“Vi thần, Tống Tuấn Dật! Tham kiến công chúa điện hạ, công chúa điện hạ, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Tống Tuấn Dật thi lễ quân thần, thập phần khiêm tốn.
Cảnh Dương tuỳ ý liếc mắt nhìn hắn, thanh âm tuy trong trẻo nhưng lại rất lạnh lùng nói: “Ngươi chính là Tống Tuấn Dật?”
“ Bẩm Công chúa, tại hạ chính là Tống Tuấn Dật!”
“Thảo nào phụ hoàng nói muốn ta tiếp xúc cùng ngươi nhiều một chút, quả nhiên tuấn tú lịch sự!” Lúc nói lời này, mày của Cảnh Dương khẽ nhíu lại, nhưng đáng tiếc, Tống Tuấn Dật hiện tại đang cuối đầu, không thấy được biểu tình trên mặt của Cảnh Dương có bao nhiêu phiền chán.
Tống Tuấn Dật tự cho Cảnh Dương đang tán thưởng mình, hư vinh cùng tự phụ trong lòng thoáng cái càng tăng thêm.
“Công chúa quá khen!”
“A~!” Cảnh Dương cười nhạt, quả nhiên người này chính là một kẻ tự phụ.
Tống Tuấn Dật nghe được Cảnh Dương cười nhạt, trong lòng đột nhiên hoài nghi, công chúa cười là có ý tứ gì? Tuy nói nàng là nữ nhân nhưng dù sao cũng là người của hoàng thất nên hắn cũng không dám tuỳ tiện nói cái gì nữa!
“Ngươi rất thích ở trong cung sao?” Thanh âm của Cảnh Dương lần nữa lạnh lùng vang lên.
“Bẩm công chúa, thần thích!”
Cảnh Dương nghiêng người liếc nhìn hắn: “Nga, vậy ngươi nói một chút! Ngươi thích điểm nào ở trong cung?”
Dừng một chút, ý tứ này của công chúa chẳng lẽ là muốn mình tỏ lòng trước? Khẳng định là như vậy! Tống Tuấn Dật ở trong lòng âm thầm nghĩ, nói thế nào công chúa cũng chỉ là một nữ nhân, nếu đã là nữ nhân thì không thoát khỏi nam nhân. Nàng đương nhiên cũng sẽ không ngoại lệ! Nghĩ đến đây, khóe miệng Tống Tuấn Dật liền cong lên một tia đắc ý. Không hề nghĩ ngợi liền mở miệng nói: “Ở trong cung, thần thích từng cành hoa, ngọn cỏ, nhánh cây, bởi vì tất cả đều tràn ngập linh khí, mà tất cả linh khí này đều là bởi vì công chúa mới tồn tại!”
Từ trong ánh mắt Cảnh Dương nổi lên tia giận dữ, thực sự là to gan! Như vậy, trắng ra là dám phạm thượng trong lời nói, ngươi cho rằng bản cung là ai!?
Tống Tuấn Dật thấy Cảnh Dương thật lâu không mở miệng, vừa định nói thêm gì đó, đã bị một câu nói làm thân thể hắn một trận mồ hôi lạnh.
“Lời nói của Tống đại nhân không chú ý như thế, sẽ không sợ rước họa vào thân sao? Hay là Tống Thừa Tướng chưa từng hảo hảo dạy ngươi quần thân chi lễ? Hoặc là ngươi căn bản không cho rằng đang nói chuyện với bản cung?”
“Thần không dám!” Tống Tuấn Dật lập tức quỳ gối trên mặt đất, sắc mặt cũng đều trắng bệch.
Cảnh Dương cong cong khóe miệng, nhìn người quỳ trên mặt đất lắc lắc đầu “Mà thôi, hôm nay bản cung sẽ không tính toán với ngươi, nhưng mà sau này ngươi nên cẩn thận lời nói của mình, không phải ai cũng đều có thể giống như bản cung độ lượng như vậy! Mong rằng Tống đại nhân ghi nhớ quân thần chi lễ mới tốt!”
“Thần đa tạ công chúa chỉ bảo, nhất định sẽ đem lời của công chúa khắc cốt ghi tâm!” Nói là nói như vậy nhưng trong lòng Tống Tuấn Dật lại nghĩ đến phụ thân nói, gần vua như gần cọp! Này, thọat nhìn một công chúa yếu đuối nhu nhược nhưng lúc tàn nhẫn lại không xem thường được.
Cảnh Dương đã nhiều ngày không có tới phủ đệ Tây giao (ngoại ô phía tây), chỉ để Liễu Không một mình trong căn phòng vắng vẻ, thời gian qua chậm đến không thể chậm hơn được nữa, có thể mọi người đều có một loại bệnh chung, đó là lúc cô độc sẽ thích suy nghĩ miên man.
“Ta muốn đi ra ngoài đi một chút.” Chỗ rộng cỡ nào cũng sẽ đi hết, lúc này Liễu Không ở trong phủ đã sắp nghẹn chết.
Thị vệ giữ cửa lập tức ngăn lại, lạnh lùng nói: “Công chúa có lệnh, bất luận kẻ nào cũng không được ra ngoài, công tử đừng làm chúng ta khó xử! Ngài vẫn là nên trở về đi!”
Ánh mắt Liễu Không có chút ảm đạm, nàng không rõ vì cái gì Cảnh Dương phải hạ lệnh như vậy! Chẳng lẽ là vì để đề phòng mình rời đi nàng? Lắc lắc đầu, sẽ không có khả năng! Cảnh Dương rất hiểu mình, như thế nào có thể sẽ đi chứ? Về phần nguyên nhân là vì cái gì, Liễu Không không muốn lại đi suy đoán. Nàng từ đáy lòng liền tin tưởng Cảnh Dương sẽ không làm ra chuyện bất lợi với mình, Cảnh Dương làm tất cả cũng chỉ vì hai người.
Liễu Không cất bước trở về, đi theo đường cũ trở về sương phòng.
“Công tử, thỉnh dùng bữa!” Thị nữ bưng đồ ăn lên, các món đều là trước đó Cảnh Dương đã cùng trù phòng phân phó tốt, đều là món Liễu Không thích ăn, mỗi món đều không trùng lặp.
Liễu Không nhìn một bàn thức ăn này nhưng một chút cũng không muốn ăn. Nhớ đến hình ảnh mấy ngày trước Cảnh Dương ở nơi này cùng chính mình, nhưng hiện tại, lại cô đơn một mình. Trong lòng tránh không được mất mát!
“Công chúa nàng, khi nào thì ta mới được gặp?”
“Bẩm công tử, nô tỳ cũng không biết!”
Trong lòng thở dài, Liễu Không vô lực nói: “Vậy được rồi, ta ở đây không có việc gì, ngươi lui xuống đi!”
“Bẩm công tử! Đây là rượu nữ nhi hồng lâu năm, do công chúa phân phó trù phòng chuẩn bị riêng cho ngài!” Thị nữ khom người, kính cẩn nói.
“Nữ nhi hồng?” Liễu Không cảm thấy tên này thực quen thuộc nhưng lại nhớ không nổi cái gì, nhấc cái bình lên, đưa mũi lại gần.
“Rượu.” Một cổ hương gay mũi liền vọt đến, Liễu Không lập tức đưa mặt ra xa.
“Đúng là rượu!” Thị nữ thấy bộ dáng Liễu Không như vậy có chút nhịn không được hé miệng nở nụ cười.
Đây là lần đầu tiên Liễu Không thấy rượu, bị thị nữ cười như vậy, trên mặt Liễu Không cũng nhịn không được lập tưc xấu hổ cười nói: “Rượu tốt, thực sự là rượu tốt! Ta thực thích uống rượu!”
“Vậy mời công tử dùng, nô tỳ đứng ở cửa! Có chuyện gì ngài cứ gọi ta!” Thấy Liễu không gật gật đầu, thị nữ xoay người rời đi.
Thị nữ đi rồi, trong sương phòng liền chỉ còn một mình Liễu Không, có vẻ tịch mịch, nhấc bầu rượu lên, đưa mũi ngửi ngửi, mùi vị quả nhiên khó ngửi. Bất quá tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng bản thân vẫn nâng bầu rượu lên, rót đầy một chén.
“Cảnh Dương, ngươi đây là muốn cho ta mượn rượu giả sầu sao?” Giơ chén rượu lên, Liễu Không lầm bầm một mình “Bất quá ngươi cũng biết này mượn rượu giải sầu, sầu càng thêm sầu a!”
Nói xong, Liễu Không liền ngẩng đầu lên một ngụm đã đem chén rượu uống hết vào bụng. Ngay lập tức một cổ cay cay theo yết hầu chảy xuống thực quản, trong nháy mắt toàn bộ vùng bụng tựa như bị hỏa thiêu “Khụ khụ! A! Thật cay!”
Đầu lưỡi Liễu Không đưa ra, vội vàng gắp thức ăn chay cùng cơm trắng, ngay cả nhai cũng không kịp đã nuốt vào bụng.
“Thực sự là không tiền đồ!Mới một chén rượu nhỏ như vậy đã biến ngươi thành thế này sao?” Liễu Không bình tĩnh lại, nước mắt tràn ra, chật vật vô cùng!
Vì để chứng minh chính mình không phải một một tên không tiền đồ, Liễu Không lần nữa cầm bầu rượu rót một chén.
Bữa cơm này ban đầu Liễu Không chính là không muốn ăn, nhưng may nhờ nữ nhi hồng lâu năm. Liễu Không gắp hai đũa thức ăn cùng một đũa cơm trắng liền uống xong một chén rượu, lại ăn hai đũa cơm trắng gắp một chút thức ăn, lại tiếp theo một chén rượu (@,@) cứ như vậy uống một chén ăn hai cái rồi ăn hai cái lại uống một chén, bất tri bất giác đồ ăn cứ như vậy vơi đi gần hết!
“Cách!” Hiện tại thật đúng là rượu đủ cơm no rồi, bất quá bộ dáng lúc này của Liễu Không quả thật có chút say. Khuôn mặt bắt đầu đỏ bừng, bước đi cũng bắt đầu bay bổng.
Bầu rượu này vốn là trước đó Cảnh Dương phân phó hạ nhân, bên trong rượu có pha bao nhiêu nước tự nhiên cũng là nàng định ra, chỉ biết ít chứ không nhiều, dự tính của nàng ban đầu chính là muốn cho Liễu Không dần phá bỏ hết phép tắc ở Long Sơn Tự, không phải thực sự muốn Liễu Không uống rượu say không còn biết gì, cho dù Liễu Không uống hết toàn bộ bầu rượu này nhiều lắm cũng chỉ say một chút, ngủ một giấc trên giường liền sẽ không sao.
Liễu Không rời khỏi bàn ăn, liền tức khắc ngã quỵ ở trên giường, hai chân đạp giày ra, thân mình ghé vào trên giường co rút lại, liền ngủ thiếp đi.
“Công chúa!” Thu Bảo mệt mõi vẫn còn mang mạng che mặt, đây là mới từ ngoài cung trở về.
“Nhìn thấy hắn không? Thế nào rồi!?” Cảnh Dương mấy ngày nay cũng chưa đi tìm Liễu Không, sợ nàng miên man suy nghĩ nên hôm nay nàng mới đặc biệt sai Thu Bảo ra ngoài cung xem.
Thu Bảo gật gật đầu nói: “Thấy, bất quá.....”
Thu Bảo nói còn chưa hết lời đã bị lời Cảnh Dương đánh gãy: “Bất quá cái gì? Liễu Không làm sao vậy?”
Thu Bảo xoa nhẹ tay Cảnh Dương, ý bảo nàng đừng lo lắng, nhỏ giọng nói: “Công chúa yên tâm, Liễu Không tốt lắm! Chính là uống chút rượu, say rồi ngủ thiếp đim cho nên không có nói chuyện với ta.”
Nghe Thu Bảo vừa nói như vậy! Tâm tình Cảnh Dương mới buông lỏng, thì thào nói: “Vậy cũng tốt! Đoán chừng hắn đã uống hết bầu rượu kia rồi, say cũng tốt, để cho hắn ngủ đi! Phỏng chừng mấy ngày này không gặp ta, hẳn là hắn cũng không có hảo hảo nghỉ ngơi!”
“Công chúa, có phải hôm nay Tống đại nhân lại đến đây?” Thu Bảo cẩn thận dò hỏi Cảnh Dương.
Nhắc đên Tống Tuấn Dật, vẻ mặt Cảnh Dương không vui, mày nhíu lại nói: “Y như cao dính da chó, vứt như thế nào cũng đều không đi!”
“Nhưng xem thái độ hoàng thượng, tám phần đã vừa mắt tên Tống Tuấn Dật kia!”
Đôi mắt Cảnh Dương trở nên ảm đạm, thở dài nói: “Phụ hoàng vừa mắt là chuyện của phụ hoàng, ta không vừa mắt bọn họ ai có thể bức ta?”
Thu Bảo mím môi, nói: “Không biết Công chúa có muốn nghe Thu Bảo nói một câu?”
Cảnh Dương không lên tiếng, Thu Bảo liền tiếp tục nói: “Ý chỉ của Hoàng Thượng, chúng ta không cách nào làm trái. Nhưng mấy ngày nay tên Tống Tuấn Dật kia, xem ra hắn là người rất dễ khống chế...”
Thu Bảo nói đến đây, liền quỳ xuống trước Cảnh Dương, nói tiếp: “Công chúa, nô tỳ to gan----”
“Câm miệng ngay!” Cảnh Dương tức giận nhìn Thu Bảo, tay xiết chặt cây lược gỗ lim đến kêu ra tiếng “Ngươi muốn nói cái gì? Ngươi muốn nói, ta phải làm theo ý phụ hoàng chiêu Tống Tuấn Dật làm phò mã? Lợi dụng nhược điểm của Tống Tuấn Dật rồi không chế hắn? Sau đó sẽ âm thầm tiếp tục trói buộc Liễu Không ở trong phủ?”
Thu Bảo quỳ gối trên mặt đất, gắt gao mà cắn môi mình, Thu Bảo hiểu rõ lời nói của mình đã chạm vào điểm mấu chốt của Cảnh Dương, nhưng vẫn bất chấp kiên trì nói ra: “Công chúa, Thu Bảo thực sự không có lòng dạ gì, tất cả đều là toàn tâm toàn ý vì công chúa. Thu Bảo cũng không muốn nhìn công chúa làm chuyện mình không thích thế nhưng sự thật chính là như thế. Sinh ra trong hoàng tộc chính là không có lựa chọn, thánh ý khó cải, Hoàng thượng một khi hạ chỉ cái gì cũng đều không kịp nữa! Như vậy còn không bằng tiên hạ thủ vi cường!”
“Câm miệng ngay! Không được nói nữa!!”
“Công chúa, chẳng lẽ ngài cho rằng hoàng thượng sẽ không biết sự tồn tại của Liễu Không sao?”
Nước mắt Cảnh Dương ngăn không được chảy xuống, khom người đỡ Thu Bảo đứng lên, che ngực nói: “Ngươi có biết, ta có bao nhiêu đau khổ?”
“Công chúa, việc này cũng là vì tốt cho Liễu Không, người nên cẩn thận suy nghĩ kĩ! Nếu việc của Liễu Không bị Hoàng thượng biết, người cho rằng Liễu không còn đường sống sao? Nếu Liễu Không thực sự yêu ngài, hắn sẽ hiểu cho ngài!” Thu Bảo hít một hơi, cuối cùng cũng đã nói ra hết.
Cảnh Dương chậm rãi nhắm mắt lại, khoát tay: “Ngươi trước lui xuống! Bản cung cần một mình yên tĩnh một chút!”
“Nô tì xin cáo lui.”
Thu Bảo đi rồi, Cảnh Dương tê liệt ngồi trên ghế, trong nháy mắt lệ như vũ hạ*, làm sao để nàng không làm Liễu Không thất vọng!