Công Chúa, Tiểu Tăng Hữu Lễ!

Chương 13: Mất tích



Sau khi mặt trời lặn, Thu Bảo mượn cớ đi đổ nước rửa chân, để Cảnh Dương lại một mình đi ra ngoài.

Bước nhanh vào trong rừng cây nhỏ xa xa, ngừng cước bộ trước một cây đại thụ, “Công chúa nói, ngày mai sẽ xuống núi hồi cung, các ngươi phải bảo vệ thật tốt, nếu xảy ra chuyện không may, cẩn thận đầu của các ngươi!”

Thời khắc này Thu Bảo giống như thay đổi thành một người khác, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm nghị, đâu còn là người nhìn có chút thật thà lúc trước.

“Dạ!” Thu Bảo vừa nói hết lời lập tức liền có người đáp lại, đồng thời người này hẳn là ở vị trí cách vị trí của nàng không xa.

Sau khi nghe được có người đáp lại, lúc này Thu Bảo mới bưng chậu trở về.

Lúc trước còn ở trong thành, Thu Bảo đã sớm nhận thấy được có người đi theo các nàng, hơn nữa hình như là cố ý để cho mình phát hiện sự tồn tại của bọn họ.

Hồi tưởng lại tình cảnh ngày đó:

Thu Bảo luôn luôn thức sớm, mới ra cửa phòng đã bị người chặn đường, cau mày, “Là các ngươi một đường theo chúng ta?”

“Đúng vậy.” Dẫn đầu là một gã nam tử, trong tay là một thanh hắc sắc bội đao.

Thu Bảo nhìn đao trong tay người nọ, trong lòng liền hoàn toàn sáng tỏ, “Công chúa muốn lên Long Sơn Tự, các ngươi phải bảo vệ thật tốt.”

Nam tử mang đao khẽ nhíu mày: “Xem ra, Thu cô nương đã biết tại hạ là ai.”

Thu Bảo đưa tay phải ra, nhìn tên nam tử kia cong cong khóe miệng, ngón tay chỉ vào chuôi đao trên bội đao, “Nếu như Thu Bảo nhớ không lầm, đây là biểu tượng của đại nội đái đao thị vệ.”

Nam tử cắn môi, cong khom người, “Thu cô nương quả nhiên thông tuệ, chính là hoàng thượng mệnh tại hạ đến bảo hộ công chúa, chẳng qua là chuyện này xin Thu cô nương bảo mật đừng để công chúa biết.”

Thu Bảo cúi người đáp lễ: “Đại nhân khách khí, Thu Bảo chỉ làm việc thuộc bổn phận, chuyện khác cái gì cũng sẽ không nói, xin đại nhân cứ việc yên tâm.”

Kỳ thực cũng không phải Thu Bảo không muốn nói chuyện này cho công chúa, chỉ bất quá dựa vào tính tình của Cảnh Dương, nếu như biết, không chừng sẽ làm ầm ĩ lên, nói trắng ra là, chính là mọi người cũng không muốn tìm việc để làm, cho nên mới đều gạt nàng.

Suy nghĩ trong chốc lát, đảo mắt nàng đã đi đến trước phòng, lắc đầu khôi phục bộ dáng trước kia, vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp bỏ cái chậu trên tay xuống, chợt nghe thấy âm của Cảnh Dương thanh.

“Sao ngươi đi đổ nước lâu như vậy a? Không phải là trộm cùng tình lang nào đó hẹn hò đi!” Cảnh Dương ở một bên nhìn Thu Bảo tễ mi lộng nhãn*.

*nháy mắt ra hiệu,chớp chớp mắt

Thu Bảo vừa mới vào phòng đã bị Cảnh Dương trêu đùa không đứng đắn như thế, xấu hổ đến nàng trực tiếp giậm chân, “Phi phi phi, cái gì tình lang, Thu Bảo ta ế rất trong sạch! Hơn nữa nơi này rừng núi hoang vắng, tình lang nhất định là không có, bất quá lang* ngược lại có như vậy mấy con.”

*sói

Cảnh Dương rất thích xem bộ dáng luống cuống tay chân của nàng như thế, hé miệng không nói bước đến trước người của nàng, con ngươi ở trên người nàng tới tới lui lui dạo quanh.

Sau khi nhìn đến nổi lưng Thu Bảo đều tê dại, rúc cái cổ cũng không dám ngẩng đầu.

Vỗ vỗ vai Thu Bảo: “Ngươi năm nay mười bảy tuổi đi? Ta mới mười lăm phụ hoàng đã muốn gả ta đi.” Vừa nói vừa gần sát vài bước, kề sát bên lỗ tai Thu Bảo, thần sắc hơi có chút thần bí nói: “Ngươi len lén nói cho ta biết, có phải coi trọng công tử nhà ai hay không, ta giành hắn làm phu quân ngươi!”

“Công chúa!” Mặt Thu Bảo đỏ lên tận cổ, quay mặt chỗ khác rất thẹn thùng nói: “Nếu ngài còn làm người ta xấu hổ như vậy nữa, ta sẽ không để ý ngài!”, đây là lời một công chúa nên nói sao?! Cũng không biết đây là học của ai, miệng toàn lời nhảm.

So sánh với Thu Bảo thẹn thùng, Cảnh Dương ngược lại hết sức đứng đắng, phủi tay áo một cái, nghiêm trang nói: “Nam đại đương hôn, nữ đại đương giá*, có cái gì cảm thấy khó xử.” Vỗ cánh tay Thu Bảo một chút: “ Nếu như ngươi coi trọng người nào, hãy cùng bản công chúa nói, ta đi kêu phụ hoàng tứ hôn cho ngươi!”

“Công chúa! Ta, ta không để ý tới ngươi!” Thu Bảo vòng qua Cảnh Dương, đi đến bên giường, một câu cũng không nói, cúi đầu bắt đầu trải giường chiếu.

*trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng

Cảnh Dương còn ở phía sau Thu Bảo nói không ngừng, đồng thời càng nói càng hăng say, nhưng người nọ một chút phản ứng cũng không có, “Ai, ngươi nói hay không nói a?”

Cảnh Dương thấy Thu Bảo vẫn không có phản ứng, ngăn lại đôi tay đang trải giường chiếu của nàng, không khí có chút bất thường a, “Thu Bảo, ngươi làm sao vậy?”

“Không sao.” Thanh âm của Thu Bảo oa oa*, tiếng nói còn có chút giọng mũi, chớ không phải là khóc đi?

*từ tượng thanh giống như tiếng khóc

Cố sức lật mặt của Thu Bảo, quả nhiên!

Cái này ngược lại khiến Cảnh Dương lo lắng, “Ta chỉ đùa thôi, sao ngươi lại khóc? Mau, đừng khóc.”

Đôi môi Thu Bảo run rẩy, thanh âm còn như đang khóc: “Công chúa, không phải ngài không muốn cho Thu Bảo hầu hạ ngài chứ?”

“Dĩ nhiên không phải.”

“Vậy tại sao ngài phải kêu Thu Bảo lập gia đình a! Thu Bảo thuở nhỏ đã vào cung, thật vất vả mới có thể hầu hạ công chúa, còn chưa được mấy năm công chúa đã đuổi người.” Vừa nói nước mắt lại rơi, thanh âm khóc thút thít cũng lớn lên.

“Ta không có, ta thật không có, ngươi thực sự là hiểu lầm ta.” Cảnh Dương vội vàng đưa tay lau nước mắt cho nàng, “Ai, ta chính là đùa với ngươi, ngươi coi như ta nói bậy, đừng để ý tới ta.”

Thu Bảo vịn tay của Cảnh Dương nói: “ Công chúa sau này không thể đuổi ta đi.”

“Không đuổi không đuổi, ta đuổi ngươi khi nào?” Cảnh Dương cười nhìn Thu Bảo, thật là một đứa ngốc.

Thu Bảo vừa nghe Cảnh Dương nói như vậy, lập tức thu lại nước mắt, trên mặt thoáng cái sạch sẽ nước mắt, cười híp mắt gật đầu với Cảnh Dương: “Ta biết, công chúa tốt nhất!”

Sáng sớm, Thu Bảo đã thu thập xong bao quần áo của các nàng, vội vã nói cảm ơn với cha con Trần đại thúc, liền lên đường.

“Ở trong sơn lâm như này, mặc dù không náo nhiệt như trong nội thành, nhưng có được một phần yên tĩnh cũng rất tốt.” Cảnh Dương đi một đường, đối với nơi này ngược lại sinh ra một ý ý nghĩ không muốn rời đi.

“Nếu công chúa thích ở đây, chờ lúc trở về cung, gọi thêm vài người quay về đây là được.” Thu Bảo không quá thích nơi này, đoạn đường này đi quá cực khổ.

“ Làm sao giống, đến lúc đó thành quần kết đội, ngược lại sẽ nhiễu loạn sự thanh tịnh nơi này.” Cảnh Dương nhìn Thu Bảo lắc đầu.

“Công chúa, ngài đang làm gì?” Thu Bảo thấy Cảnh Dương chợt cúi người xuống, nhặt lên một tảng đá.

“Ngài nhặt cái này làm gì a? Đều là bùn đất, rất không sạch sẽ a.”

Cảnh Dương lấy khăn tay ra, lau hết bùn đất trên tảng đá liền nhét vào trong tay áo, quay sang nhìn Thu Bảo: “Ngươi biết cái gì, e là sau này không có cơ hội tới đây, giữ lại gì đó làm kỷ niệm cũng tốt.”

Thu Bảo thấy Cảnh Dương cầm tảng đá như cầm bảo vật, không khỏi cười cười, công chúa nhà mình lúc nào thì trở nên đa sầu đa cảm, “Được được, đều nghe công chúa.”

“Sao đường bằng phẳng như vậy, còn có, cành cây thế nào cũng biến mất?” Cảnh Dương có chút kỳ quái.

Lúc trước đi đoạn đường này bản thân phí rất nhiều sức, con đường trước kia gập ghềnh, toàn bộ được lấp lại, cành cây cản đường người khác cũng toàn bộ tiêu thất, giống như có người đặc biệt xây đắp sửa chữa vậy.

Cảnh Dương đều đã nhận ra, Thu Bảo còn có thể không biết sao. Trong lòng âm thầm mắng: Thực sự là một đám thị vệ không có não, làm tốt như vậy, sẽ không sợ công chúa nghi ngờ sao?

“Có thể do hòa thường trên núi làm đi, bình thường bọn họ đều đi đường này, chỉnh sửa bằng phẳng một ít, bọn họ cũng dễ đi a.” Thu Bảo há mồm nói dối, cũng không cần che mặt.

Cảnh Dương vốn cũng không hoài nghi cái gì, nghe được nàng nói như vậy, suy nghĩ một chút cũng đúng, liền gật đầu: “Thì ra là như vậy.”

“Công chúa phía trước có con sông, ta đi lấy nước về, ngài nghìn vạn lần đừng đi loạn.” Thu Bảo vội vả chạy đến bờ sông nhỏ.

Ngồi xổm người xuống, đang chuẩn bị múc nước, đã nhìn thấy trên mặt sông hiện lên một bóng đen, đón lấy một đạo ngân quang bổ xuống.

“Ngươi là ai!” Thu Bảo một cái xoay người tránh khỏi.

Hắc y nhân không nói gì, lại giơ kiếm hướng nàng đâm tới.

“Không xong! Công chúa vẫn còn ở chỗ này!” Thu Bảo rút ra bội kiếm của mình, mạnh mẽ không ngừng xuất chiêu với hắc y nhân.

Võ công của người này cao hơn Thu Bảo nhiều, nếu tiếp tục như thế nhất định nàng sẽ không chịu nổi.

Thu Bảo nắm lên một nắm bùn, liền hất vào mắt của tên hắc y nhân, xoay người liền chạy về phương hướng công chúa đang ở.

Hắc y nhân thấy nàng muốn chạy, liền đưa kiếm trong tay đâm về phía nàng.

“Keng... “

Ngay lúc Thu Bảo cho là mình sẽ chết, một thanh đao khác đánh bay thanh kiếm đoạt mạng kia.

Sau vài ba chiêu, hắc y nhân đã bị người nọ chế phục.

“Là ai phái ngươi tới! Nói!” Người đến là đái đao thị vệ hôm qua Thu Bảo gặp.

Hắc y nhân còn chưa nói câu nào, bất đồng chính là khóe miệng của hắn lộ ra một nụ cười quỷ dị, sau đó là một ngụm máu đen từ trong miệng phun ra.

“Hắn uống thuốc độc!”

“Công chúa còn ở phía trước!” Thu Bảo không quan tâm hắn có chết hay không, nàng thầm muốn mau mau nhìn thấy công chúa.

Chờ đến lúc hai người lúc chạy đến, chỉ nhìn thấy trên mặt đất nằm mấy cổ thi thể đái đao thị vệ, mà Cảnh Dương thì mất dạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.