Trước khi thành thân, Quý Thính tự mình đến xin Quý Văn cho mình nghỉ bảy ngày, Quý Văn nể tình nàng mới thành hôn nên cho phép ngay, thành ra mấy hôm nay nàng chán muốn chết, không tiện đột ngột chạy lên triều, vì Lý phu nhân nhắc đến Thân Đồ Xuyên nên không dám tới Lý phủ, chỉ đành ngâm ở phủ Chu lão tướng quân cả ngày, ở liền hai, ba ngày như thế, Chu lão tướng quân cũng thấy phiền.
“Ngươi không thể đi chỗ khác được sao?” Chu lão tướng quân giành lại cháu trai đang gào khóc, giận đùng đùng đuổi người đi.
Quý Thính mìm cười ngượng ngùng: “Nó tự muốn khóc, ta không bắt nạt nó.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thành thân rồi, sao không ở nhà đi, đến phủ của ta gieo vạ gì đây!” Chu lão tướng quân không vui nói nàng xong thì dịu giọng dỗ cháu trai.
Quý Thính nhìn thẳng mà chua xót: “Sư phụ, tại sao người chưa từng đối xử tốt với ta như vậy, vì ta không phải người của Chung gia sao?”
“Ngươi thì biết cái gì?” Chu lão tướng quân mắng nàng một câu, chờ cháu trai nín khóc thì đặt nhóc con xuống đất, chờ nhóc chạy đi xa rồi mới nói: “Bây giờ thằng bé vẫn chưa hiểu chuyện, mai sau bắt đầu học học quy củ thì sẽ chỉnh đốn nó cẩn thận.”
Quý Thính nhớ lại cảnh mình bị “chỉnh đốn” bỗng rùng mình, đột nhiên có chút đồng tình với cháu trai.
“Ta thấy ngươi cũng chán trường lắm rồi, chi bằng đến thao trường đi, đánh với thủ hạ cho đủ, đừng để những ngày yên bình trôi qua quá lâu, đứa nào đứa nấy dãn người cho lão tử đi.” Chu lão tướng quân nhắc đến thao trường thì hừ nhẹ một tiếng.
Quý Thính cạn lời liếc mắt nhìn ông ấy: “Sao người không đi?”
“Ta cũng muốn đi lắm chứ nhưng gần đây không thể đi.” Chu lão tướng quân lườm nàng, “Không chỉ có ta không thể đi, ngươi cũng không được đến đây nữa, mấy ngày nay ta đóng cửa không tiếp khạc.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Quý Thính nghi hoặc: “Vì sao?”
“Hai ngày trước, không biết tại sao hoàng thượng đột nhiên truyền khẩu dụ cho ta, muốn mời ta quay lại triều đình, lúc ấy ta cáo bệnh từ chối, ai ngờ tối hôm qua hắn đến đây một chuyến, đặc biệt mời ta quay lại.” Chu lão tướng quân nhắc đến việc này thì nhíu mày lại.
Nét mặt Quý Thính hơi sầm xuống: “Từ trước đến nay hoàng thượng luôn kiêng kỵ người, mặc dù có mời người tới lễ cúng tế Mang Chủng* lúc trước nhưng đó chỉ là thăm dò, nghe nói người không quan tâm tới triều đình nữa thì cũng thôi, sao lần này lại đột nhiên muốn mời người hồi triều, còn kiên trì như thế?”
*Mang Chủng: 1 trong 24 tiết khí.
“Không biết, nhưng khác thường tức có điều gian, trước khi biết ý định của hắn, ta quyết định cáo bệnh không ra khỏi cửa, mấy ngày tới ngươi đến chỗ khác chơi đi, trước khi biết rõ ý định của hoàng thượng, dính dáng đến ta sẽ chẳng phải chuyện tốt đẹp gì.” Chu lão tướng quân nói.
Quý Thính im lặng chốc lát: “Sư phụ, cái này không phải người muốn đuổi ta đi mưới cố ý bịa ra đó chứ?”
Nàng vừa dứt lời thì trán trúng một viên hạt dẻ, nàng kêu lên một tiếng lùi về sau, mãi đến khi kéo dài khoảng cách với Chu lão tướng quân mới giận dỗi: “Sư phụ! Sao người lại đánh ta!”
“Ta đánh ngươi đó, cái đồ không nghe hiểu tiếng hiểu kia, lão tử có lòng tốt bảo người tránh gió mà ngươi dám phỏng đoán lão tử như thế!” Chu lão tướng quân cả giận nói.
Quý Thính bĩu môi: “Mở miệng ra là lão tử, lão tử của ta là tiên hoàng, người thế này là bất kính đó biết không?”
“Sư phụ cũng là phụ, lão tử bất kính chỗ nào hả?!” Chu lão tướng quân cười khẩy.
Quý Thính hừ nhẹ một tiếng, không vui đi đến cạnh ông ấy: “Vậy thì mấy ngày nay sư phụ phải cẩn thận hơn, nếu có chuyện gì, tuyệt đối phải cử người đến báo cho ta, không nên một mình dâng tấu.”
“Binh pháp ngươi biết đều do ta dạy, nếu ta muốn dâng tấu thì ngươi có thể chạy đi đâu?” Chu lão tướng quân cãi lại, cảm xúc hòa dịu hơn lúc trước rất nhiều.
Quý Thính mỉm cười: “Cũng đúng, sư phụ giỏi nhất, nhưng vẫn phải nói với ta để ta đỡ lo.”
“Được rồi được rồi, biết rồi.” Chu lão tướng quân mất kiên nhẫn đuổi nàng đi.
Lúc Quý Thính bị đuổi ra khỏi Chu phủ mới là buổi chiều, nàng ngồi trong xe ngựa nhìn phố xá bên ngoài, lười biếng không lên tinh thần nổi.
“Điện hạ, chúng ta về phủ sao?” Phù Vân hỏi.
Quý Thính lắc đầu: “Không muốn về.”
“...Có phải người ở cái viện này thấy chán rồi không, sao mấy hôm nay đều đi sớm về trễ, thà đứng ngoài đường cũng không chịu về.” Phù Vân không hiểu.
Quý Thính bỗng nhiên nhớ tới gương mặt của Thân Đồ Xuyên, mấy ngày nay nàng không về nhà là vì Thân Đồ Xuyên. Rõ ràng phủ trưởng công chúa rất rộng, hắn còn ở thiên viện, nếu nàng không muốn gặp hắn thì cả đời này có thể không gặp, nhưng vừa nghĩ đến việc Thân Đồ Xuyên đang ở trong phủ thì cả người nàng không dễ chịu nổi, cứ muốn chạy ra ngoài.
Quý Thính im lặng một lúc lâu, cuối cùng thở dài: “Tóm lại là không muốn về, đến thao trường xem một cái đi, nếu mấy hôm nay không lười biếng thì thưởng cho họ một bữa rượu.”
“Vâng.” Phù Vân đáp một tiếng, xe ngựa chạy về phía thao trường.
Sau khi Quý Thính đến thao trường, nàng gặp các tham tướng đầu tiên, nắm bắt tình gần đây hình ở thao trường rồi mới đi xem đám lính mới huấn luyến thế nào, tất cả đều hài lòng rồi mới hỏi chuyện quan trọng nhất: “Ta bảo ngươi cho người dưới đọc sách học chữ, làm đến đâu rồi?”
Tham tướng vừa nãy còn hăng hái lắm lập tức ỉu xìu: “...Người bên dưới mua đao múa kiếm thì còn được, nhưng bảo họ đọc sách học chữ thì như muốn mạng bọn họ vậy, ban đầu vì điện hạ nên bọn họ học được một chút, nhưng dần dà thì lười biếng cả lũ.”
“Không có ai học được?” Quý Thính nhíu mày.
Tham tướng dừng một chút: “Không hẳn, có hơn mười tên nhóc học không tệ, trước kia từng đọc sách ở nhà, nhưng nói thật thì điện hạ à, cho dù bọn họ đọc được binh thư thì cũng chỉ là lý luận suông, không ai biết trình độ của bọn họ ở mức nào.”
Quý Thính nghe vậy gật đầu: “Ngươi nói cũng đúng.”
“Bây giờ thiên hạ thái bình, nạn trộm cướp ở gần kinh đô cũng không còn, ty chức rất muốn dẫn bọn họ ra ngoài rèn luyện nhưng không tìm được nơi thích hợp.” Tham tướng ưu sầu buông tiếng thở dài, trước kia vì đất nước không yên bình mới thấy lo, không ngờ hôm nay cũng vì yên bình mà sầu.”
Quý Thính liếc mắt nhìn hắn, thong thả đi đến trước bàn rồi ngồi xuống, một đám tướng quân đứng trước mặt nàng, cung kính đặt hai tay bên người, yên tĩnh chờ nàng lên tiếng.
Trong lều bạt yên lặng một lúc lâu, Quý Thính mới chậm rãi nói: “Nếu không tìm được chỗ thích hợp thì luyện tập luôn ở thao trường, thấy thế nào?”
“Ý của điện hạ là?” Một tướng quân vội hỏi.
Quý Thính cong khóe môi lên: “Dù sao cũng đang rảnh rỗi, chi bằng tổ chức thi tài, dùng khu vực sau núi cạnh thao trường làm sân bãi, chia binh tướng sĩ làm hơn mười tiểu đội, mấy đứa ngoan ngoãn đọc sách dẫn đầu doanh của mỗi người, đến khi chỉ còn một tiểu đội khi cuộc thi kết thúc, các ngươi dùng góc độ của mình dẫn dắt bọn họ tạo lên khung cảnh chiến trận, coi như là thực chiến rồi.”
“...Chém giết thật?” Tham tướng bối rối.
Tướng quân mắng hắn: “Sao mà được! Đương nhiên là đánh giả rồi.”
“Đúng, chia thuốc màu cho các tiểu đội, trên người dính màu nghĩa là chết, phải lập tức rút lui xuống núi, nếu không kết quả của cả đội bị xóa bỏ.” Quý Thính bổ sung thêm một chi tiết nhỏ.
Mọi người nghe xong gật đầu liên tục, đều cảm thấy đây là cách rất tốt.
Một tướng quân mập mạp cười sang sảng: “Không hổ là điện hạ, lần nào tới thao trường cũng có thể giải quyết không ít chuyện, sau này phải hay đến mới được.”
“Nếu bổn cung hay đến thì cần các ngươi làm gì?” Quý Thính giận mấy kẻ không biết phấn đấu này, “Động não nhiều lên đi, xem đám người bên dưới kìa, bị các ngươi dẫn dắt hỏng hết cả rồi!”
Đám tướng quân đột nhiên bị dạy dỗ: “...”
Quý Thính mắng bọn họ một trận, cứng rắn cho đã rồi mềm giọng, xin họ một bữa rượu no.
Mãi đến tận đêm tiệc rượu mới kết thúc, Quý Thính hơi choáng váng, đi đường cũng không vững, Phù Vân căng thẳng đỡ nàng lên xe ngựa, vừa mới ngồi vững đã nghe nàng ậm ờ nói một câu. Phù Vân không nghe rõ, hỏi: “Điện hạ nói gì?”
“Phong Nguyệt Lâu...” Quý Thính nói thầm ra ba chữ.
Phù Vân ngẩn người, nhất thời dở khóc dở cười: “Có phải điện hạ đã quên mất bây giờ Thân Đồ Xuyên đã ở trong phủ chúng ta rồi không?”
Quý Thính say bí tỉ, hoàn toàn không nghe rõ y nói gì, cứ nghe thế thôi rồi hừ một tiếng.
Phù Vân chẳng biết làm sao thở dài, bảo phu xe mở đường về phủ. Xe ngựa chạy băng băng trên con đường rộng rãi không người, nhanh chóng về đến phủ, Phù Vân không bảo phu xe dừng lại mà đi thẳng tới cổng thiên viện của Thân Đồ Xuyên.
Lúc này Thân Đồ Xuyên đang ngồi một mình trong sân, nghe tiếng xe ngựa ma sát đá xanh trên đường thì khựng người, bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn sang cửa viện, thấy Phù Vân đỡ Quý Thính say khướt đi xuống, hai người suýt nữa ngã luôn ra đường.
“Ngươi nhìn gì thế, còn không mau đến đỡ!” Phù Vân thấy Thân Đồ Xuyên ngồi yên thì tức giận nói. Nếu không phải vì điện hạ muốn đến thì còn lâu y mới đưa điện hạ qua đây.
Biểu cảm trên mặt Thân Đồ Xuyên hơi thay đổi, tựa như nhận ra những gì trước mắt không phải ảo giác. Hắn sải bước đi qua, đón lấy Quý Thính ôm vào lòng: “Sao lại say khướt thế này?”
“Điện hạ uống hơi nhiều, vừa nãy ở trong xe ngựa nói muốn đi tìm ngươi nên ta đưa người đến.” Mặc dù Phù Vân không ưa Thân Đồ Xuyên nhưng lúc này tập trung hết vào Quý Thính, vội vàng dặn, “Ngươi đỡ người vào trong nhà trước, ta đi gọi người nấu canh giải rượu!”
Y nói xong thì quay người đi luôn, trong sân bỗng chốc chỉ còn lại Quý Thính và Thân Đồ Xuyên.
Quý Thính uống nhiều mềm nhũn như người không xương, Thân Đồ Xuyên hơi buông tay, nàng đã tụt xuống. Thân Đồ Xuyên chỉ đành ôm chặt nàng vào lòng, nhìn dáng vẻ say không biết trời đất của nàng, hắn không vui nói: “Nàng thế này thì mai sẽ đau đầu đó.”
Quý Thính lờ đờ nhìn mặt hắn, sau đó khẽ cười: “Ta biết ngươi.”
Thân Đồ Xuyên mím môi: “Ta đưa nàng vào phòng nghỉ.”
“Không muốn.” Quý Thính đứng tại chỗ không chịu cử động, cố ý chơi xấu.
Thân Đồ Xuyên dứt khoát không nhiều lời với nàng nữa, ôm nàng lên, Quý Thính nhận ra điều không đúng, nhanh chóng giãy dụa, ngọ ngoạy hai cái thì đột nhiên buồn nôn, ói hết lên người Thân Đồ Xuyên, Thân Đồ Xuyên xách sau cổ nàng tách nàng ra đúng lúc mới không dính bẩn lên người nàng.
Lúc Phù Vân đi vào thì thấy cảnh tượng thảm không nỡ nhìn ấy, lập tức phóng tới: “Điện hạ không cố ý đâu, ngươi không được đánh người.”
Thân Đồ Xuyên lạnh mặt liếc y, cúi đầu nhìn Quý Thính.
Quý Thính ói xong thì thoải mái hơn hẳn, nhìn Thân Đồ Xuyên đột nhiên nở nụ cười: “Ta biết ngươi, ngươi là cái tên biế.n thái thích thi thể.”
Phù Vân: “...” Điện hạ ói hết lên người người ta rồi, đừng hung hăng như vậy được không?