Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 101: Phiên ngoại 2 (Cảnh Dương Sở Thương)



Hôm nay Sở Thương có chút không tập trung tinh thần, người ngồi tại y quán, nhưng hồn không ở đây, chân mày cũng luôn nhíu chặt.

Mấy ngày trước từ Việt Dương tới một người tên là Triệu Văn Đào, mang theo thánh dụ của hoàng thượng, nói thánh thượng mười phần tưởng niệm Cảnh Dương, còn cho một khối kim bài miễn tử. Kỳ thật cái này vốn là chuyện tốt, nhưng không biết vì cái gì Sở Thương lại luôn cảm thấy có chút không đúng, từ lần đầu tiên nhìn thấy người này, trong lòng liền cực kỳ không thoải mái, nếu không phải thấy hắn ngàn dặm xa xôi đưa thánh chỉ đến, chỉ sợ Sở Thương sớm đã muốn phát tác.

“Sở đại phu, Sở đại phu.” Tiểu ca trước tủ thuốc nhìn phương thuốc trong tay nàng, muốn cầm nhưng thấy nàng lại không có ý đưa cho mình, đành đứng tại chỗ.

“A?” Sở Thương bỗng nhiên lấy lại tinh thần, ngồi lại ngay ngắn, nói: “Chuyện gì?”

Tiểu ca chỉ chỉ phương thuốc trên bàn “Phương thuốc của Lý viên ngoại.”

“A!” Sở Thương vỗ cái trán, sao lại quên mất việc này, vội vàng đưa cho hắn “Cầm lấy đi hốt thuốc mau đi.”

Nhìn bóng lưng tiểu ca, hiện nay Sở Thương như ngồi trên bàn chông, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, trong đầu thỉnh thoảng liền toát ra dáng vẻ Triệu Văn Đào nói chuyện với Cảnh Dương, ánh mắt kia của hắn, phải nói như thế nào, hâm mộ! Là hâm mộ, Triệu Văn Đào hâm mộ Cảnh Dương! Nghĩ đến đây cả gáy Sở Thương đều bị mồ hôi thấm ướt.

“Cạch” một tiếng, chỉ thấy Sở Thương bỗng nhiên đứng dậy, cái ghế bị nàng làm lật ngửa, lần đầu tiên ngay cả cái hòm thuốc cũng không cầm liền chạy ra ngoài.

“Ta có việc về nhà trước, trong y quán ngươi lo liệu hết đi.” Vỗ vai Triệu lang trung, nói xong người liền sải bước xông ra cửa.

==============================================

Triệu Văn Đào cười đưa đồ vật trong tay lung lay trước mặt An Nghĩa “Thích không?”

“Oa Oa!” Dù sao cũng là nam hài tử, hứng thú đối với đám côn trùng này cũng lớn hơn nhiều so nữ hài, lập tức không để ý tỷ tỷ cùng mẫu thân bên cạnh, đưa tay liền cầm lấy.

*sorry mấy bạn editor search qá mà k biết con锅锅 là con gì =.=

“An Nghĩa!” An Bình cau mày không vui nhìn đệ đệ “Một con côn trùng xấu xí liền mua chuộc được ngươi! Không có tiền đồ!” Đối với Triệu Văn Đào, An Bình cùng Sở Thương làm thế nào cũng không thích.

Triệu Văn Đào bất thình lình bị lời này của An Bình làm xấu hổ, thu tay lại gượng cười.

Kỳ thật lúng túng sao chỉ có một mình Triệu Văn Đào, Cảnh Dương đối với hắn cũng có chút khó chịu, tuy nói hắn là người Hoàng đế huynh phái tới. Nhưng số lần người này đến cũng không tránh khỏi quá thường xuyên đi, mỗi lần đều là thừa dịp Sở Thương đi y quán mới đến, Cảnh Dương lại không phải kẻ ngốc, chút tiểu tâm tư của Triệu Văn Đào nàng vẫn nhìn thấy rõ ràng.

Từ trên ghế đứng dậy, đi tới trước mặt An Nghĩa, đưa tay nói: “Đưa ta.”

“Nương ~ “

“Lấy ra!”

An Nghĩa rõ ràng là không nỡ bỏ oa oa trong tay, nhưng cũng không dám nghịch ý Cảnh Dương, chậm chạp đưa lồng trúc cho Cảnh Dương.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Triệu Văn Đào thấy nàng đặt lồng trúc ở trên bàn, muốn trả lại cho mình “Đây là đồ vật cho hài tử, hy vọng công chúa điện hạ thu hồi.”

Cảnh Dương mím môi, cười nói: “Ta biết Triệu đại nhân hảo tâm, nhưng Triệu đại nhân có chỗ không biết, tướng công nhà ta xưa nay không thích An Nghĩa chơi những vật này, chỉ sợ đến lúc đó nàng trở về nhìn thấy, khó tránh khỏi sẽ phát cáu.” Đây là Cảnh Dương viện cớ, nàng chỉ là muốn để Triệu Văn Đào biết khó mà lui, không cần đả thương hòa khí mọi người.

Từ Triệu Văn Đào thấy nàng đột nhiên lạnh nhạt đối với mình, không khỏi có chút khổ sở, nhưng trong lòng lại không chịu thua, đứng lên liền đi về phía trước mấy bước “Không phải Sở đại phu luôn luôn rất rộng lượng sao, chỉ là oa oa mà thôi, chẳng lẽ hắn cũng không nhân nhượng?”

Cảnh Dương nhíu mày nhìn về phía người này, có chút không vui mà nói: “Lời này của Triệu đại nhân có hơi quá đi, phu quân nhà ta tất nhiên là một người rộng lượng, chỉ bất quá ở phương diện giáo dục hài tử, nàng tuyệt không chịu nhượng bộ, nhất là đối với loại chơi bời lêu lỏng này, tướng công tuyệt không nhân nhượng.”

“Công chúa, tại hạ không phải ý tứ này, tại hạ —— “

Lời còn chưa nói hết, lại bị Cảnh Dương cắt ngang.

“Triệu đại nhân, ta đã sớm không phải là công chúa, ngài phải gọi ta Sở phu nhân.” Dừng một chút lại nói: “Triệu đại nhân là người biết chuyện, có một số việc tuyệt đối không nên mất phân tấc.”

Triệu Văn Đào nhất thời nghẹn lời, hắn ngửi được Cảnh Dương tức giận. Không sai, hắn không thể không thừa nhận, lần đầu tiên nhìn thấy Cảnh Dương, hắn liền động tâm, nhất là sau khi nhìn thấy Sở Thương, ý nghĩ này càng nặng hơn, thói hư thăm căn cố đế văn nhân của Triệu Văn Đào luôn ẩn ẩn quấy phá, đơn nhất cho rằng Sở Thương loại phàm phu tục tử này tuyệt đối không xứng với Cảnh Dương, mà một thân thư hương khí tức của mình đợi một thời gian nhất định có khả năng hấp dẫn được Cảnh Dương, đáng tiếc hắn sai rối tinh rối mù. Hắn quên đi người trước mắt này không phải người bình thường, nàng đã có thể bỏ xuống công chúa chi vị, liền đại biểu tình cảm của nàng cùng Sở Thương là không thể phá vỡ, giờ phút này Triệu Văn Đào chỉ cảm thấy mình buồn cười đến cực điểm.

Thở sâu một hơi, chắp lên tay nói: “Là tại hạ đường đột, hy vọng Sở, Sở phu nhân đừng nên trách mới phải.”

Sắc mặt Cảnh Dương vẫn nghiêm túc như cũ, thanh âm cũng càng thanh lãnh “Triệu đại nhân ở lại Kinh Hà đã mấy ngày, chắc hẳn hoàng huynh nơi đó cũng chờ sốt ruột đi, mong rằng Triệu đại nhân có thể sớm ngày trở về phục mệnh, cáo tri hoàng huynh, ta ở đây mọi chuyện đều tốt.”

Triệu Văn Đào minh bạch, Cảnh Dương đây là đang đuổi mình đi, nếu còn ở lại chỉ có thể khiến mọi chuyện càng hỏng bét, thế là chắp tay xoay người, nói: “Vâng, tại hạ liền trở về phục mệnh với Hoàng thượng.”

“Hy vọng Triệu đại nhân thuận buồm xuôi gió.”

“Đa tạ Sở phu nhân.”

Đưa tiễn Triệu Văn Đào, Cảnh Dương đi nhẹ ra ngoài cửa nhìn lại, hé miệng cười nói: “An Bình, đi gọi cha vào đây.”

An Bình cùng An Nghĩa mắt lớn trừng mắt nhỏ nhìn nhau.

“Nương, cha ở chỗ nào?” Giọng nam non nớt vang lên.

Cảnh Dương quay người lên ghế, tự mình rót chén trà “Còn không ra, không lẽ muốn ba mẹ con ta đi mời ngươi vào a?”

Vừa dứt lời, chỉ thấy một bóng người từ cửa vọt vào, cười hì hì đi qua nhéo nhéo khuôn mặt của An Bình cùng An Nghĩa.

“Cha, không phải ngươi luôn ở ngoài cửa nghe lén đó chứ?” An Bình nói ra mấu chốt của vấn đề.

Sở Thương trừng mắt “Nghe lén cái gì, con nít con nôi biết cái gì?”

“A!” Lúc này không chỉ có An Bình, ngay cả An Nghĩa cũng minh bạch, nhe hai cái răng cửa, cười nói: “Cha rình nghe lén! Xấu hổ xấu hổ!”

Hiện tại đến phiên Sở Thương có chút không nhịn được, nhíu mày, giả bộ nghiêm khắc nói: “Bài tập của hai người các ngươi đều làm xong rồi sao?”

An Nghĩa lập tức không nói, trốn đến sau lưng An Bình.

“Chuyện gì xảy ra, bài tập cũng không làm, An Bình mau dẫn đệ đệ ngươi đi làm bài tập.”

An Bình thấy dáng vẻ khi dễ tiểu hài tử của cha mình, không nhịn ở trong lòng rất khinh bỉ một phen, thản nhiên nói: “Ngươi cũng chỉ có thể khi dễ An Nghĩa.” Nói xong dẫn An Nghĩa đi thư phòng.

“Ai! Đứa nhỏ này, nói cái gì chứ!”

Cảnh Dương hớp một ngụm trà, cũng không nhìn nàng “An Bình nói không đúng sao?” Xoay mặt lại nói: “Lén lén lút lút trốn ngoài cửa, nghe thấy thứ ngươi muốn nghe sao?”

Sở Thương nhướng mày, con mắt trợn tròn, cắn răng nghiến lợi nói: “Ta đã sớm nhìn ra, Triệu Văn Đào này không phải người tốt lành gì, cái gì Hoàng Thượng thánh dụ, rõ ràng ham mỹ mạo của nàng, muốn mượn cơ hội đối với nàng mưu đồ bất chính!”

Cảnh Dương giả bộ ho khan hai tiếng, liếc xéo lấy nàng “Nói cái gì đó, cũng không sợ hạ nhân nghe thấy chê cười.”

“Cái này có gì có thể chê cười, chẳng lẽ ta nói không đúng!” Sở Thương vừa nghĩ tới những lời vừa rồi của Triệu Văn Đào, liền giận không chỗ phát tiết “Ngày khác ta liền đến chỗ Hoàng Thượng vạch tội hắn một phen, nhìn xem hắn có bị biếm quan lưu đày hay không!” Hầm hừ cầm lấy quả đào trên bàn, hung hăng cắn một hơi, giống như trong tay không phải quả đào mà là Triệu Văn Đào.

Cảnh Dương nhìn bộ dáng này của nàng, nhịn không được cười ra tiếng.

“Nàng cười cái gì?” Sở Thương nhíu mày hỏi.

“Trước kia chỉ biết ngươi không có tiền đồ, sao hiện tại còn biến thành quỷ hẹp hòi?”

“Ta còn hẹp hòi a! Nếu ta rộng lượng hơn nữa, không phải hắn còn trèo lên đầu ta sao!”

Cảnh Dương đứng dậy đi đến trước nàng, đưa tay sờ sờ đầu người này “Tốt, đừng tức giận, người khác khinh suất, chúng ta không đếm xỉa là được, hay là ngươi còn không tin ta a?”

Sở Thương ngẩng đầu nhìn vào mắt Cảnh Dương, một lát, một tay kéo vào vào lòng, mặt kề sát vào bụng nàng “Ngày mai ta không đi y quán.”

“Ngày mai?”

“Ngày kia ta cũng không đi.”

“Vậy ngươi có thể bỏ xuống chuyện ở y quán a?”

Sở Thương kéo ra khoảng cách của hai người, giương mắt nhìn nàng “Ta nghĩ kỹ, dù sao y quán có nhiều người như vậy, thiếu ta cũng không sao, về sau mỗi ngày lẻ ta sẽ đi y quán, ngày chẵn liền trong nhà cùng nàng.”

Cảnh Dương buồn cười nhéo nhéo lỗ tai người này “Thế nào, hiện tại biết sợ hãi?”

“Ai.” Thở dài một cái “Nếu không phải ta luôn luôn bề bộn nhiều việc ở y quán, hôm nay cũng sẽ không để tên Triệu Văn Đào đạt được mục đích, dù sao ta mặc kệ, về sau ta phải luôn ở cùng nàng!”

Cảnh Dương giống như là nghiện đùa lỗ tai của nàng, chỉ lo hé miệng cười nghe nàng nói việc sau này.

Ngón tay nóng ấm gãy trên lỗ tai làm cho Sở Thương ngứa ngáy, nhưng Cảnh Dương còn không chịu dừng tay, tệ hơn còn dời lên cổ sờ soạng, như vậy liền chọc giận Sở Thương, đột nhiên đứng dậy liền ôm ngang Cảnh Dương.

“Ta sai rồi, ngươi mau thả ta xuống.” Hiện tại không giống lúc còn trẻ, bị Sở Thương bỗng nhiên lãng mạn như thế, mặt nóng lên rất nhiều.

“Muốn nhận sai, được, chờ chúng ta trở về phòng, chậm rãi nhận.” Sở Thương nói liền bước nhanh hơn.

Chỉ nghe bộp một tiếng, Sở Thương dùng chân đóng cửa lại, bước kế tiếp Cảnh Dương liền bị ném lên chăn uyên ương mềm mại.

“Đừng!” Cảnh Dương đưa tay cản nàng “An Bình cùng An Nghĩa còn ở thư phòng kìa, ban đêm, ban đêm đều tùy ngươi.”

Hiện tại Sở Thương sao còn nghe vào, cúi đầu lôi kéo y phục Cảnh Dương “Nhưng tướng công của nàng đã không kịp đợi!”

“Ừm ---- ngô ---- ngang!”

Không được bao lâu hai người liền toàn thân xích lỏa.

“Cha, nương!” Ngay lúc củi lửa cháy bừng, cửa liền truyền đến thanh âm hai hài tử, cạch một cái cửa liền bị đẩy ra, vừa rồi Sở Thương gấp gáp, chỉ đóng cửa lại, cũng không cài cửa.

“Xong!” Sở Thương vội vàng đắp chăn lên cho hai người, cái này nếu bị nhìn thấy thì làm sao đây!

Thân thể Cảnh Dương đều run lên, dưới tay hung hăng nhéo tay của tên đầu sỏ gây tội này. (ai mới là đầu sỏ đây trời.__.)

An Bình kỳ quái nhìn hai người trên giường “Cha nương, các ngươi đắp chăn làm gì a?”

An Nghĩa cũng phụ họa theo tỷ tỷ nói: “Đúng vậy a, sớm như vậy đã ngủ sao?”

Cảnh Dương đơn giản đã xấu hổ chết đi được, nhưng cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể nhắm mắt nói: “Cha ngươi có chút không thoải mái, muốn nghỉ ngơi một hồi.”

Sở Thương mở to hai mắt nhìn nương tử nhà mình, nói dối há miệng là có thể nói được ngay a.

Lời này vừa nói ra đồng thời đưa tới hai hài tử chú ý.

“Cha không có sao chứ?”

“Khụ khụ, không, không có việc gì.” Sở Thương giả vờ ho khan hai tiếng, lại nói: “Các ngươi đi thư phòng trước, đợi lát nữa cha qua.”

Mặc dù Sở Thương nói như vậy, nhưng An Bình vẫn là có chút không yên lòng “Ta bắt mạch cho cha a?” Nói liền muốn dẫn An Nghĩa đi tới.

“Đừng!” Cảnh Dương hô to một tiếng, dọa sợ hai hài tử đang muốn đi qua.

“Các ngươi đi tìm Lưu mụ trước, nói cho nàng cha muốn ăn chút cháo gạo, mau mau để nàng đưa tới.”

“Nga, cũng được.” An Bình cân nhắc, gật đầu đáp: “Nữ nhi đi ngay.”

“Đừng quên đóng cửa lại!” Trước khi đi, Cảnh Dương lại nhắc một câu.

Nhìn hai bóng lưng một lớn một nhỏ, Sở Thương thật sự là sợ đến một đầu mồ hôi, hiện tại ý tưởng gì cũng không có.

“Vẫn chưa chịu dậy, đã kêu ngươi đừng làm rộn, không nghe!” Cảnh Dương giận dùng lực đánh nàng mấy cái “Xem ngươi về sau còn dám hay không!”

Sở Thương một khắc cũng không dám trì hoãn, vội vội vàng vàng lấy y phục rãi rác trên giường mặc cho cả hai, không ngừng lắc đầu “Không dám, cũng không dám nữa!”

==========================================

Nhắc lại cho mấy bạn quên là “nàng” với “hắn” đồng âm nha:D

An Bình số 1:3 hehe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.