Người luyện tập công phu từ nhỏ, thân thể vốn cường tráng, mấy ngày nay lại được chăm sóc cẩn thận, mặc dù chất lượng thức ăn kém nhưng cơ thể Bùi Nguyên Tu cũng nhanh chóng phục hồi, dù còn chưa được vận động mạnh, nhưng ra ngoài doanh trướng, đi bộ vài vòng thì vẫn có thể làm được.
Một đội nhân mã phi thẳng vào trong doanh trại, tạo lên một lớp bụi mỏng.
Người dẫn đầu cưỡi xích thố chính là Thái tử Lý Long Hựu, phía sau yên ngựa còn treo một bao vải dầu, phía ngoài bao vải vẫn còn vết máu.
Bùi Nguyên Tu vừa thấy liền biết đã đắc thủ rồi.
Theo trí nhớ của kiếp trước, Bùi Nguyên Tu nhớ đúng vào mấy ngày này, nhi tử đầu lĩnh bộ tộc Cổ Đê hài lòng nhất là Ba Lãng mang đám người cướp rất lương thảo của bọn họ, khiến cho trận đánh vô cùng gian nan. Cho nên, hắn giả vờ như vô tình nói ra một câu: Lương thảo trong quân sắp hết, tính thời gian xem lương thảo phía sau sắp vận chuyển đến đây chưa, không biết con đường kia...
Mặc dù đây là lần đầu tiên Lý Long Hựu tòng quân đánh giặc, nhưng cũng là người cẩn thận, cũng vô cùng thông minh, nghe Bùi Nguyên Tu nói xong lập tức kéo hắn vào màn trướng. Sau khi cùng xem xét bản đồ với Bình vương và vài vị tướng quân, họ cảm thấy rất có khả năng quân địch sẽ mò vào đánh lén từ ba chỗ, lập tức điều khiển nhân mã đến phục kích.
Theo kế hoạch Bùi Nguyên Tu vẽ ra, Lý Long Hựu chờ lệnh dẫn theo một đội nhân mã, mai phục trên mặt đất, nơi Ba Lãng có thể đi qua nhất.
Vào địa doanh, Lý Long Hựu xoay người xuống ngựa, thấy Bùi Nguyên Tu, vẻ mặt vô cùng vui mừng, bước lên phía trước, đấm vào ngực Bùi Nguyên Tu một quyền, cố kị vết thương vết thương của hắn, tất nhiên là ra tay sẽ không nặng, cười đó: "Được lắm, Nhận Chi, không chỉ là võ tướng, còn có tài chỉ huy nữa!"
Bùi Nguyên Tu cười, bước đầu tiên lấy lòng đại cữu huynh đã thành công, chắp tay nói: "Chúc mừng Thái tử chiến thắng trở về!" Ánh mắt dừng lại trên tay Lý Long Hựu.
Bao tay da giữ ấm màu đen, nữ công còn thô ráp, không thuần thục, nhìn một cái là biết do Cửu Nhi làm. Kiếp trước, tuy chỉ có duyên phân làm phu thê vài năm ngắn ngủi nhưng Cửu Nhi đã làm cho hắn không ít đồ. Phần lớn áo trong, vớ giày, tới khăn tay, áo khoác, quạt, hà bao đều xuất phát từ tay của nàng. Ngay cả những bao tay giữ ấm này cũng rất nhiều.
Lúc thuê thùa may vá Cửu Nhi luôn có một thói quen, thêu hoa văn hình con mèo giống như một ký tự quanh co ở nơi khó phát hiện.
Trên bao tay giữ ấm của Lý Long Hựu, Bùi Nguyên Tu chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được.
"Sao? Thích bao tay này? Nếu là cái khác thì có thể cho huynh, nhưng cái này là do Cửu Nhi đặc biệt làm cho ta, huynh đừng nghĩ đến nữa, haha..." Thấy ánh mắt Bùi Nguyên Tu khóa chặt trên tay mình, Lý Long Hựu lập tức sáng tỏ. Bao tay giữ ấm này là do muội muội hắn nghĩ ra, lúc trước không ít nam nhân của thế gia cùng hắn vào trong quân thấy, cũng cảm thấy lạ lẫm, cũng muốn xin đi.
Nhưng đây là tác phẩm của muội muội nhà mình, làm sao Lý Long Hựu có thể cho đi được. Còn nữa, đồ thêu thùa của nữ nhân nhà người ta không thể tùy tùy tiện tiện cho người ngoài.
Bùi Nguyên Tu cười cười, khổ sở trong mắt chợt lóe rồi biến mất. Tay không tự chủ được sờ sờ ngực, nhưng lại không cảm nhận được gì. Kiếp trước, sau khi Cửu Nhi đi, hà bao đựng kết tóc luôn nằm trên ngực hắn. Bây giờ ngay cả nhìn vật nhớ người cũng không được rồi.
"Quân tử không đoạt cái mà người ta thích! Bình vương gia còn chờ tin mừng của Thái tử, Thái tử gia mau đi đi!"
"Được, Nhận Chi huynh quay lại trướng đi, đợi ta đi báo tin mừng rồi sẽ quay trở lại mời huynh uống rượu!" Lần đầu Lý Long Hựu dẫn đội phục kích đã thắng trận trở về, tự tay chém đầu Ba Lãng, cho nên cảm thấy vô cùng vui vẻ: "Đúng, còn muốn phải cảm ơn công lao của tiểu Gia Cát huynh nữa! Huynh nhớ chờ tin tức tốt của ta!" Dứt lời, chắp tay, đi về phía trướng lớn nhất.
Bùi Nguyên Tu nhìn Lý Long Hựu rời đi, cười khổ xoay người, thấy vẻ mặt chào mừng của Bùi Tiểu: "Gia! Nơi này đầu gió, quay lại trướng đi!"
Bùi Nguyên Tu gật gật đầu trở về.
Bùi Tiểu đi phía sau, từ lúc gia nhà hắn bị thương, lại trở nên kỳ lạ. Cũng không thể nói là kỳ lạ, phải nói là...
Tang thương...
Đúng! Chính là tang thương!
Từ sau khi Bùi tướng quân đi Gia bắt đầu trở nên trầm lặng, vài ngày nay lại cộng thêm một tầng tang thương.
"Gia, người thích bao tay giữ ấm của Thái tử gia sao? Tiểu nhân thấy đó cũng là đồ tốt, không gây trở ngại cũng rất ấm, bao phủ cả bàn tay! Hay là tiểu nhân cũng học khâu cho ngài một đôi?"
Từ nhỏ Bùi Nguyên Tu đã theo phụ thân ở trong quân, tất nhiên là không có tỳ nữ hầu hạ, y phục đều là do nhũ mẫu ở trong nhà mang đến đây, còn may vá thuê thùa, giặt giũ, đều do hai huynh đệ Bùi Tiểu và Bùi Đại thu xếp. Lúc tắm rửa thì tự mình làm.
Nghe Bùi Tiểu nói, Bùi Nguyên Tu vẫy tay. "Không cần!"
Nếu không phải là do nàng làm thì có ý nghĩa gì đâu?