Công Chúa Thời Tiết

Chương 147



Giờ văn

-Các anh,các chị học hành cái kiểu gì mà viết nhăng viết cuội thế hả?Tôi có dạy viết dạy làm thế không?

Bà cô Mai rống lên.Lần này là giáo viên lớp khác chấm chéo bài thi.Hôm ngồi dưới phòng hội đồng cô bị mấy giáo viên khác cười vào mặt,kích đểu gần chết.Đúng là sượng hết cả mặt mũi.Dù tức mà không dám mở miệng ra chửi.

-Cô bớt giận,người xưa có câu:thầy bảo sao thì trò làm vậy.Lớp em cũng là thực hiện theo châm ngôn đó thôi.Cô cũng đừng tự trách mình.

Cô hướng ánh mắt đồng cảm tới bà giáo.Bộ dạng trò ngoan nhưng làm cho bà giáo tức đến nghẹn lời.

-Hay là như vậy đi,em trực tiếp tặng cô hai câu thơ cho hợp với phong cảnh nhé!Cô đồng ý đi thì em mới dám đọc.

Cậu đứng lên,ngang nhiên đi tới đi lui.Chẳng biết cái quạt từ bao giờ đã phe phẩy trên tay cậu.Khuôn mặt khẽ toát ra vẻ sĩ tử thời xưa đến khó tả.

-Anh đọc thử tôi xem.

Mặc dù không vừa ý với thái độ ngông nghênh không coi ai ra gì của cậu học trò nhưng cô cũng khá tò mò về hai câu thơ kia nên đành rộng lượng bỏ qua.

"Lớp a7 đa số nhân tài.

Trừ bà cô Thu Mai ế dài."

Nghe xong bà cô hoa lệ té xỉu.Đám tiểu quỷ ôm bụng cười,giơ tay giơ chân đầy tán thưởng.Có lẽ do xúc động quá mạnh nên bệnh tim tái phát cũng không biết chừng.

...

́nh thức chạm mặt vị hôn thê.

-Cậu chủ!Ông bà chủ đang ở nhà chờ cậu.

Tên vệ sĩ mở cửa xe, cúi đầu trước mặt hắn.

-Nói là tôi không có gì muốn với họ cả.

Quăng lại câu này hắn ung dung khoác cặp rời đi.

Từ hai xe ôtô khác nhanh chóng lao ra vài người vây quanh hắn,ý tứ rõ ràng là không muốn cho người rời đi.Hắn khẽ trừng mắt nhìn cả đám,hàn khí lạnh lùng toả ra nghi ngút.Dám

dùng biện pháp mạnh để cưỡng ép sao?

-Cậu chủ,xin mời!

Hắn không còn cách nào khác nên đành phải lên xe.Trước sau gì cũng gặp mặt chi bằng gặp ngay bây giờ cũng tốt.

Ba chiếc xe thẳng tắp trở về biệt thự nhà họ Lâm.

*Phòng khách

-Gặp cha mẹ mà mày không thèm chào hỏi một tiếng là sao?

Ông Lâm nhìn thái độ bất cần đời của hắn thì tức giận quát.

-Ông bà còn nhớ là mình có thằng con trai này sao?Vậy mà tôi lại không nhận ra ông bà là cha mẹ của tôi đấy!

Hắn cười khẩy,ánh mắt khẽ vụt qua một tia đau lòng.

-Mày...mày dám nói chuyện với tao như thế à?

-Ông bớt giận!Hoàng,con ngồi xuống trước đi.

Bà Lâm vội vàng đỡ chồng ngồi xuống,hướng hắn nghiêm khắc ra lệnh.

-Có chuyện gì thì mau nói đi,nếu không tôi đi trước.

-Con cứ ngồi xuống trước đi,ta và bố con sẽ nói vài câu ngắn gọn thôi.

Đúng tư thái của người kinh doanh bà Lâm rất mau đã khiến cho hắn im lặng ngồi xuống.

-Ta và cha con lần này sẽ về hẳn.Muốn con mau chóng dọn về đây sinh sống.Cũng sẽ tiện chăm sóc cho con hơn và hướng dẫn con cách kinh doanh.

-Vấn đề này miễn bàn đi.Tôi sẽ không bao giờ rời khỏi nhà nội.

Hắn thẳng thắn từ chối.Hắn đã xa nội rồi mà giờ còn muốn hắn bỏ luôn căn nhà đã tồn tại bao nhiêu kí ức của hắn và nội sao?Trừ phi hắn chết!

-Điều này là tùy con thôi,chúng ta không ép.Nhưng điều thứ 2 thì con không thể không làm theo.Đó chính là con phải đính hôn với Sam,con gái của ông bà Vương.

-Không thể không làm theo?Ông bà nghĩ lấy tư cách gì mà ra lệnh cho tôi?

Hắn bật cười thành tiếng, dường như chuyện mẹ hắn đang đề cập tới là hết sức buồn cười vậy.

-Sao không thể chứ,chúng tao sắp xếp cho tương lai của con cái của mình thì có gì là không được hả?Mày đừng quên là mày đang mang họ Lâm đấy!

Ông Lâm tức giận đập bàn.Thử hỏi xem trên đời này có ai làm con mà dám nói chuyện với cha mẹ mình bằng cái giọng điệu sấc sược đó không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.