Đối với mấy vị thân thích đang lo lắng của Bùi phủ, tất nhiên Lung Nguyệt đã quyết định chủ ý, phô trương dáng vẻ kiêu căng cậy mạnh của công chúa tới cùng.
Bùi lão phu nhân cùng Trần thị thấp thỏm từ sáng sớm, ngay cả điểm tâm cũng không yên ổn mà dùng.
Lúc này thấy Lung Nguyệt dẫn một đám người hung hăng hùng hổ vào Vinh Thọ đường, có trận hạ mã uy vài ngày trước, tất nhiên không dám chậm trễ, vội vàng ra đón.
Lung Nguyệt gật đầu với hai người kia một cái, coi như là lễ phép đáp lại.
Sau đó liền vào phòng khách, ngồi lên chủ vị.
“Ta cũng là vô sự bất đăng tam bảo điện(1), chắn hẳn hôm qua Địch Thúy đã nói rõ với lão phu nhân rồi.” Lung Nguyệt nói ngay vào điểm chính.
(1) Không có chuyện sẽ không tới điện tam bảo.
“Lão ẩu Tạ công chúa thưởng huyết yến!” Bùi lão phu nhân cũng không nhận chuyện đồ cưới.
“Lão phu nhân đa lễ!” Lung Nguyệt cười cười, nháy mắt với Hoán Ngọc.
Hoán Ngọc ngay lập tức lấy tờ danh sách từ trong tay áo mở ra, trình tới trước mắt lão phu nhân, nói: “Lão phu nhân, đây là danh sách đồ cưới của công chúa nhà chúng ta nhận từ Thuận Thiên phủ đưa tới, phía trên này có đại ấn phủ nha không thể làm giả, lão phu nhân có cần kiểm tra thêm một lần không?”
Bùi lão phu nhân nhìn lướt qua tờ danh sách, vội nói: “Không cần, không cần!”
“Vậy thì tốt, tiết kiệm chuyện vụn vặt, vào thẳng vấn đề chính thôi!” Lung Nguyệt nhận trà Tiển Bích đưa lên, nhấp một ngụm.
“Chuyện này...” Bùi lão phu nhân hơi do dự, cho Trần thị bên cạnh một ánh mắt.
Lại nghe Trần thị nói: “Theo tục tập cũ, dâu mới vào cửa một tháng không cần xử lý công việc, công chúa vẫn là tân hôn, không bằng qua một thời gian nữa?”
Đây là kế sách kéo dài hôm qua nàng ta cùng Bùi lão phu nhân vắt hết óc mới nghĩ ra được. Hai người nghĩ, Thụy Mẫn công chúa là người được nuông chiều từ nhỏ mà lớn lên, đối với chuyện gì cũng là nhiệt tình ba ngày, sau đó sẽ vất ra sau gáy. Hôm nay mới vào cửa chưa được một tháng đã đòi đồ cưới, hẳn là do Bùi Nguyên Tu xúi giục. Đợi qua một thời gian thì nàng cũng quên chuyện này vào quá khứ thôi.
“À? Còn có những chuyện này sao?” Lung Nguyệt cười như không cười nhìn Trần Thị, lại híp mắt phượng, trong nháy mắt cả người phát ra sát khí, khiến cả người Trần thị phát lạnh, rụt cổ một cái.
Lại nghe Lung Nguyệt nói: “Sao ta lại không biệt Đại Chiêu quốc còn có luật lệ như vậy? Nhỉ?”
Âm thanh “nhỉ” cuối cùng kéo thật dài, nếu Bùi Nguyên Tu ở chỗ này, chắc chắn sẽ phát hiện âm thanh này cực kỳ giống dấu hiệu trước lúc tức giận của Thuận Khải Đế.
“Quả...quả thật không có luật lệ này...” Bùi lão phu nhân vội vàng giảng hòa.
“Ừ! Nếu như vậy thì còn chờ gì nữa?” Lung Nguyệt khẽ cong môi, cười nhưng không đạt đáy mắt.
“Làm phiền lão phu nhân phái quản sự ma ma theo nô tỳ tới khố phòng kiểm tra lại đồ cưới!” Hoán Ngọc phúc thân với Bùi lão phu nhân, sau đó đứng thẳng như cây tùng trước mặt bà ta. Giống như ngươi không lên tiếng, ta sẽ tiếp tục đứng như vậy.
“Đồ...đồ cưới để trong khố phòng lâu ngày chưa từng chạm qua, e là bên trong dơ dáy bẩn thỉu, làm bẩn Hoán Ngọc cô nương.” Trần thị kiềm lư kỹ cùng(2).
(2) ý chỉ người có chút năng lực nhưng đã dùng hết.
“Lời này không đúng rồi, ta là nô tỳ phục vụ chủ tử, sợ gì dơ dáy bẩn thỉu đâu!” Nói xong, mấy người Hoán Ngọc khẽ nở nụ cười. Giống như lời nói của Trần Thị là chuyện cười thiên hạ vậy.
“Cái này....” Bùi lão phu nhân do dự.
“Sao? Lão phu nhân có lời nào khó nói sao?” Lung Nguyệt ngước mắt quét bà ta một cái, rồi sau đó nhẹ nhàng vuốt khóa trường mệnh vàng ròng khảm bảo ngọc trước ngực mình, trên mặt giống như không kiên nhẫn chờ bà ta trả lời.
“Không có, không có, vậy để Hoa ma ma theo Hoán Ngọc cô nương đi thôi!” Bùi lão phu nhân thấy dáng vẻ sắp nổi cáu của Lung Nguyệt, tất nhiên biết được, nếu chọc vị tổ tông này nóng mắt, các nàng liền không chịu nổi, vội vàng phái bà tử đắc lực bên người ra ngoài.
“Ừ, như vậy tốt nhất!” Lung Nguyệt khẽ vuốt cằm, chuyển sang dặn dò Hoán Ngọc: “Em cùng Đào Châu dẫn theo 10 tiểu nha đầu, đi theo Hoa ma ma đi.”
Hoán Ngọc, Đào Châu phúc thân, rồi lại nghe Lung Nguyệt nói: “Từng món từng món đồ cưới phác họa trên danh sách, một món không được bỏ sót! Còn có hư hao gì cũng phải tra cẩn thận!”
“Vâng!” Hoán Ngọc, Đào Châu dẫn 10 tiểu nha đầu theo Hoa ma ma tới khố phòng.
Mà lúc này Trần thị điên cuồng ra dấu nháy mắt với Bùi lão phu nhân, trong lòng vô cùng hốt hoảng. Đồ cưới của mẫu thân Bùi Nguyên Tu bị các nàng đưa cho rất nhiều người, có mấy tấm tranh chữ trân quý cũng bị Bùi Viễn mang đi bái phỏng tiên sinh Quốc Tử Giám.
Công chúa dựa vào lần này thẩm tra đối chiếu không phải là...
Bùi lão phu nhân cùng nàng ta trao đổi ánh mắt, cũng là nóng nảy.
Nhưng gặp phải “nữ phách vương” dầu muối không ăn này thì có thể làm thế nào?
Lúc tâm hai người như có trăm trâm đâm vào, bỗng nghe Lung Nguyệt nói: “Trong khố phòng đều là vật chết, còn sổ sách điền trang cùng cửa hàng hồi môn ở đâu?”
“Ở đây, đều ở đây! Công chúa muốn xem qua?” Nghe nói chuyện sổ sách, Bùi lão phu nhân lại không còn lo lắng như lúc nãy nữa. Bạc lãi từ điền trang cùng cửa hàng hồi môn, các nàng tham ô không ít, có điều ngoài mặt cũng động chút tay chân. Dù có chút vấn đề, nhưng được cưng chiều từ nhỏ, không biết công chúa nhìn sổ sách như thế nào? Còn nữa, sổ sách này nói ít cũng đến mười mấy rương, nhìn cũng khiến nàng thấy phiền.
“Dĩ nhiên muốn xem!” Lung Nguyệt khẽ con môi, đỡ tay Địch Thúy đứng dậy, nói: “Kể cả sổ cái, sổ nhỏ, hay chuyện nước chảy mỗi ngày cũng phải mang tới trong viện của ta! Ngày hôm nay trước khi thắp đèn đều phải mang tới!”
Nói xong, không nhìn hai người, đi tới cửa.
Đưa Lung Nguyệt đi, Bùi lão phu nhân giống như mệt lả, đỡ tay Hương Tú ngã lệch trên giường.
Trần thị vội vàng ngồi bên cạnh bà ta, uống mạnh một ngụm trà, nói: “Mẫu thân, đồ vật trong khố phòng?” Đồ vật này nọ trong khố phòng nàng ta động vào không ít đâu!
Bùi lão phu nhân cho người làm lui, nhẹ giọng nói: “Từ lúc nghịch tử lão đại này phong Vương, ta đã liệu được đến ngày này, đầu năm trước liền sai người lén tìm người khác tùy tiện kiếm đồ giống như vậy, quá quý trọng cũng làm giả, chỉ là vẫn thiếu một chút.”
Trần thị nghe xong thở phào một cái, nhưng cũng chỉ trong chốc lát, vội vàng nói: “Thụy Mẫn công chúa thường thấy đồ tốt, hẳn là nhãn lực đại nha hoàn bên người nàng cũng không kém bao nhiêu đâu, không biết có thể che giấu không nữa. Còn có chuyện sổ sách...”
Bùi lão phu nhân khoát tay, nói: “Chuyện sổ sách bản thân ta không lo lắm, nàng ta chỉ là tiểu cô nương, ở trong cung nuông chiều lớn lên, cuộc sống hàng ngày nhất định là phong hoa tuyết nguyệt, sao có thể hiểu được mấy chuyện tục tằn như vậy. Chỉ là vật trong khố phòng, ta thật sự có chút lo lắng!”
Trước bữa tối, mười mấy rương sổ sách mang tới Bích Thương viện.
Lung Nguyệt sai người thu thập gian phòng phía tây, đặt sổ sách vào, chỉ rút trong đó hai bản, nhìn một lúc liền buông tay.
Phương pháp ghi sổ của cổ nhân thật kém thông minh, mới nhìn được một lúc, Lung Nguyệt đã choáng đầu hoa mắt, trong lòng tính toán, nếu tới Bắc Cương, nếu tùy nàng quản lý sổ sách, nhất định phải đổi đống sổ sách này này thành kiểu thu chi rõ ràng chi tiết mà mình quen thuộc.
Lúc Bùi Nguyên Tu trở lại Bích Thương viện không tìm được Lung Nguyệt, hỏi thăm hạ nhân mới biết, Lung Nguyệt ở gian phía Tây.
Vén rèm đi vào, liền thấy lông mày lá liễu của nàng đang nhíu lại, tay ngọc thon thon đang cầm quyển sách, lúc có lúc không liếc nhìn.
Môi mỏng của Bùi Nguyên Tu khẽ nâng lên, kiếp trước Cửu Nhi cũng không thích nhìn đống sổ sách rối rắm này.
“Đây là sổ sách cửa hàng hồi môn của tiên mẫu?” Bùi Nguyên Tu rút sổ từ trong tay Lung Nguyệt, ngồi bên cạnh nàng nói: “Nếu cảm thấy phiền thì không nhìn nữa là được!”
“Vương gia!” Lung Nguyệt thấy Bùi Nguyên Tu liền cong cong mắt phượng: “Thật sự rất phiền, còn nhìn đến ngất.” Cầm lại quyển sổ từ tay Bùi Nguyên Tu, lại cười nói: “Ta cũng chỉ tùy tiện xem một chút thôi, chuyện kiểm tra tự có người đi làm.” Nói xong còn bĩu môi.
Bùi Nguyên Tu theo nàng đi qua xem, thấy ở phòng trong, hai vị ma ma giáo dưỡng từ trong cung theo Lung Nguyệt tới đang cầm bàn tính, cực kỳ nghiêm túc kiểm tra đối chiếu. Chợt nhớ lại, kiếp trước cũng như vậy, lúc ở Vương Phủ Bắc Cương Cửu Nhi quen không để ý tới mấy sổ sách này, cũng là ma ma bên cạnh xử lý, sau Cửu Nhi lại lệnh các nàng chép sổ sách lại thành dáng vẻ kỳ quái rồi mới bắt đầu xử lý. Có điều kiểu sổ sách đó lại có thể khiến người khác vừa mới nhìn cũng có thể hiểu ngay, rất đơn giản. Kiếp này hắn cũng từng muốn để phòng thu chi Vương phủ làm theo như thế, nhưng lại rất mơ hồ.
Bùi Nguyên Tu cười nhẹ gõ trán Lung Nguyệt, nói: “Thì ra là nàng lười biếng, uổng công gia thương nàng!”
“Nào có? Vương gia vẫn phải thương ta, hôm nay Cửu Nhi lại làm công chúa kiêu căng điêu ngoa một lần đấy!” Lung Nguyệt bắt tay hắn hoạt bát cười một tiếng.
“Cũng đúng, Cửu Nhi cực khổ, muốn gia thưởng gì nào?” Dứt lời, Bùi Nguyên Tu mập mờ cúi đầu nói bên tai Lung Nguyệt, một luồng khí ấm áp xông thẳng vào tai nàng, làm Lung Nguyệt rụt cổ lại, sẵng giọng: “Vương gia tự trọng!”
“Gia không đủ nặng? Là người nào đêm qua nói...” Bùi Nguyên Tu lại cúi bên tai nàng cười nói.
“Ôi! Vương Gia!” Lung Nguyệt vội vàng vươn tay che miệng Bùi Nguyên Tu, mặt nhỏ nhắn đỏ bằng, không để hắn nói tiếp.
Bùi Nguyên Tu nén cười.
Lung Nguyệt cũng có thể cảm nhận được lồng ngực của hắn đang chấn động không ngừng.
Lại oán trách hắn một lần, hầm hừ nói: “Không nói với chàng nữa! Không đứng đắn!”
Thấy Lung Nguyệt xấu hổ, giống như nổi cáu, Bùi Nguyên Tu vừa muốn mở miệng dỗ nàng, liền nghe bên ngoài có tiểu nha hoàn nói: “Hoán Ngọc tỷ tỷ, Đào Châu tỷ tỷ đã về rồi!”
Lung Nguyệt vừa nghe, cách rèm gọi các nàng vào, hỏi: “Khố phòng kiểm tra thế nào?”
“Bẩm Vương gia, Vương phi. Khố phòng rất loạn, rất nhiều món đều là đồ giả, đáng tiếc nhất chính là tranh chữ, có bốn đại tác phẩm danh gia đều bị bọn họ tham ô rồi.” Hàn Ngọc cùng Đào Châu theo Lung Nguyệt từ nhỏ, tất nhiên hiểu được nàng quan tâm vật gì nhất.
Lung Nguyệt cùng Bùi Nguyên Tu nghe xong gần như cùng nhíu mày một lúc.
Lại nghe Hoán Ngọc nói: “Ngược lại thâm xuân sơn nguyệt đồ Bùi Nhị gia nói bị trộm ngày đó vẫn ở trong khố phòng.”
“Ừ! Chắc là do lão phu nhân biết chúng ta sẽ tìm bà ta đòi đồ cưới, nói vậy để có lý do tìm đồ đã tham ô trở về. Nếu không tìm được, liền tìm đồ có dáng vẻ tương tự cho vào để thật giả lẫn lộn.”
Lung Nguyệt nghe xong gật đầu, đôi mắt đen láy xoay chuyển, đột nhiên hỏi: “Trừ những thứ này, còn nhìn ra vấn đề gì khác không?”
“Cái này....” Đào Châu suy nghĩ một chút rồi nói: “Còn có mấy món đồ quý giá lớn, ta nhìn cảm thấy có chỗ không hợp lý, nhưng không biết diễn tả thế nào!”
“Đúng vậy!” Hoán Ngọc gật đầu khẳng định.
“À?” Lung Nguyệt liếc mắt nhìn Bùi Nguyên Tu, cười như tiểu hồ ly, nói: “Vương Gia, ngày mai cho Bùi Tiểu tìm một thợ kim hoàn tới được không?”
Bùi Nguyên Tu gật đầu, đương nhiên hắn hiểu trong lòng Lung Nguyệt đang tính toán gì, nói: “Mấy ngày này, Bùi Tiểu đều do nàng sai khiến!”
“Vậy thì tốt! Cửu Nhi cảm ơn Vương gia!” Lung Nguyệt cười phúc thân, lại quay đầu nói với Hoán Ngọc, Đào Châu nói: “Hai người các em mệt mỏi nửa ngày, hôm nay không cần bên cạnh ta hầu hạ nữa, trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt, vất vả rồi!”
Hoán Ngọc, Đào Châu cám ơn, lui ra ngoài.
Dùng xong bữa tối, phu thê hai người về phòng, Lung Nguyệt ngồi cách xa Bùi Nguyên Tu một chút, hỏi: “Về chuyện đồ cưới, Nhận Chi có tính toán gì không?”
Bùi Nguyên Tu nhìn dáng vẻ tránh né mình của nàng, khẽ cười nói: “Mọi chuyện đều do Cửu Nhi làm chủ.”
Lung Nguyệt nháy nháy mắt nói: “Thật sao?”
“Thật!” Bùi Nguyên Tu dứt lời, tiến sát lại, ôm chặt Lung Nguyệt.
“Theo ta thấy, muốn tìm toàn bộ đồ cưới về sẽ rất khó khăn!” Lung Nguyệt từ chối tượng trưng hai cái. Bùi Nguyên Tu này quá dính người rồi, với lại hắn dựa gần thế này dễ khiến đầu óc mình không có cách nào suy nghĩ bình thường: “Vương gia chỉ muốn thu hồi đồ cưới của mẫu thân, có bao nhiêu thu bây nhiêu, hay là còn muốn chỉnh người một phen?”
Nói về tiên mẫu, Bùi Nguyên Tu nghiêm nghị hẳn lên: “Đồ cưới của mẫu thân với ta là để niệm tưởng. Còn về phần đám người kia, toàn bộ đều dựa vào hứng thú của Cửu Nhi thôi!”
Vừa rồi thấy Lung Nguyệt cùng hai nha đầu Hoán Ngọc, Đào Châu nói chuyện đồ cưới đều mang dáng vẻ cười cười cùng hơi giảo hoạt, giống như mèo đang vờn chuột vậy. Bùi Nguyên Tu cảm thấy, có lẽ là khuê phòng tĩnh mịch, nhóm người ở Bùi phủ này, cũng thành chỗ cho nàng giải buồn mà thôi.
“Ngày nào chúng ta lên đường về Bắc Cương?” Lung Nguyệt đột nhiên hỏi. Mấy ngày nay nàng nhìn Bùi Nguyên Tu vì xử lý chuyện Bắc Cương mà ngày càng bận rộn, nhớ tới hắn là chúa tể một phương, ở kinh thành lâu như vậy, nhất định là có rất nhiều chuyện đợi hắn về xử lý.
“Cái này...” Bùi Nguyên Tu có hơi do dự, muốn đợi nguyệt sự của Cửu Nhi qua, xác nhận nàng có hỉ sự hay không mới định ngày lên đường. Chuyện sinh non kiếp trước vẫn là tiếc nuối cùng đau đớn nhất trong lòng hắn: “Đợi qua lễ phật đản được không? Chúng ta tới Hoàng Giác tự xem lễ xong sẽ lên đường!”
“Toàn bộ đều do Vương gia làm chủ!” Lung Nguyệt gật đầu một cái, bỗng nhiên như nghĩ tới chuyện gì đó, hỏi: “Ta còn chưa tới thăm bên ngoại nữa!” Trước khi nàng xuất giá đã tìm hiểu gia thế của Bùi Nguyên Tu, tự nhiên biết được lúc hắn còn trẻ nhận không ít chiếu cố từ bên ngoại, tình cảm cũng không tầm thường. Nếu không phải như thế, trước lúc phong Bùi Nguyên Tu làm vương, phụ thân sẽ không triều một nhà bên ngoại vào kinh làm con tin.
“Mấy ngày nữa thôi!” Bùi Nguyên Tu rất cảm động với dụng tâm của Lung Nguyệt. Kiếp trước cũng thế, hết sức tôn trọng người quan trọng bên cạnh hắn. Nghĩ đến, dựa vào thân phận công chúa tôn quý của nàng, nàng hoàn toàn không cần đi gặp bên ngoại hắn. Chỉ là, mấy ngày trước cữu cữu của hắn mới thoát thân từ án muối Giang Nam ra ngoài, dù nói trong đại lao không bị khắt khe, khe khắt, nhưng cũng đã có tuổi, trải qua chuyện này cũng cần nghỉ ngơi, hồi phục điều dưỡng mấy ngày.
Lung Nguyệt cũng nghĩ tới chuyện cữu cữu hắn bị liên lụy vào án muối, thông cảm nói: “Đã vậy, liền nghe theo sắp xếp của Nhận Chi thôi!”
Chuyển ngày khác, Lung Nguyệt liền lệnh cho Bùi Tiểu ở trong kinh thành tìm bốn năm chưởng quỹ cửa hàng đồ quý.
Hành động này khiến Bùi lão phu nhân nhận được tin liền choáng đầu hoa mắt ngã xuống đất.