Cô ngồi cạnh giường anh mở miệng.Nhìn sắc mặt đại huynh mà cô thấy đau lòng quá.Nếu cô không ngu ngốc đi theo người ta thì anh cũng không đến nỗi tức giận như vậy.Đều là tại cô!
Cậu phất tay một cái cô liền gục đầu vào giường anh mà ngủ.Đang tính đưa cô về phòng nghỉ ngơi thì bị phá ngang bởi tiếng đạp cửa.
-Đại huynh!
Thiên Hà đứng ngoài hành lang đã nghe hết cuộc đối thoại giữa cô và cậu liền đẩy cửa xông vào.Nhìn người con trai đẹp như thiên xứ đang nhắm nghiền mắt nằm trên giường mà nhỏ thấy đau lòng quá,cả phẫn hận nữa.Mới hai ngày thôi mà ai dám biến anh thành bộ dạng này.Còn khuôn mặt phờ phạc và đôi mắt sưng húp vì khóc nhiều của Thiên nhi nữa.Là ai?Rút cuộc là ai dám tổn thương hai người họ.
-Tại sao đại huynh của tớ lại thành ra như vậy?Lúc tớ rời đi không phải là huynh ấy và Thiên nhi đều rất tốt sao?
Nhỏ hướng cậu chất vấn.
-Chuyện rất dài để sau tớ sẽ kể cho cậu nghe.Cậu mau mang đan dược cho thầy ăn vào trước đi.Chân khí của thầy bị tổn thương nặng,chúng ta cần phải mau chóng truyền nội lực cho thầy,giúp long châu hộ thể bình ổn chân khí.
-Được!Cậu đưa Thiên vào phòng trước đi.
Trong khi cậu bồng cô vào phòng nghỉ ngơi thì cô nhanh nhẹn đút đan dược vào miệng anh.Dùng sức đỡ anh ngồi thẳng dậy.
Hai luồng khí một đen một vàng truyền vào thân thể anh.Khói trắng toả ra từ đỉnh đầu,cả người anh ướt đẫm vì mồ hôi.