Công Chúa Uy Quyền (Đào Yên Thiên Nguyệt)

Chương 180: Chương 180




Đúng lúc này từ bên ngoài một tên thái giám vội vàng đi vào cung kính ở trước mặt nàng, điệu bộ lúc này của hắn vô cùng gắp.
"Khởi bẩm điện hạ, bệ hạ đã tỉnh lại."
Vừa nghe thế nàng vội vàng đứng dậy nhanh tróng đi đến chổ của Trác Quân, lúc nàng đến nơi thì thấy Trác Quân đang được Lý công công đở ngồi dậy ở trên giường, nét mặt hắn lúc này vô cùng mệt mõi.
"Hoàng huynh, là huynh?!" Nàng có chút ngờ vức mà lên tiếng.
Lúc này hắn cũng lặp tức ngẫn ra môi có chút mấp máy "A Yên, muội cuối cùng cũng về rồi."
Xác định được người trước mặt thật sự là hoàng huynh của mình nàng liền đi đến bên giường mà ngồi xuống cạnh hắn.
"Nói cho muội nghe, ruốt cuộc đã sảy ra chuyện gì vì sao huynh lại bị thứ khác khống chế!?" Nàng hơi cau mày mà lên tiếng.
Nghe thế Trác Quân liền hơi cụp mắt xuống yếu ớt mà lên tiếng kể lại mọi việc cho nàng nghe.
"Nói đến việc này cũng phải kể từ lúc các nước khác đến đây kí hiệp ước hòa bình, muội có còn nhớ cái lần ta bị yêu vật bắt đi không?

Kể từ lần đó sau khi quay về, ý thức của ta co đôi lúc liền bị kéo vào một nơi nào đó, mà nơi đó có một người giống hệt như ta, hắn bảo ta phải đề phòng muội hoặc diệt trừ muội vì muội ảnh hưởng rất nhiều đến quyền lực của ta.
Có lúc ta không bị kéo đi thế nhưng hắn lại nói chuyện trực tiếp với ta nội dung câu chuyện hắn nói cũng đều tương tự như vậy, mãi đến khi muội đưa bùa hộ thân thì nó mới biến mất.
Thưng đáng tiếc, khi muội gã đi chưa được bao lâu thì nó đã quay lại, số lần nó nói chuyện với ta càng lúc càng nhiều.

Có đôi khi ý thức của ta bị nó giam lại, còn nó thì giành quyền điều khiển cơ thể của ta nhưng khi đó thời gian chẳng được bao lâu.
Mãi cho đến gần đây, có một hôm khi ta tỉnh dậy khỏi giấc ngủ thì phát hiện ra cơ thể đã bị nó chiếm, dù ta có cố gắng thế nào cũng không dành lại được mãi cho đến hôm nay khi ta cảm thấy nó dường như đã suy yếu ta liền nhân cơ hội mà cướp cơ thể về."
Nghe đên đây nàng không khỏi trầm mặc "Vì sao không nói cho ta biết sớm hơn?"
Nghe thế Trác Quân liền hơi thở dài "Ta sợ muội lo lắng cũng sợ đó chỉ là ảo giác của chính ta thế nên mới không nói cho muội biết."
Nghe thế nàng liền không khỏi tức giận mà trách cứ "Có phải huynh muốn làm cho ta tức chết hay không hả? Chuyện thế này mà cứ giấu không nói cho ta biết, đến tận khi xảy ra chuyện rồi mới nói."
Nghe nàng trách cứ hắn cũng biết bản thân đã sai nên cũng chỉ có thể gượng cười.
"Đúng rồi, lúc huynh không thể điều khiển được cơ thể vậy huynh có nhìn thấy được sự việc bên ngoài không?" Nàng vốn định hỏi cho có thế nhưng câu trả lời lại ngoài sức tưởng tượng của nàng.
"Có, dường như nó muốn để ta nhìn thấy tất cả vậy.

Tất cả mọi việc ta điều thấy thế nhưng ta chẳng có cách nào ngăn cản cả." Vừa nói hai mắt của Trác Quân hắn vừa đỏ hết cả lên, giống như đang tức giận lại giống như là đau lòng và hối hận vậy.

"Muội biết rồi, huynh nghĩ ngơi cho khỏe cố gắng đừng để nó chiếm lấy cơ thể huynh, chuyện của nó muội sẻ tìm cách để giải quyết.

Chuyện triều chính huynh cũng không cần lo lắng, muội giúp huynh."
Nghe nàng nói thế Trác Quân liền hơi gật đầu "Được vậy giao cho muội, muội quay về vậy thì ta có thể an tâm rồi." nói đến đây hai mắt Trác Quân liền cụp xuống giống như đang ngủ vậy.
Thấy thế nàng liền đưa tay đở người nằm xuống cho đàng hoàng, sau đó mới yên tâm mà rời đi.

Trước khi đi nàng còn không quên dặn dò Lý công công nếu hắn khi thức dậy có biểu hiện gì bất thường phải ngay lập tức sai người báo ngay cho nàng.
Lúc rời đi nàng không về cung của mình mà lập tức đi đến chổ mẫu thân của Thanh Nghi, cũng tức là yêu hậu Giang Như.
Lúc nàng đến cung của nàng ta thì nàng ta cũng vừa mới tỉnh lại, hiện trên người còn mang dây trói, thấy nàng bước vào nàng ta chỉ đưa mắt mà nhìn một cái cũng chẳng có vẻ gì gọi là ngạc nhiên, giống như là đã đoán trước được nàng sẻ đến vậy.
Nàng lúc này nhìn nàng ta một cái sau đó ngồi xuống cái ghế đang đặt đối diện nàng ta.
"Nói đi, vì sao lại làm như vậy? Ngươi như thế này liệu có nghĩ đến cảm nhận của tiểu Nghi?
Người từng là mẫu thân nó chóp mắt một cái liền trở thành hoàng tẩu của nó, con bé nhất định sẻ nghỉ không thông."
Nghe nàng nói chuyện Giang Như ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn đến nàng.

Thấy thế nàng cũng không thèm tức giận mà chỉ thở dài "Tận chung với Bách Lý An tới mức con gái ngươi ngươi cũng không muốn quan tâm đến ư?"
Nghe thế rõ ràng Giang Như có chút khựng lại, giống như không ngờ đến thế mà nàng lại biết được.
Thấy biểu tình của nàng ta như vậy nàng lại tiếp tục lên tiếng "Ta gã sang Chu quốc cũng là vì chuyện này, quay về cũng là vì chuyện này.

Ngươi nên biết một khi ta đã quay về thì chuyện các ngươi làm sớm đã chẳng thể dấu được.
Ta không hi vọng ngươi sẻ thành thật nhận lỗi vì ta chắc chắn sẻ không tha cho các ngươi dễ dàng, ta chỉ muốn ngươi nhận lỗi với con bé chỉ vì con bé.
Ngươi chắc cũng hiểu có một người mẫu thân cấu kết với địch quốc như ngươi thì số phận sau này của con bé sẻ như thế nào rồi chứ!?" Nói đến đây nàng cũng không muốn ở lại.
Bởi vì nói quá nhiều sẻ trở nên dư thừa, những chuyện này nàng tin nàng ta có thể tự hiểu được..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.