
ha trẫm chính là mạnh mẽ như thế, trí tuệ như thế, đoán trước được kết
cục như thế, sao nào, có bội phục hay không, có vui mừng hay không, sùng bái hay không —— hử?”
Bị tưởng tượng của mình khiến cho nghẹn thở vì nín cười nhưng chỉ trong chốc lát, ta không nhịn được mà thở dài.
Ở bên kia bờ náo nhiệt như muốn phá vỡ ánh nắng chiều, Bờ bên kia náo
nhiệt tựa như tạc nứt ra rồi ánh nắng chiều, từ không trung một đường
tát tới mặt, cháy tại đây thiên địa trong lúc đó hết thảy.
Đây là chiến tranh rồi, so với khi ta đi ám sát Vô Mẫn Quân là khái niệm hoàn toàn bất đồng.
Đây cũng là lần đầu tiên ta thực sự tham gia vào chiến tranh.
Cảm tưởng là, thật may là ta ở bên kia với Vô Mẫn Quân.
Một tên tiểu tử ngồi bên cạnh ta, hắn đang nằm ở trên cỏ, đẩy ta: “Ôi chao, tiểu đệ ngươi vì sao lại không vui?”
Ta: “Ta không có không vui.”
Hắn: “Vậy vì sao lại không cười?”
Ta: “…” Liên quan gì tới hắn mà quản…
“Ha ha.” Ta cười cười.
Hắn: “Cảm giác rất giả.”
Ta: “Hắc hắc.”
Hắn: “Rất đáng khinh.”
Ta: “Ha ha ha ha ha, huynh còn noi snữa ta sẽ giết huynh.”
Hắn: “…”
“Ôi chao, tiểu đệ tên là gì?” Hắn ngồi dậy.
Ta lười nghĩ nhiều, thuận miệng nói: “Thiên Duy.”
Hắn ngẩn người, nói: “Còn có người họ Thiên sao, lần đầu tiên ta nghe thấy. Ta họ Chân, tên là Nhị.”
“Thật nhị… ?” Ta dở khóc dở cười, thật đúng là người cũng như tên.
Mặt Chân Nhị như khóc tang mặt: “Không phải, bởi vì ta họ chân a, trong nhà lại là lão Nhị.”
Ta nói: “Được rồi, không cười huynh.”
Ta kỳ thật không có tâm trí nào trò chuyện với hắn, bởi vì ta bỗng nhiên
nghĩ tới một chuyện, từ sau khi ta đi đánh giặc, Lưu Hương vẫn ở trong
doanh trại, tuy rằng hắn đã bị ta cột chặt nhưng hiện tại không biết hắn đã khôi phục được sức lực chưa.
Nhìn mắt Vô Mẫn Quân, ta đứng
lên, định quay lại doanh trại của mình, Chân Nhị cũng đứng lên theo,
nói: “Ôi chao, tiểu đệ quả thật nhìn Hoàng thượng rất nhiều đấy?”
Ta: “… …”
“Huynh có ý gì…” Ta có chút không biết nên nói gì.
Chân Nhị lộ ra ánh mắt săn sóc: “Ta biết , yên tâm, ta cảm thấy đoạn tay áo
không có gì. Huống chi Hoàng Thượng là một nam nhân như vậy, tiểu đệ
thích người, cũng là rất bình thường.”
“…” Ta nhìn hắn, thật lâu, không biết nên nói cái gì.
Cuối cùng ta nói: “Cám ơn huynh… nhé…”
Chân Nhị sang sảng nói với ta: “Không có việc gì!”
Sau đó hắn lại nói: “Dù sao nghe nói quan hệ Hoàng Thượng hoàng hậu cũng không tồi, ngươi không chừng vẫn còn cơ hội .”
Ta: “… Cám ơn huynh… nhé.”
Chân Nhị hiển nhiên không biết ta đang cám ơn hắn cái gì, có chút nghi hoặc
liếc mắt nhìn ta một cái, sau đó vỗ vỗ bả vai của ta, nói: “Không có
việc gì!”
Bị Chân Nhị khiến cho dở khóc dở cười, ta đứng dậy cũng muốn quay về doanh trại, nhưng cuối cùng thuận thế nhìn thoáng qua Vô
Mẫn Quân, lại phát hiện không biết từ khi nào bên cạnh hắn lại xuất hiện hai hắc y nhân đang báo cáo cái gì đó với Vô Mẫn Quân, Vô Mẫn Quân nhíu mày, sắc mặt xem ra không được tốt.
Hai hắc ý nhân kia chính là ám thị của ta!
Ta nhất thời kích động, hét lên về phía Vô Mẫn Quân: “Vô Mẫn Quân, không
cần tin tưởng bọn họ, bọn họ đã bị khống chế, chuyện gì ta cũng không
xảy ra!”