Công Chúa Thế Giới Đêm

Chương 102: Chúng ta có thể quay lại được không?



- Có chuyện gì thì nói mau đi. Tôi không rảnh mà nói chuyện với cái thứ lăng nhăng, thấy gái đẹp là sáng mắt như anh. - nhỏ ngồi xuống ghế.

- Em.......... Em hận anh đến vậy sao? - Robert nhìn nhỏ thành khẩn

- Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó. - nhỏ cũng có chút dao động nhưng thật may là lí trí vẫn còn - Tôi và anh không có quan hệ gì cả! Cảm ơn. - nhỏ nhìn bà cô lúc nãy (bưng kem và coffee ra) bằng ánh mắt kinh tởm. - Giờ thì B - I - Ế - N!

- Em......... Em thật sự có cần phải ghét và tuyệt tình với anh như vậy không? - Robert cúi đầu - Anh xin lỗi, là vì anh hơi nóng nảy.

- Anh có lỗi đâu mà xin. Người có lỗi là tôi, là do tôi quá ngu ngốc vì đã đâu đầu vào yêu anh.

- Em............. Hóa ra là em thấy ân hận khi yêu anh sao?

- Phải, tôi ân hận vì đã yêu anh. Tôi ghét anh, tôi hận anh, tôi kinh tởm cái thứ rác rưởi lăng nhăng như anh. ĐỒ - LĂNG - NHĂNG! - nhỏ nhấn giọng từng chữ một

- Lăng nhăng? - Robert cười nhạt - Em bảo anh lăng nhăng vậy em là cái gì? Anh đã thấy em nói chuyện rất thân mật với một tên con trai, nụ cười của em còn rất tươi nữa chứ!

- Hóa ra chúng ta chia tay vì tôi sao? - nhỏ cười cay đắng

- Không không............. - Robert vội vã xua tay - Anh không có ý đó.

- Vậy ý anh là gì? - nhỏ nhếch môi - Ý anh là tôi lăng nhăng nên anh nói chia tay sao?

- Không............. - Robert lắc đầu - Là anh đã quá nóng nảy.............

- Người đó là quản lí âm thanh, anh ấy giúp Cherry trong buổi trình diễn thời trang chuẩn bị ra mắt đấy. - nhỏ đáp

- Vậy là............... - Robert sững sờ - Anh xin lỗi......

- Tôi có lỗi đâu mà anh xin lắm vậy? - nhỏ gắt - Anh bảo tôi lăng nhăng vậy anh là cái thá gì? Mới nói chia tay tôi chưa được hai ngày đã ôm hôn người con gái khác à?

- Sao cơ........ - Robert kinh hãi

- ANH GIẢI THÍCH ĐI, CÁI ĐỨA CON GÁI TÓC VÀNG ĂN MẶC CỰC KÌ THIẾU VẢI ẤY LÀ AI? ANH ÔM HÔN CON NHỎ ĐÓ NGAY TRONG CÔNG VIÊN MÀ KHÔNG BIẾT XẤU HỔ À? KINH TỞM! TÔI KHINH CÁI THỂ LOẠI NGƯỜI NHƯ ANH! - nhỏ đập bàn quát lớn rồi bỏ đi. Hai hàng nước mắt lăn dài trên má.

- KULL!!!!!!!!!!!!!!! - Robert gọi to nhưng nhỏ đã băng qua đường để về trường.

- Tỉnh đi Kull. Tên khốn ấy đã làm mày chết dở sống dở, đừng có mà dao động hay khóc vì tên khôn ấy nữa. - nhỏ tự đánh mặt mặt mình. (tự kỉ)

---------------------------

- Thưa cô em vào lớp! - nhỏ bước vào lớp

- Giỏi quá ha! Hôm qua cúp tiết, hôm nay đi học trễ! - bà cô chống hông

-Đứng ngoài lớp quỳ cho đến hết tiết phải không cô? Em đang bực, không có đủ kiên nhẫn để nói chuyện với cô đấy! - nhỏ bước vào không đợi bả đồng ý.

- Đi đâu mới về vậy? - cả đám xúm lại hỏi

- Ken! Anh hãy tiễn ông anh của anh đi khuất khỏi mắt tôi giùm với. - nhỏ quay sang Ken - Tôi cầu xin anh đấy, tôi mệt mỏi quá rồi!

- Anh tôi đã làm gì cô à? - Ken hỏi

- TÊN KHỐN ẤY BẢO TÔI QUAY LẠI, ĐƯỢC CHƯA? HAI ANH EM NGƯỜI NHƯ NHAU ĐẤY! - nhỏ hằn học đeo tai nghe và úp mặt xuống bàn

- TÊN KHỐN............ - bốn cô nàng đập bàn hét lớn (nó, Ji, Yun và Lily) làm cả lớp nhìn lũ tụi nó như sinh vật lạ. (Hòa Khánh mới trốn ra)

- Thôi....... - nhỏ kéo tay bốn con bạn rồi úp mặt xuống bàn nghe headphone, không quên tặng anh chàng mới đi vào lớp (là ai thì tự hiểu há!) một ánh nhìn khinh miệt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.