“ Nguyên cô nương, Điện hạ đợi ở bên này! “ Thân vệ truyền lệnh mang Nguyên Thương đi đến đội ngũ đầu tiên. Phong Lão Nhị đang ngồi xổm dùng bàn tay đo đạc dấu vết lớn nhỏ, độ sâu của vó ngựa, cùng với khoảng cách các vó ngựa. Thấy Nguyên Thương đến, bẩm báo nói: “ Nguyên cô nương, người Hung Nô tốc độ ngày càng chậm, hơn nữa còn ở phụ cận dừng lại hồi lâu, đi vài vòng luẩn quẩn mới tiếp tục đi tiếp. Người xem, nơi này còn có vết máu, hẳn là trúng cạm bẫy của sơn dân, nhưng không thương tổn nặng, lại tiếp tục đi rồi! “
Nguyên Thương xoay người xuống ngựa, ở chung quanh cẩn thận xem xét. Bỗng nhiên ánh mắt chăm chú, bất thình lình xoay người lên ngựa, cưỡi ngựa chạy về phía trước.
Mười thân vệ lập tức theo sát. Cố Nguyệt Mẫn hướng Cổ Nghiên gật đầu, Cổ Nghiên liền mang theo đội ngũ đuổi theo thân ảnh Nguyên Thương.
Ngựa của Cố Nguyệt Mẫn là Cố Thường Y tặng cho, ở vùng núi hay đồng bằng đều có kinh nghiệm phong phú, xuyên qua rừng rậm mà đi vô cùng nhanh chóng, hai ba cái liền vượt qua Nguyên Thương, hỏi: “ Thập Tam, xảy ra chuyện gì? “
“ Phía trước có người! “ Nguyên Thương ngữ khí vô cùng khẳng định.
Cố Nguyệt Mẫn gật đầu, thân thiết hỏi: “ Có bao nhiêu người? Ngươi nắm chắc không? “
Nguyên Thương nói: “ Một con chuột nhỏ, dễ như trở bàn tay! “ Khoa tay múa chân một cái, đối với Cổ Nghiên nói,“ Ngươi mang theo bọn họ tản ra, ở phụ cận chỗ này vây quanh, không cần đả thảo kinh xà.” Cổ Nghiên gật đầu lĩnh mệnh.
Nguyên Thương cùng Cố Nguyệt Mẫn hai người giục ngựa tiến vào rừng, Nguyên Thương thuật cưỡi ngựa không tinh, hơn nữa Ngọc Kỳ Lân tuổi còn nhỏ, tuy rằng thật cẩn thận, nhưng chân ngựa vẫn giẫm phải cành khô phát ra tiếng “ Răng rắc “ nhỏ. Mà bạch mã của Cố Nguyệt Mẫn, sắc lông tuy không đẹp bằng Ngọc Kỳ Lân, nhưng mỗi khi đập trúng đất cứng, lại lặng yên không một tiếng động.
Công chúa võ nghệ cao cường, nhưng đối với loại cơ quan cạm bẫy này lại hoàn toàn không hiểu. Nguyên Thương thật ra là người lành nghề trong đám lành nghề, ở dị giới này, nàng cũng coi như là nhân vật số một trong việc truy tung và phản truy tung [ Truy theo dấu vết và che giấu dấu vết ] . Nàng đi ở phía trước, Cố Nguyệt Mẫn đi ở phía sau, đi theo cước bộ của nàng không chút do dự. Trên thế gian này, người có thể được Cố Nguyệt Mẫn hoàn toàn tín nhiệm có rất nhiều, như Cổ Nghiên cùng đám thị vệ tâm phúc đó, nhưng người khiến nàng trong tiềm thức có thể hoàn toàn tín nhiệm cùng ỷ lại, trừ bỏ Cố Thường Y, chính là Nguyên Thương trước mắt đây.
Không bao lâu, Nguyên Thương bỗng nhiên kẹp bụng ngựa, ở trong rừng chạy băng băng. May mắn đã đổi Ngọc Kỳ Lân, nếu chỉ là thiên lý mã bình thường, thì không thể ở trong rừng xuyên qua nhanh chóng như thế, càng không thể tránh đi cây cối, vượt qua bụi cây tự nhiên như vậy.
Chạy hai bước, Nguyên Thương bỗng nhiên rút ra Kinh Lôi đao, một đao chém về phía hông cây to bằng miệng bát ở phía trước. Thân cây vang lên tiếng đứt gãy, vết cắt trơn bóng. Cùng lúc thân cây gãy, một cây mây được buộc chặt ở trên đỉnh thân cây “ Vèo “ văng ra, phía trước ầm ầm rớt xuống một cái túc cầu nhìn giống như cọc gỗ tròn, rõ ràng là cạm bẫy được treo trên cây, nếu Nguyên Thương cứ như vậy cưỡi ngựa qua, bộ cương ngựa bị tiếp xúc, cùng viên gỗ va chạm đến, nhất định cửu tử nhất sinh.Nguyên Thương một bên chạy nhanh một bên giải quyết hết cạm bẫy, viên gỗ tròn rớt xuống, nàng vừa vặn cưỡi ngựa tới, Ngọc Kỳ Lân bay vọt lên, đạp trên viên gỗ tròn, lướt qua chỗ đó, vững vàng rơi xuống mặt đất phía trước. Mà phía sau viên gỗ là một cái hố bẫy to, hố to vì viên gỗ làm chấn động mà lộ ra ngụy trang, trong hố thanh trúc dựng san sát nhau, sắc nhọn vừa thấy tâm liền lạnh.
Nguyên Thương vừa chạm đất, trong tay áo châm thép “ Vèo “ bắn ra, bắn vào trong bụi cây phía trước, sau đó nghe thấy “ Phanh “ một tiếng, âm thanh như gân trâu bị tách ra, ngay lập tức phía trước mặt tựa như phản ứng dây chuyền bắn ra vô số “ Ám khí “, có lẽ là đá vụn.
Nguyên Thương xoay người xuống ngựa, tay phải rút ra Kinh Lôi đao, tay trái nhặt lên mấy khối đá vụn lớn bằng hạt đào, hướng một chỗ trong rừng chậm rãi đi đến, trong tay tảng đá “ Ba “ ném ra bên ngoài, đánh vào cành khô che đậy trên mặt đất.” Leng keng “ một tiếng, mặt đất nhảy lên một bộ bẫy thú. Thanh âm chưa dứt, cục đá thứ hai trong tay Nguyên Thương, mang theo nội lực, nhanh như tia chớp, “ Bộp “ một tiếng, đánh trúng cái gì đó trong bụi cây, phát ra âm thanh nặng nề, không giống như là nhánh cây cũng không giống như là mặt đất, giống như đánh vào vải bố thô.
Nhưng trong bụi cây không hề phản ứng. Nguyên Thương không chút nghi ngờ phán đoán của mình, cười lạnh một tiếng, hướng phương hướng cố định kia tiêu sái đi tới, hai cục đá cuối cùng trong tay cũng liên tiếp đánh vào bụi cây.
Mắt thấy đã đến gần, trong bụi cây bỗng nhiên có phản ứng, một cái bóng màu xám đen “ Vèo “ về phía sau chạy trốn. Nguyên Thương bay vọt đến, Kinh Lôi đao mang theo đường cung màu bạc hướng bóng đen kia chém xuống. Bóng đen ngay tại chỗ lăn một vòng, hướng bên cạnh tránh đi. Bên phải vừa lúc có hai gốc đại thụ, có thể đem bóng xám che khuất, Nguyên Thương cười lạnh một tiếng, cổ tay khẽ lật, trường đao bổ ngang, chém tới. Bóng xám co thành một đoàn, tiếp tục lăn, theo giữa hai gốc đại thụ lăn qua.
Nguyên Thương một đao trảm ở thân cây, trong lúc nhất thời không rút ra được. Đợi đến khi nàng rút đao ra, bóng xám dĩ nhiên biến mất không thấy.
Nguyên Thương khóe miệng cười châm chọc. Năm đó lúc nàng chín tuổi, trừ bỏ mười đại cao thủ | Hắc Sắc Chỉ Vân | nàng là cao thủ phản truy tung mạnh nhất, năm đó nàng cùng Vương lão Tứ giỏi đánh lén phối hợp, ở trong rừng rậm không người có thể tiếp cận mục tiêu trong vòng một trăm mét. Một chút thủ đoạn nhỏ đó, ở trước mặt nàng không khác gì múa rìu trước cửa Lỗ Ban *.
-----------------
( *) Múa rìu trước cửa Lỗ Ban = Múa rìu trước mắt thợ: Được ví với ở trước mặt người trong nghề khoe khoang bản lĩnh, không biết tự lượng sức.
Lỗ Ban: Thời Xuân Thu bên Trung Quốc, ở nước Lỗ có người thợ mộc họ Ban rất giỏi, nhiều tài khéo, nổi tiếng trong việc xây cất nhà cửa và được người đời tôn xưng biệt danh là Lỗ Ban. Ông được coi là ' Ông tổ nghề mộc '.
-----------------
Nguyên Thương bỗng nhiên đi vòng vèo, chạy hướng về Ngọc Kỳ Lân, thời điểm chạy đến một nửa, bỗng nhiên nhảy lên thật cao, Kinh Lôi đao hướng về phía trước đâm tới, vừa lúc đâm trúng bóng xám kia.Thì ra bóng xám này núp trên cây, muốn trộm Ngọc Kỳ Lân của Nguyên Thương để chạy trốn. Nhưng Ngọc Kỳ Lân có linh tính, nhìn thấy trên cây có người xa lạ tới gần, lập tức cảnh giác, truyền đạt với Nguyên Thương.
Nguyên Thương không cần nhìn, chỉ cần cảm giác ánh sáng phản xạ ở phụ cận cùng thanh âm trên đỉnh đầu, liền chuẩn xác không sai lệch đâm trúng giữa vai trái của bóng xám, làm ảnh hưởng hành động của hắn, cũng không trí mạng, thích hợp để tra hỏi.
Bóng xám “ A “ kêu một tiếng, ngã xuống đất.
Nguyên Thương mũi đao dính máu chỉ vào cổ hắn.
Đây là một tiểu hài tử, ước chừng tám chín tuổi, đen gầy, khỏe mạnh, ôm bả vai trừng mắt nàng.
Nguyên Thương vừa nhìn, liền biết đây là sơn dân.
Nếu Cố Nguyệt Mẫn thấy... Nguyên Thương nhớ tới nụ cười xán lạn của nàng ở khách điếm Cổ Lan trấn, thình lình trong lòng rung rung một chút. Nguyên Thương nhìn chằm chằm tiểu nam hài mà suy tính, ánh mắt lạnh lùng ; Tiểu nam hài cũng hai mắt đỏ bừng liều mạng trừng mắt Nguyên Thương, trong mắt tràn ngập hận ý.
Nguyên Thương bỗng nhiên níu lấy áo của nam hài, kéo xuống mảnh vải trói chặt hắn lại. Tiểu nam hài liều mạng giãy dụa, nhưng làm sao chống lại Nguyên Thương được? Hai ba cái liền bị trói thật chặt, dùng một trong tám phương pháp trói buộc ở hiện đại, trừ phi hắn biết nhu cốt công *, nếu không tuyệt không có khả năng giãy thoát. Tiếp theo xé một mảnh vải bố nhét vào miệng hắn.
( *) Nhu cốt công: Công phu luyện cho khớp xương toàn thân mềm dẻo, động tác linh hoạt.
Ừ, như vậy hắn không có cách nào nói lung tung nữa.
Nguyên Thương lôi hắn ném trên lưng ngựa, vừa vặn Cố Nguyệt Mẫn đến, nhìn thấy đứa nhỏ bị trói gô vắt ngang trên lưng ngựa, trên người rõ ràng là mặc áo lông cộc tay của sơn dân, hơi lộ trách cứ nhìn Nguyên Thương, sẳng giọng: “ Thập Tam! “
Nguyên Thương nói: “ Người Hung Nô có thể tìm được chỗ ở của sơn dân, nói không chừng vì có gian tế. “
Cố Nguyệt Mẫn luôn bày mưu nghĩ kế, nhìn tình hình sau, mật thám này, còn các loại tiểu kế ám sát kia, Cổ Nghiên cùng Phong lão Nhị đều là lính dày dạn, hiểu được càng nhiều. Vì thế chỉ đành nói: “ Đứa bé nhỏ như vậy lại là mật thám? Mang về để cho Phong Nhị thẩm vấn. “
Thời điểm Nguyên Thương đem tiểu nam hài giao đến tay Phong Nhị, liền cho hắn một ánh mắt. Phong Nhị dù sao cũng xuất thân từ phủ Phò mã, một đường được Nguyên Thương chỉ dẫn thủ thuật cao cấp tra khảo gián điệp, thấy Nguyên Thương ánh mắt lập tức ngầm hiểu, một tay đem tiểu nam hài trên lưng ngựa kéo xuống, ném cho hai tên đệ tử thám báo, vẻ mặt hung ác, mở miệng liền ngậm máu phun người: “ Đem tên ' gian tế Hung Nô ' mang về lều trại của ta! Thẩm vấn thật tốt! “ Sau đó hung thần ác sát trở về doanh trướng thám báo.
Cố Nguyệt Mẫn vốn đối với thân phận ' gian tế ' của nam hài đã nửa tin nửa ngờ, thấy bọn họ nháy mắt giở trò, vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng cũng không ngăn động tác của mọi người, mà kéo Nguyên Thương qua, lau mồ hôi trên trán nàng, nói: “ Làm hắn bị thương rồi, ngươi cần gì phải hù dọa đứa nhỏ này nữa? “Nguyên Thương lắc đầu nói: “ Ta làm bị thương hắn, hắn đối với chúng ta địch ý quá sâu, muốn tra hỏi này nọ chỉ sợ tốn rất nhiều công phu. Ta thấy hắn ánh mắt đơn thuần, lại kiên nghị quật cường, phép khích tướng đối phó hắn hẳn nhanh hơn một chút. “
Cố Nguyệt Mẫn tựa hồ như không biết nàng, “ Thập Tam, ngươi làm sao nghĩ được như thế? “ Nguyên Thập Tam ngay cả tình cảm bình thường cũng không rõ ràng, thật sự rất khó tưởng tượng về mặt tình cảm nàng có thể suy xét đến khía cạnh này.
Nguyên Thương nói: “ Không phải ta nghĩ được, là Văn Túc dạy ta. “ Chuyện bắt tù binh tra khảo tình báo luôn là sở trường của lão Bát Văn Túc, lão Bát là một bậc thầy về thôi miên, bản lĩnh thôi miên Nguyên Thương không học được, nhưng về mặt tâm lý ép hỏi tù binh cùng với một ít biện pháp tra khảo nàng lại học được.
Cố Nguyệt Mẫn nháy mắt mấy cái, hỏi: “ Đồng bọn của ngươi? Người Tiếu gia? “
Nguyên Thương lắc đầu nói: “ Không phải. Là đồng bạn trước kia. “ Sau đó ngậm miệng không nói. Cố Nguyệt Mẫn cười nhẹ, cũng không truy vấn tiếp.
Từ trong lều trại của Phong Lão Nhị vang lên tiếng nói: “ Lấy mảnh vải trong miệng tên gian tế Hung Nô ra đi! “
Ngay sau đó liền nghe thấy thanh âm của một thiếu niên, cơ hồ là gào thét: “ Ngươi nói bậy, ta mới không phải gian tế! “
“ Tiểu gian tế muốn làm gì? “ Thấy thiếu niên giãy dụa lợi hại, một tên cấp dưới hét lớn.
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng lắc đầu, vén màn lều trại đi vào, đứng ở cửa, đợi Nguyên Thương đi vào sau mới buông màn xuống.
Phong Nhị nhìn thấy hai vị chủ tử, chắp tay hành lễ nói: “ Đại công tử, Nguyên cô nương! “
Cố Nguyệt Mẫn khẽ gật đầu, nhìn thoáng qua trung tâm, nam hài bị hai tên binh sĩ đè xuống đất, nói: “ Thả hắn ra đi! “
Phong lão Nhị nói: “ Đại công tử, tiểu tử này rất bướng bỉnh! “
Cố Nguyệt Mẫn khoát tay, nói: “ Không sao! “
Hai tên binh sĩ đem nam hài kéo lên, buông tay ra, vẫn đứng ở bên cạnh hắn, phòng ngừa hắn gây rối. Tuy rằng chỉ là một tên nhóc, nhưng nếu quấy nhiễu Công chúa điện hạ, bọn họ có chết ngàn lần cũng không đền hết tội.
Tiểu nam hài ngẩng đầu nhìn Cố Nguyệt Mẫn, thấy bộ dáng nàng, rõ ràng hoảng hốt một chút, thầm nghĩ người này rõ ràng là nam nhân, tại sao trong đẹp mắt như vậy?
Cố Nguyệt Mẫn là kinh thành đệ nhất mỹ nữ, lúc ở Cổ Lan trấn, Nguyên Thương giúp nàng tô mày kiếm, mặc nam trang, bộ dáng khí chất nho nhã, cũng chính là một mĩ thiếu niên. Bất quá vừa rồi Cố Nguyệt Mẫn mới ' trêu ghẹo ' Nguyên Thương, không tự giác lộ ra vài phần tư thái nữ nhi, cười như gió mát.
Nguyên Thương hừ lạnh một tiếng, hung hăng trừng mắt liếc hắn. Tiểu nam hài lúc này mới nhìn thấy Nguyên Thương, vừa thấy ' người xấu ' đã đâm hắn bị thương, tức giận nói: “ Là ngươi! “, cũng hung tợn trừng mắt lại. Một lớn một nhỏ hai mắt trừng nhau, không ai nhượng bộ.” Thập Tam! “ Cố Nguyệt Mẫn nhịn không được khẽ cười, lôi kéo góc áo Nguyên Thương khẽ gọi nàng một tiếng, đối với tiểu nam hài nói, “ Đừng sợ, chúng ta là quân sĩ của Đại Yến. Chúng ta đang truy kích kỵ binh của Hung Nô, nhất thời không suy xét kỹ, ngộ thương ngươi! “ Vừa nói vừa tiến lên, mở trói cho hắn.
Nào biết đây là phương pháp trói buộc của người hiện đại, nàng nhất thời không mở được. Cố Nguyệt Mẫn oán trách nhìn thoáng qua Nguyên Thương, Nguyên Thương mới tiến lên cởi trói.
Tiểu nam hài nhìn trang phục mọi người xung quanh, quả thật là của người Hán làm ra, không giống như trang phục người Hung Nô, cắn môi dưới không nói, nhưng cũng không có phản kháng.
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ giọng hỏi: “ Ngươi tên là gì? “
Tiểu nam hài thấy Cố Nguyệt Mẫn vẻ mặt thân thiện, biểu tình căng thẳng có chút dịu đi, lắp bắp nói: “ Ta tên Nhị Hổ.”
Nguyên Thương hỏi: “ Ngươi nhìn thấy kỵ binh của người Hung Nô? “
Tiểu nam hài liếc nàng một cái, hừ một tiếng, không nói lời nào. Phong lão Nhị vừa thấy tiểu tử này dám đối với Phò mã gia cấp sắc mặt, liền nổi giận, mắng: “ Thằng nhãi con...”
“ Được rồi! “ Cố Nguyệt Mẫn đối với hắn nói,“ Đừng dọa đứa nhỏ! “
“ Vâng! “ Phong lão Nhị chắp tay lui ra.
Nhị Hổ xem xét bọn họ một vòng, đối với Cố Nguyệt Mẫn nói: “ Ngươi là đầu lĩnh của bọn họ sao? “
Cố Nguyệt Mẫn ôn nhu đáp: “ Đúng vậy! “
“ Ngươi là tướng quân Đại Yến sao? “ Nhị Hổ đôi mắt có chút đỏ lên.
“ Ta không phải tướng quân Đại Yến. “ Nhị Hổ còn không kịp lộ ra biểu tình thất vọng, Cố Nguyệt Mẫn đã nói, “ Nhưng mà tướng quân Đại Yến nghe lời ta nói. “
Nhị Hổ ánh mắt sáng trong suốt, “ Ngươi là quan lớn? “
Cố Nguyệt Mẫn gật đầu nói: “ Đúng vậy, là quan rất rất lớn. “
Nhị Hổ đôi mắt hi vọng nhìn nàng, thanh âm nghẹn ngào run run, “ Vậy, ngươi có thể mang theo đại quân đi giết người Hung Nô sao? “
Cố Nguyệt Mẫn chăm chú nhìn hắn, nói: “ Đại Yến đang cùng người Hung Nô chiến tranh, chúng ta lần này đến, vì đuổi bắt kỵ binh Hung Nô. “
Nguyên Thương im lặng không lên tiếng. Nhìn biểu tình của đứa nhỏ này, hẳn là trẻ mồ côi của sơn dân.
Nhị Hổ há mồm, như là muốn nói cái gì, lại cắn chặt răng, không nói ra miệng. Bỗng nhiên bình tĩnh nhìn Cố Nguyệt Mẫn nói : ” Ta biết binh Hung Nô đi nơi nào! Ta dẫn đường cho các ngươi! Ta biết đường tắt! Bất quá, nếu là giết người Hung Nô, phải dẫn ta cùng đi! “ Nhị Hổ cắn răng, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, nói, “Ta nhất định phải giết cẩu tặc này, báo thù cho muội muội ta! “
Cố Nguyệt Mẫn nhìn đứa nhỏ này, nhớ tới một màn trong cốc. Trong lòng thở dài một tiếng, nói: “ Việc này không nên chậm trễ, chúng ta hiện tại liền xuất phát! “
Nguyên Thương bĩu môi, khinh thường nói: “ Ngươi có thể làm cái gì? Chỉ làm vướng bận! “
Nhị Hổ tức giận nói: “ Ta biết đặt bẫy! Ta cũng biết bắn tên! “
Nguyên Thương thản nhiên “ À “ một tiếng, nói: “ Cạm bẫy kia là ngươi làm? “
Nhị Hổ không phục nói: “ Bẫy viên gỗ kia trước đó được làm sẵn, còn những cái phía sau đều là ta tự mình làm! “ Thấy tên ' bại hoại ' Nguyên Thương trong mắt khinh thường, Nhị Hổ biện bạch nói, “ Ta còn dùng cạm bẫy đâm bị thương một tên binh Hung Nô đấy! “
Cố Nguyệt Mẫn nghĩ đến vết máu phát hiện trên đường, ngữ khí cố ý để lộ kinh ngạc hỏi: “ Binh lính Hung Nô kia là ngươi làm bị thương? Chỉ một mình ngươi? “
“ Không phải. “ Nhị Hổ lắc đầu nói, “ Bọn họ bắt gia gia đi, phụ thân cùng các thúc bá đuổi theo. Bọn họ nói ta quá nhỏ, không cho ta đi, còn nói... “ Nhị Hổ nói tới đây ánh mắt lại ướt, “ Nói muốn ta hãy sống thật tốt, nếu bọn họ đều không về, nói ta trưởng thành báo thù cho bọn họ! “
Dân chúng Bắc Cương chính là như thế, đối với người Hung Nô cừu hận thế hệ nối thế hệ, tích lũy càng ngày càng sâu.
Cố Nguyệt Mẫn nhẹ nhàng đem đứa nhỏ ôm vào trong lòng, nói: “ Yên tâm, không cần chờ lâu như vậy, chúng ta lập tức đi báo thù! “
Tiểu tử kia ở trong lòng Cố Nguyệt Mẫn, thấy Nguyên Thương lạnh lùng liếc hắn một cái, liền quay đầu đi.
Bên ngoài trướng bỗng nhiên vang lên âm thanh của lính gác: “ A, tuyết rơi! “
Nguyên Thương vén màn lều trại, ánh trời sáng rực ôn hòa xuyên vào, bông tuyết rơi bay đáp xuống cửa trại, trong không trung bay lả tả tất cả đều là bông tuyết trắng xóa.