Bà Lâm thẳng tay tạt cốc nước trên bàn vào mặt hắn.Nước nhỏ xuống tí tách nhưng hắn chẳng thèm lau,cứ để như vậy mặc dù bây giờ đang là mùa đông.Có sao đâu trái tim hắn bây giờ còn đau đớn,lạnh lẽo hơn gấp trăm ngàn lần.
-Thật là hỗn láo!Quản gia chông nom thế nào mà để mày thành ra như vậy hả?Dám ăn nói không phân biệt trên dưới với bố mẹ mày như vậy sao?
Bà Lâm quát vào mặt hắn.
-Chẳng lẽ ông bà không biết do đâu mà tôi thành ra như thế này ư?
Hắn lạnh giọng hỏi lại.Đã gây ra lỗi còn muốn đổ thừa cho quản gia sao?Hai người này thật khiến hắn thất vọng.
-Được rồi,tóm lại là mày nếu muốn gia đình bạn bè mày phải ra đường ở thì cứ chống đối lại lời tao đi!
Ông Lâm thấy nói nhẹ thì con trai càng cứng đầu không nghe thì bắt đầu chuyển sang đe doạ.
-Hoàng!Cậu sao vậy,đã xảy ra chuyện gì với cậu sao?
Hải Anh đặt tay lên vai hắn khẽ hỏi.
-Sao cậu lại ở đây?
-Tớ đang đi dạo trên đường thì gặp cậu nhắm mắt ngồi trên xe taxi,thấy sắc mặt cậu không được tốt lắm lên đã cố ý đi theo.Cậu không trách tớ vì tội thích lo chuyện bao đồng chứ?
Hải Anh nhìn hắn khẽ mím môi nhưng sau đó lại chọn cách im lặng.Có lẽ hắn vẫn chưa thực sự tin tưởng nhỏ,nhưng không sao,chỉ cần cho nhỏ chút thời gian thôi thì nhỏ tin tưởng nhỏ sẽ làm cho hắn chấp nhận nhỏ nhanh thôi.