“Ta muốn cái này! Ta còn muốn cái này, còn có cái này!” Mộ Dung Cảnh Dương giống như một tiểu mao hài* chưa bao giờ thấy qua chợ trong thành, thấy cái gì cũng muốn, nhìn thấy cái gì cũng thấy lạ, quá mức...Nghĩ tới cũng đúng, Mộ Dung Cảnh Dương vừa ra đời thì đã ở trong thâm cung, tường cao ngói đỏ thủ vệ nghiêm ngặt, nhìn thấy gì đó đều là trải qua không biết bao nhiêu sàng lọc, mới trình đến trước mặt nàng, hôm nay xuất cung không phải đi hóng mát, không thể nhìn thấy cái gì cũng đều thích như vậy nha!
*đứa nhóc
Chính là đáng thương cho Thu Bảo, liên tiếp đuổi theo sau mông Cảnh Dương “Công...Thiếu gia!” Thiếu chút nữa gọi sai miệng bằng không thì lại bị phạt, vỗ vỗ miệng mình “Thiếu gia, ngài chờ ta một chút a!”
“Ta nói ngươi không thể nhanh lên một chút sao! Ta còn muốn nhìn nhiều thứ phía trước nha!” Cảnh Dương tay cầm bội kiếm, một thân bạch y, quả thật là một nam tử khôi ngô.
Thu Bảo nhăn mặt, ngũ quan đều sắp chen cùng một chỗ, mà lại không dám nói cái gì, chỉ có thể theo sau bĩu môi lầm bầm khe khẽ “Ngài mua linh tinh liền bỏ chạy, ta còn phải trả tiền mới được chứ, hơn nữa người ta còn phải chờ thối tiền, tuy nói nhà ngài không thiếu bạc, nhưng ta cũng không thể lãng phí nha!”
“Ngươi lại đang nói cái gì đấy?” Cảnh Dương chỉ lo nhìn đoàn người phía trước, thanh âm Thu Bảo lại nhỏ, nàng cũng không có nghe được rõ ràng.
Thu Bảo vội vàng trừng lớn mắt, giả bộ vô tội lắc đầu: “Không có, ta cái gì cũng không có nói...”
Cảnh Dương túm Thu Bảo chen vào đoàn người.
Kéo kéo góc áo của Thu Bảo “Đây là cái gì? Vì sao phải cắm một cọng cỏ trên đầu?” Tiểu nam hài đang quỳ lớn nhất cũng không đến mười tuổi, xanh xao vàng vọt, y phục trên người cũng rách rưới, đến gần còn có thể loáng thoáng nghe được mùi chua.
Thu Bảo cúi đầu, môi cắn đến trắng bệch, như nghĩ tới chuyện gì thương tâm, vành mắt cũng đỏ lên, Cảnh Dương thấy thế, cũng không biết đây là làm sao, lại lôi kéo tay nàng, “Thu Bảo?”
“Bọn họ đang bán hài tử, trên đầu gắn một cọng cỏ ý là bán giảm giá.” Chưa nói xong, một giọt nước mắt đã rơi xuống.
“Cái gì!” Cảnh Dương cau mày, thanh âm cũng cao lên!
Trong thiên hạ đều là vương thổ, thanh thiên bạch nhật dám cả gan ở đây buôn người, còn có vương pháp sao!
Cảnh Dương giữ tay của Thu Bảo, lại nhìn về phía hài tử đang quỳ trước mặt, nhấc chân đi về phía trước.
“A di đà phật, ông trời có đức hiếu sinh, xin thí chủ hãy buông tha cho hài tử đáng thương này đi.” Hai tay tạo thành chữ thập, trong miệng càng không ngừng niệm kinh Phật.
“Đi đi đi, ở đâu ra xú hòa thượng! Hoá duyên hóa đến chỗ ta! Cút nhanh, đừng chậm trễ việc buôn bán của đại gia!” Nam tử cao lớn thô kệch hai tay chống nạnh không kiên nhẫn xua đuổi hòa thượng trước mắt.
“Ta nói ngươi thật là dai như đỉa! Cần ta động thủ mới chịu đi đúng không!” Nam tử thấy hòa thượng kia không đi, ngăn trước “Hàng hóa” của mình, vén tay áo liền vọt qua.
“Ai ai, vị tráng hán này, đừng đừng đừng.” Không biết thanh âm ở đâu truyền đến,, trong đám người một tiểu hòa thượng chạy ra, đứng chắn giữa hai người, vẻ mặt cười cười “Chúng ta đi đây, đi đây.”
Lại nhỏ giọng dán lên tai hòa thượng kia, liên tục nháy mắt nói: “Lúc xuống núi, không phải sư phụ đã nói rồi sao, đừng gây sự, hiện tại làm sao ngươi lại như vậy!”
Liễu Không quay mặt chỗ khác không nhìn tới sư huynh của mình, nhìn chằm chằm nam tử, chỉ vào hài tử quỳ trên mặt đất, mím môi một cái: “Hài tử này cần bao nhiêu bạc, ta mua.”
“A, ngươi mua? Ngươi có bao nhiêu bạc!” Vô luận là ngữ khí hay biểu tình của nam tử cũng đều rất đáng khinh.
“Ta, ta...” Liễu Không lục lọi khắp người, cuối cùng chỉ móc ra được vài đồng.
“Chỉ có bấy nhiêu cũng muốn mua hài tử, cút nhanh cho lão tử!”
Liễu Không càu mày, lại nghĩ tới sư huynh của mình, bước nhanh đi quá “Liễu Trần sư huynh, ngươi cho ta mượn chút bạc trước, sau này ta nhất định trả lại cho ngươi.”
“Ta đâu có bạc, nếu như ta có bạc, đâu cần phải hằng ngày xuống núi hoá duyên!” Liễu Trần chu miệng, trong lòng vô cùng hối hận, không nên cùng Liễu Không xuống núi hoá duyên, chỉ cần có hắn bên cạnh thì khẳng định không có chuyện tốt.
“Liễu Không, không phải là ta dùng thân phận sư huynh nói ngươi, mỗi lần ngươi gặp phải chuyện bất bình, không phải nói như vậy không tốt, nhưng ngươi cũng phải nhìn năng lực bản thân a, chúng ta là hòa thượng, cũng không phải nghĩa hiệp, ngươi làm như vậy, ngươi có nghĩ tới cảm thụ của ta không! Ta nói ngươi ngược lại không nói a!” Liễu Trần một mình lải nhải nửa ngày cũng không thấy hắn lên tiếng, vừa ngẩng đầu, chỗ nào còn cái bóng của Liễu Không.
“Thí chủ, hiện tại ta chỉ có bấy nhiêu, bất quá sau này ta sẽ cố gắng hoá duyên, ngài trước tiên đem hài tử này bán thiếu cho ta, bạc ta sẽ từ từ trả cho ngài.” Liễu Không hai tay dâng lên mấy đồng tiền của mình, nói vô cùng chân thành.
Hô hấp của nam tử rõ ràng dồn dập lên, nhìn mấy đồng tiền kia, vung tay lên hất tay của Liễu Không “Ta thấy hòa thượng ngươi đúng là điên rồi! Ngươi cho rằng nơi này của ta là trạm cứu tế sao! Ngươi chính là cố ý đến để bị đánh a!”
“Đánh cho ta” Nam tử hướng phía bốn phía nhìn thoáng qua, đưa hai ngón tay nhét vào miệng thổi sáo.
“Ban ngày ban mặt các ngươi muốn hành hung, còn phải hỏi một chút thanh kiếm trong tay ta có đáp ứng hay không!” Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Cảnh Dương rút ra bảo kiếm, ngân quang lạnh lẽo trực tiếp bức thẳng đến mấy tên tráng hán.
“Lại thêm một tên đến nạp mạng! Đánh cho ta!” Không biết là ai hô một tiếng như thế, mấy tên tráng hán kia lại dũng cảm xông lên.
“Thiếu gia cẩn thận!” Thu Bảo mắt thấy quả đấm của một tên sắp rơi xuống người công chúa nhà mình, nàng nóng lòng hộ chủ, giơ lên bảo kiếm liền hướng hắn chém tới.
Cảnh Dương học võ vốn chỉ học nửa vời, hơn nữa nàng là công chúa ai dám đánh thắng nàng a, hiện tại ra bên ngoài giao thủ như thế, mới phát hiện võ công của nàng muốn hù dọa người khác cũng còn phải suy nghĩ một chút.
“Ngươi còn ngớ ra làm gì, chạy mau a!” Cảnh Dương túm cánh tay của Liễu Không, cũng không quan tâm cách thức gì nữa, học dáng dấp của Thu Bảo cũng hướng phía mấy người kia chém lung tung, quan tâm đánh thế nào làm gì, hiện tại phá vòng vây là quan trọng nhất!
“Không được, ta còn phải tìm sư huynh của ta nữa!” Vừa rồi lúc đám đông hỗn loạn, Liễu Trần đã không thấy tăm hơi, nếu như lạc mất sư huynh, hắn trở về làm sao cùng sư phụ ăn nói a!
“Còn sư huynh gì nữa! Sư huynh của ngươi đã sớm chạy mất!” Lúc mấy người kia xông lên vây bắt Liễu Không, sư huynh kia của hắn đã sớm chuồn mất, Cảnh Dương tận mắt thấy!
“Thu Bảo, đi mau!” Hô một tiếng, đưa tay dắt Liễu Không liền bỏ chạy ra ngoài, cũng không quản Liễu Không có nguyện ý hay không, dù sao cũng là người tập võ, sức lực có yếu kém thế nào cũng mạnh hơn so với Liễu Không tay không trói gà không chặt, dễ dàng đem người kéo chạy.
Xác định người phía sau đuổi không kịp, lúc này Cảnh Dương mới buông lỏng tay của mình, mà Liễu Không đã chạy đến đầu đầy mồ hôi, hổn hển thở đến nổi một câu cũng không nói ra được.
“Thu Bảo, ngươi xem hắn có bị thương không?” Cảnh Dương chỉ vào Liễu Không.
Dứt lời, Thu Bảo tiến lên trước mặt của Liễu Không mà nhìn.
“Đừng đừng đừng, ta, ta tự làm.” Liễu Không tựa như thỏ thấy diều hâu, không đợi Thu Bảo đi tới trước mặt hắn liền vội vã lùi về sau.
Thu Bảo rõ ràng không vui, đây là ghét bỏ lễ tiết của bản thân sao! Ta một đại cô nương cũng không có như vậy nha! “Uy, ta nói ngươi một đại nam nhân lại khép nép như thế! Mau tới đây cho ta!”
“Ta, ta không sao, thật đó, hôm nay đa tạ hai vị nghĩa hiệp ra tay cứu giúp, nếu không tiểu tăng nhất định đã gặp tai ương.” hai tay Liễu Không tạo thành chữ thập, càng không ngừng khom lưng.
Cảnh Dương vừa nghe hai chữ nghĩa hiệp, hai mắt đều lóe kim quang “Cử thủ chi lao* mà thôi, không cần nhắc đến.”
*Nhất tay một cái: ví như làm một việc gì đó rất dễ dàng, dễ như ăn cháo,...
Thu Bảo nghe công chúa nhà mình còn ở đây phô trương, thực sự là muốn vạch trần nàng a! Còn cử thủ chi lao gì chứ, vừa rồi chạy trốn thiếu chút nữa mất mạng mới đúng...
“Thu Bảo, lẽ nào ta nói sai sao?” Cảnh Dương liếc mắt nhìn về phía Thu Bảo, trực tiếp khiến nàng đem một bụng oán hận nuốt trở về.