Công Chúa Thời Tiết Tiểu bạch,ngươi không sao chứ! Cô chạy tới trước cửa chuồng ngựa,xoa xoa cái bờm dài kiêu ngạo của tiểu bạch nhỏ giọng hỏi. Con ngựa hí lên vài tiếng rồi mài mài đầu vào vai cô như kiểu đã chịu rất nhiều ủy khuất,đang cần tiểu công chúa đòi lại công bằng. -Chú dám hạ độc tiểu bạch của tôi sao? Cô tức giận nhìn cái lão đang nằm trên mặt đất kia.Lời nói của cô khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc,ngay cả lão Kim đang đau cũng phải giật mình. -Chú Kim!Cô bé này nói có đúng không? Chủ trang trại nhướn mày nhìn lão. -Tôi không có!Không có mà! -Vậy đây là cái gì? Thiên Hà nhặt cái lọ sắt nhỏ đó lên,trầm giọng hỏi.Ông chủ trang trại vừa nhìn liền biết ngay đó là khí độc,rất nguy hiểm. -Tôi!Tôi không biết! Lão Kim luống cuống nói.Có đánh chết lão cũng không nhận.Chỉ sợ lão nhận rồi ông chủ nhất định sẽ đuổi việc lão mất. -Chú thành thật nói ra cho tôi. -Tôi thật sự không biết mà,tôi chỉ đi ngang qua đây thôi rồi tự nhiên bị con ngựa này đạp.Ông chủ phải tin tôi chứ. Nghe lão ta nói thì mọi người cũng có vẻ xuôi xuôi rồi.Chứ một chú ngựa xinh đẹp như vậy ai mà nỡ sát hại cơ chứ.Chắc là do hiểu lầm thôi. Tiểu bạch thấy vậy liền lấy đầu huých vai cô ra hiệu,lấy chân đá đá cái chậu nước dưới đất. -Chú giải thích sao với cái chậu nước này! -Đó là nước uống cho ngựa bình thường thôi,đâu có gì phải giải thích chứ. -Được,chú không nhận?Tiểu bạch,trong chậu nước này có độc. Cô vừa dứt lời thì con ngựa gật đầu tới tấp.Mọi người kinh ngạc lần 1. -Tiểu bạch đã uống phải nước này chưa? Nghe cô hỏi thì con ngựa phì phì hai tiếng rồi lắc đầu.Mọi người kinh ngạc lần 2. -Là chú ta làm? Con ngựa liếc lão ta một cái rồi gật đầu.Mọi người kinh ngạc lần 3. -Chú còn gì để nói không? Lão Kim lúc này cực kì muốn sỉu.Cái con ngựa này nhất định là yêu quái,là quái thú rồi.Động vật mà dám đi cáo tội người thì đúng là không bình thường.Nhưng ai chứng minh được là lời nó nói là thật chứ. -Không phải tôi!Một cái thứ súc sinh thì sao mà tin được chứ.Mọi người phải tin tôi! -Nói cho chú biết,bây giờ chỉ cần kiểm tra chậu nước này là sẽ biết thôi.
Báo lỗi chương
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.