Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 177: Chương 177




Sau khi làm xong thái giám tổng quản liền sai người mang Trác Quân đặt vào trong thùng tắm, sau đó liền nhanh tróng gọi toàn bộ người trong phòng một lần nữa lại đi ra ngoài.

Lúc này nàng mới từ từ bước lại cạnh thùng tắm, lúc nãy nàng đã sai người mang nước gạo nếp cùng bột chu sa đến để làm nước tắm cho Trác Quân mà lúc này nàng lại lần nữa cầm con dao trên tay.

Lúc này Thu nhi bị nàng dọa cho giật mình, cả người đều lo lắng vội lên tiếng "Điện hạ, nếu người làm vậy thì thật sự không ổn đâu xin người hãy suy nghĩ lại.

"
Nghe thế nàng liền hơi mĩm cười "Ta cũng hết cách rồi, nếu có cách khác thì ta cũng chẳng dùng máu của chính mình hơn nữa máu của ta cũng rất thích hợp dùng cho những việc này, trên đời này chắc cũng chẳng còn thứ nào tốt như nó cả.

"
Vừa nói xong nàng liền đưa dao lên cắt một đường xuống nơi cổ tay của chính mình, lần này nàng chọn cổ tay chứ không phải lòng bàn tay là vì nơi cổ máu sẻ chảy nhiều hơn như thế mới đủ hòa lẫn vài số nước tắm này.

Nhìn dòng máu đang từ từ chảy xuống nàng chẳng hề có biểu cảm gì thế nhưng Thu nhi đứng ở bên cạnh sắc mặt xấu đến cực điểm.


Nàng ta biết điện hạ nhà mình cái gì cũng dám làm thế nhưng cắt tay lấy máu mà cả người cứ bình thản thong dong như thế đúng thật là làm người ta muốn phát điên mà.

Thời gian càng lâu, do bị mất máu nhiều thế nên sắc mặt nàng có chút tái đi Thu nhi lúc này không thể nhìn thêm được nữa mà vội vàng lên tiếng "Điện hạ, người mau dừng lại đi như thế đã đủ rồi.

Người vẫn đang mang thai, hơn nữa còn rất nhiều chuyện cần người phải giải quyết người lúc này nên bảo dưỡng tốt sức khỏe của chính mình.

"
Nghe Thu nhi nói thế nàng liền hơi cau mài đưa mắt nhìn xuống mặt nước đỏ tươi, cũng không biết là bị chu sa làm cho đỏ hay là máu của nàng mà nó mới có màu sắc đỏ ghê người đến thế.

Lúc này nàng thở dài một tiếng mà gọi Thu nhi "Lấy thuốc băng bó lại cho ta.

" Vừa nói nàng vừa bước đi đến cạnh giường mà ngồi xuống.

Thu nhi nghe thế vội vàng mang thuốc đến ngồi xuống bên cạnh nàng tỷ mỹ băng bó lại.

Nhìn vết thương xâu ở trên tay nàng Thu nhi đau lòng cực kì, dù nàng ta biết sớm muộn gì nó cũng lành lại và không để lại xẹo thế nhưng sự đau đớn của vết cắt mang lại này sẻ mãi mãi tồn tại.

"Chuyện ta giao cho ngươi làm xong cả chưa?"
Nghe hỏi Thu nhi ngay lập tức lên tiếng đáp "Nô tỳ đã làm xong theo lời điện hạ căn dặn, lệnh bài của điện hạ cũng đã được lấy về.

Toàn bộ những người bệ hạ bắt giam đều đã được thả ra, trong đó ảnh vệ mà điện hạ để lại Sở quốc cũng bị bắt giam gần như toàn bộ.

"
Nghe thế nàng liền gật đầu, nàng thật không nghĩ đến ảnh vệ mà nàng vất vã đào tạo ra lại có thể dễ dàng bị tóm như thế, đúng là trung thành quá cũng có điều bất lợi.

Say khi băng bó cho nàng xong hoa nhi liền giao trả lệnh bài lại cho nàng, cầm chiếc lệnh bài trên tay nàng có chút cảm giác quen thuộc giống như chưa bao giờ để nó rời tay vậy.


Nàng đứng dậy khỏi giường liếc mắt nhìn Trác Quân vẫn nhắm nghiền hai mắt như củ liền quyết định đi về phía cửa ra ngoài.

Lúc này Lý công công đang lo lắng đi tới lui bên ngoài vừa nhìn thấy nàng đi ra liền vội vàng tiến đến.

Thấy thế nàng liền lên tiếng "Vào trong canh chừng huynh ấy, khi nào tỉnh thì gọi ta.

"
Lý công công nghe nàng nói thế liền cung kính mà nhận lệnh mang thêm vài người đi vào bên trong phòng.

Mà nàng liền đi về một phía, nơi ấy chính là cung của mẫu hậu nàng cũng chính là nơi mà bà bị giam lỏng.

Những người canh gác bên ngoài cung sớm đã bị nàng sai người điều đi, thế nhưng bên trong vẫn chưa hề hay biết.

Lúc nàng vừa bước vào trong cung thì chỉ thấy có vài cung nữ thái giám ở đó, ít hơn trước kia rất nhiều người nàng vừa nhìn liền không khỏi có chút đau lòng.

Hóa ra mẫu hậu của nàng không chỉ đơn giản là bị giam lõng mà cả sinh hoạt hằng ngày cũng không được còn như trước nữa.


Mấy cung nữ thái giám vừa nhìn thấy nàng liền cung kính quỳ xuống hành lễ, thấy thế nàng liền lên tiếng hỏi "Mẫu hậu ta ở đâu?"
Một cung nữ nghe hỏi liền lên tiếng đáp "Khởi bẩm điện hạ, thái hậu hiện đang ở sân sau.

"
Nghe thế nàng liền nhanh tróng đi về phía sâu sau như lời của cung nữ kia nói.

Vừa bước gần đến sân sau nàng liền thấy mẫu hậu mình ngồi ở trên một cái ghế dưới cạnh gốc cây, trên tay còn vuốt long con mèo mà nàng từng tặng.

Nhìn từ xa cố thể thấy hiện tại mẫu hậu nàng chẳng mặc quần áo của một người thái hậu nên mặc mà thay vào đó là bộ quần áo đơn giản giống như các phu nhân trong gia đình thông thường.

Nàng lúc này không lên tiếng gọi mà thay vào đó từng bước từng bước đi đến gần, sau đó đứng ở phía sau mà đưa tay xoa bóp vai của mẫu hậu của mình.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.