Quý Thính im lặng một lúc lâu rồi mới chậm rãi nói: "Để cho hắn vào trong sân đi."
Mục Dự Chi đưa mắt nhìn Phù Vân, Phù Vân đành phải ra ngoài mời người.
Thân Đồ Xuyên vẫn đang đợi bên ngoài, đầu mùa đông mới đến nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy lạnh lẽo, khi Phù Vân mở cửa lớn, toàn thân hắn như đông cứng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Điện hạ cho gọi ngươi vào.” Phù Vân hất cằm nói.
Lông mày của Thân Đồ Xuyên khẽ nhúc nhích, một lúc lâu sau mới từ từ nhấc chân bước về phía cửa lớn. Phù Vân thấy hắn đi lại quá chậm, không kiên nhẫn chạy tới kéo hắn, kết quả vừa mới chạm vào người hắn liền kinh hãi: "Sao trên người ngươi lại lạnh như vậy."
Thân Đồ Xuyên vẫn im lặng, tiếp tục đi vào bên trong.
Phù Vân bĩu môi: “Lúc này lại giả bộ đối với điện hạ có bao nhiêu tình cảm.” Sau đó cũng không nói gì nữa, chỉ đi bên cạnh Thân Đồ Xuyên đi tới cửa phòng ngủ.
"Xảy ra chuyện gì ..." Thanh âm của Thân Đồ Xuyên có chút khàn khàn, câu nói đầu tiên sau khi hắn tiến vào trong sân.
Quý Thính ở phòng trong, chỉ miễn cưỡng nghe thấy thanh âm của hắn, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Mấy ngày gần đây giảm béo ăn quá ít, kết quả bị nhất xỉu, không phải là ngươi nghĩ ta đã xảy ra chuyện gì rồi chứ?"
Thân Đồ Xuyên nghe giọng nói yếu ớt của nàng, siết chặt hai tay. Mặc dù đứng ở bên ngoài cửa nhưng vẫn có thể ngửi được mùi máu tanh, nếu nàng không sao, tại sao lại có mùi máu?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cuối cùng vẫn là Quý Thính lên tiếng trước: "Ngươi đến đây để cáo biệt?"
"Ừ," Thân Đồ Xuyên nhìn cánh cửa đóng chặt, "Ta có thể vào xem nàng được không?"
“Hay là thôi đi, ta có chút không được khỏe, phải nghỉ ngơi.” Quý Thính rũ mắt xuống từ chối, Mục Dự Chi đứng bên cạnh liếc nhìn nàng một cái, cũng không lên tiếng.
Thân Đồ Xuyên im lặng hồi lâu, vẫn nói một câu: "Ta muốn gặp nàng."
"Thân Đồ đại nhân," Quý Thính mệt mỏi nhắm mắt lại, "Chính ngươi lựa chọn muốn hòa ly với ta, ngươi không có tư cách đưa ra yêu cầu này."
Thân Đồ Xuyên trầm mặc một hồi lâu mới nói: "Nàng sẽ chết?"
Quý Thính không lên tiếng khẽ nhếch môi: "Ngươi đang muốn nguyền rủa ta?"
“Ta ngửi thấy mùi máu.” Thân Đồ Xuyên nói.
Quý Thính không lên tiếng, một hồi lâu mới buông tiếng thở dài: “Chuyện gì đều không thể giấu được ngươi, vào đi.” Đã ngửi thấy mùi máu tươi, nếu như vẫn không cho hắn tiến vào chỉ sợ hắn sẽ càng gây khó dễ.
Đứa trẻ đã được nhũ mẫu đưa sang bên cạnh, trên người nàng cũng đã đắp chăn thật cẩn thận, vì vậy cũng không sợ hắn phát hiện ra chuyện gì.
Nàng liếc nhìn Mục Dự Chi, Mục Dự Chi đứng dậy đi mở cửa cho Thân Đồ Xuyên.
Thân Đồ Xuyên sải bước vào nhà, mùi máu tanh nồng nặc khắp nơi khiến trái tim hắn cồn cào giống như trong dầu nóng, cơn đau khiến trước mắt hắn biến thành màu đen.
Hắn lao đến giường của Quý Thính, nhìn thấy nàng nằm trên giường sắc mặt tái nhợt, trong nhất thời hoàn toàn không thể lên tiếng.
“Ta quả thật có bị thương một chút nhưng không có gì nghiêm trọng.” Quý Thính chậm rãi nói.
Thân Đồ Xuyên mấp máy môi, một hồi lâu mới khó khăn hỏi: "Ai khiến nàng bị thương?"
Lý do đều là bịa ra, Quý Thính đi đâu tìm cho hắn được hung thủ đây, chỉ có thể tiếp tục nói dối: "Không ai khiến ta bị thương, bởi vì gần đây ăn quá ít, kết quả hôm nay đột nhiên ngất xỉu, khi ngã xuống bụng vô tình va phải vật trang trí nên mới để lại vết thương."
Cùng với lý do giảm báo vừa rồi hoàn toàn hợp lý, quả thực kín kẽ.
Ánh mắt Thân Đồ Xuyên trở nên nặng nề, thật lâu sau mới nói: "Là Quý Văn, hắn phái người tới ám sát nàng."
Quý Thính: "... Ngươi không cần phải đổ tất cả mọi chuyện lên đầu hắn, là ta tự làm mình bị thương."
Thân Đồ Xuyên cũng không tiếp tục nói đến chuyện này nữa, nhìn về phía chăn dày đang đắp trên người nàng: "Cho ta xem vết thương của nàng."
"Vết thương ở bụng, sợ là không thể để ngươi xem," Sắc mặt Quý Thính vẫn không đổi sắc, "Nhưng không có gì nghiêm trọng, bên trong phòng có mùi máu tanh, cũng có thể do đốt địa long, mùi hương quá nồng mà thôi."
Thân Đồ Xuyên bình tĩnh nhìn nàng, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: "... Nếu như ta ở bên cạnh nàng, nàng cũng sẽ không bị thương."
"Ngươi cũng không cần đem trách nhiệm đổ lên trên người mình, việc này không liên quan gì tới ngươi," Quý Thính nhắm mắt lại, "Ta mệt rồi, nếu ngươi không có chuyện gì thì đi đi."
Nàng vừa dứt lời, Mục Dự Chi đã làm động tác mời, Thân Đồ Xuyên cụp mắt xuống cùng hắn ta đi ra ngoài, hai người sóng vai nhau, đến khi tới cửa, Thân Đồ Xuyên đột nhiên lạnh lùng nói: "Ta đem nàng giao cho ngươi chăm sóc, ngươi không nên để cho nàng bị thương như vậy."
“Lần này là tai nạn ngoài ý muốn.” Mục Dư Chi biết hắn nhất định sẽ khởi binh vấn tội, bình tĩnh đáp lại một câu.
Bước chân Thân Đồ Xuyên dừng lại, đôi mắt đen nhìn về phía hắn ta: "Ngươi không nên để cho nàng bị thương."
Mục Dự Chi trầm mặc, một lâu sau mới nói một câu: "Thân Đồ đại nhân không nghĩ là mình đã quản quá nhiều chuyện rồi sao?"
Tay Thân Đồ Xuyên dần dần siết chặt.
"Hôm nay Chử Yến đã nói với ta, vài ngày trước ngươi đã tới thôn trang," Mục Dự Chi nói, nhìn thấy vẻ mặt của Thân Đồ Xuyên khẽ thay đổi, hắn ta chế nhạo một tiếng, "Thân thủ của Thân Đồ đại nhân đúng là giỏi nhưng thủ vệ trong thôn trang cũng không kém, ngươi nghĩ thật sự có thể ra vào bình thường như chốn không người, tất cả mọi người đều không biết?"
Thân Đồ Xuyên nhìn xuống: "Sau này ta sẽ không đến nữa."
“Thân Đồ đại nhân thật sự có thể làm được?” Sắc mặt Mục Dự Chi cũng trở nên lạnh lẽo, “Lẻn vào trong thôn trang cũng thôi, dù sao người biết được cũng không nhiều lắm, rốt cuộc hôm nay ngươi đang làm cái gì vậy? Biết rõ có rất nhiều ánh mắt nhìn mình chằm chằm, ngươi còn dám đứng ở bên ngoài thôn trang, vừa đứng là đứng tới mười canh giờ, ngươi sợ người bên ngoài không biết tình cảm của ngươi dành cho điện hạ vẫn chưa dứt?"
“Chuyện này ta sẽ giải quyết.” Giọng Thân Đồ Xuyên trở nên căng thẳng.
Vẻ mặt Mục Dự Chi không chút thay đổi: "Lần này giải quyết, lần sau thì sao?"
Thân Đồ Xuyên không nói.
"Ta hy vọng Thân Đồ đại nhân hiểu rõ, chuyện mình phải làm, là tịch biên diệt tộc đều là những tội lớn, mặc dù ngươi là người có mưu lược nhưng cũng không thể cam đoan nắm chắc mười phần, ngươi dây dưa không rõ với điện hạ như vậy, nếu như ngươi thành công thì không sao, nếu như thất bại, không phải chính là hại cả phủ trưởng công chúa chôn cùng hay sao?” Giọng Mục Dự Chi không lớn nhưng từng chữ cứa vào tim hắn.
Thân Đồ Xuyên quay mặt sang hướng khác, im lặng một lúc sau mới mở miệng: "Ta sẽ không liên lụy điện hạ."
"Nhưng biểu hiện ngày gần đây của ngươi, không lúc nào không liên quan tới điện hạ," Trong mắt Mục Dự Chi không có nửa phần ý cười, "Nếu đã hòa ly, ở trong mắt người bên ngoài, đã là một đôi vợ chồng bất hòa, vậy không cần phải dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng*, đoạn tuyệt sạch sẽ quan hệ không phải là tốt hơn sao? Hay là, ngươi từ bỏ ý định trả thù trở về phủ trưởng chúa, thừa dịp hiện giờ vẫn chưa làm gì, tất cả vẫn còn kịp."
Thân Đồ Xuyên rơi vào trầm mặc, một hồi lâu mới khàn khàn nói: "Ta không thể ..."
*Dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng: ý chỉ mặc dù đã xa cách nhưng vẫn không thôi nhớ về đối phương.
“Vậy ngươi đã tình nguyện từ bỏ điện hạ rồi,” Trong giọng nói của Mục Dự Chi lộ ra một tia lạnh lùng: “Vậy thì đừng tới tìm điện hạ nữa, coi như hôm nay là tình huống đặc biệt, sau này điện hạ cũng sẽ không có chuyện gì đâu, ngươi cùng không cần tới gặp nàng nữa, bước ra khỏi nơi này, ngươi chỉ là Thân Đồ đại nhân mà không phải là phu quân của điện hạ."
Đôi mắt của Thân Đồ Xuyên nặng nề giống như biển chết, một mặt biển không hề có một gợn sóng nhưng dưới mặt biển đó lại vô cùng thống khổ. Rốt cuộc hắn cũng không đem thống khổ này toát ra nửa phần, thẳng sống lưng, lãnh đạm rời khỏi thôn trang.
Mục Dự Chi nhìn theo bóng dáng của hắn cho tới khi biến mất, sau đó buông một tiếng thở dài, vừa rồi nói Thân Đồ Xuyên như vậy, tâm trạng của hắn ta cũng không khá hơn là bao.
“Ngươi cần gì phải hung hăng như vậy.” Chử Yến đột nhiên xuất hiện.
Mục Dự Chi liếc hắn một cái: "Ngươi nghe hết rồi sao?"
Chử Yến trầm mặc chốc lát: "Ta không phải cố ý."
"Nghe thì cũng đã nghe hết rồi, việc này không được nói cho Phù Vân biết, hắn là người không có tâm kế, ngộ nhỡ bại lộ sẽ không hay." Mục Dự Chi bình tĩnh dặn dò.
Chử Yến đáp lại, nhỏ giọng nói: "Ta không nghĩ tới Thân Đồ Xuyên cùng điện hạ hòa ly, dĩ nhiên là vì... Điện hạ cũng biết?"
"Tất nhiên là biết," Mục Dự Chi trả lời.
Chử Yến không nói, hơn nửa ngày vẫn nói ra câu nói kia: "Ngươi không nên hung hăng như vậy."
Mục Dự Chi cười lạnh một tiếng: "Nếu ta không hung hăng như vậy, điện hạ rất có thể vì hắn mà gặp nguy hiểm."
"Nếu như hắn có thể thành công, điện hạ cũng sẽ là người được lợi lớn nhất," Chử Yến nói xong dừng lại một chút, "Dù sao thì tiểu thiếu gia của chúng ta, chính đứa nhỏ duy nhất của hoàng thất hiện giờ."
"Vậy thì đợi đến khi hắn thành công rồi nói, điện hạ vì sinh đứa nhỏ cho hắn, hôm nay đã mất đi nửa cái mạng, cũng không thể vì một chút tình riêng mà đem chuyện khác kéo vào được." Mục Dự Chi nói xong, liền đi đến phòng ngủ của Quý Thính.
Chử Yến đứng ở đó suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn cảm thấy được lời hắn ta nói có lý.
Sau khi Mục Dự Chi trở lại phòng ngủ, nhũ mẫu cũng đã đưa đứa nhỏ quay về, Quý Thính cau mày nhìn đứa bé được bọc trong tã lót, rõ ràng là rất lo lắng.
“Sao vậy?” Mục Dự Chi hỏi.
Quý Thính nhìn hắn một cái: "Đứa nhỏ này sinh ra đã yếu ớt, ăn ít như mèo, bây giờ ngay cả tiếng khóc cũng rất nhỏ."
“Đại phu nói như thế nào?” Mục Dự Chi nhíu mày.
Quý Thính mím môi: "Vẫn là câu nói kia, cẩn thận nuôi nấng, nếu như có thể sống đủ ba tháng, sau này không có gì đáng lo ngại nữa."
Mục Dự Chi vươn tay vuốt ve khuôn mặt của đứa trẻ, khẽ nói: "Điện hạ không cần lo lắng, đợi ta trở về kinh đô, sẽ cho người thu thập tất cả thuốc bổ trong thiên hạ, để nhũ mẫu ăn cùng ba bữa, như vậy có thể gián tiếp bồi bổ cho tiểu thiếu gia, có thể khiến cho thân thể của tiểu thiếu gia dần tốt hơn."
“Cũng chỉ có thể làm như vậy.” Quý Thính khẽ thở dài một tiếng.