Cô muốn đứng lên đi cản nàng, nhưng hai chân mềm nhũn như mì sợi, run rẩy không đứng dậy nổi. Cuối cùng cô phải bò qua ghế sofa, vịn thành ghế để đứng lên.
Nhưng vừa đứng lên, ngay sau đó chân Qua Lâm lại mềm nhũn ngồi xuống. Chuyện gì xảy ra? Nguyên nhân là Qua Lâm nhìn thấy Tô Chỉ từ phòng bếp đi ra, nàng nhìn Qua Lâm, bộ dạng tươi cười thắng lợi, cuối cùng còn quơ quơ tay phải của nàng ra trước mặt Qua Lâm.
Thứ nàng cầm trong tay còn không phải là thẻ Qua Lâm đề cập hay sao!
Đây chính là toàn bộ gia sản của cô! Bị nha đầu kia lấy mất, cô phải ăn không khí ah! Qua Lâm sung huyết não, choáng váng đầu óc, cô vô lực chỉ chỉ Tô Chỉ, hung dữ nói "Còn có cái gì ngươi không lấy? Có cần ta giao giấy tờ bất động sản cho ngươi luôn không?!"
"Giấy tờ bất động sản?" Tô Chỉ dừng bước, ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ "Là khế ước mua bán nhà sao? Ngươi để ở đâu hả?"
Qua Lâm nghe xong, mặt xanh hết lên rồi. Cô thấy Tô Chỉ từng bước từng bước hướng cô đi tới, toàn bộ thần kinh đều sụp đổ, thở gấp một cái cũng không dám. Công chúa hừng hực khí thế, Qua Lâm lập tức thở thành con cừu nhỏ, hiện tại thẻ cô cũng không dám đòi, chỉ mong vị công chúa này đừng có mà há mồm đòi giấy tờ bất động sản của cô, là cô mừng lắm rồi. Nếu bất động sản mà cũng bị lấy đi, thật sự cô phải ăn không khí rồi!
Tô Chỉ đi đến trước mặt cô, hơi khom người xuống, tư thế từ trên cao nhìn xuống. Qua Lâm bị nhìn đến lạnh thấu xương, vội hỏi "Ngươi muốn gì?"
"Ngươi thấy sao?"
"Ta thấy ngươi không nên lại bốc lột ta!"
Tô Chỉ vẫn bộ dáng vô tội, "Ta nào có bóc lột ngươi?"
Qua Lâm tuyệt vọng, trong lòng tự nhủ, gặp bao nhiêu người, còn chưa thấy ai không biết xấu hổ như vậy. Cô nghiêng qua liếc nhìn chỗ khác, ý định liều chết không theo.
Tô Chỉ không có biểu lộ gì, "Ngươi còn muốn tiếp tục cái sự tình ngu ngốc này?"
Qua Lâm chột dạ lắc đầu, nhưng thực tâm là cô muốn, vấn đề ở chỗ cô không có gan làm ah! Tuy rằng không biết lúc ấy công chúa vì cái gì không giết cô, nhưng Qua Lâm tinh tường minh bạch lần này công chúa ra tay thực độc ác. Cô cũng không phải loại người liều mạng tự gây khó dễ cho mình, làm vậy chẳng phải đi tìm cái chết sao ah.
"Như vậy về sau ngươi sẽ yên ổn sống bên cạnh ta?"
Qua Lâm nhíu mày, cô như thế nào cảm giác những lời này của công chúa nghe kỳ quái sao đó ah, cái gì là "sẽ yên ổn sống bên cạnh ta?" Nghe giống như là phản bội vậy.
"Phải hay không?" Tô Chỉ lại hỏi.
Qua Lâm không dám đáp "không", bất chấp tất cả nói "Dạ dạ phải".
Nghe được đáp án thỏa mãn, lúc này Tô Chỉ mới đứng thẳng lên. Cảm giác áp bách bên người Qua Lâm đã biến mất, cô thở dài. Nhưng không biết là vì sợ hãi hay vì cái gì, cô vẫn không dám nhìn Tô Chỉ, trong nội tâm khát vọng thời gian tra tấn này trôi qua lẹ lẹ đi ah.
Nhưng đột nhiên, trên đùi có cảm giác, giống như là có vật gì đánh rơi trên đùi cô. Qua Lâm cuối đầu nhìn xuống, cuối xuống lần này cô cũng không muốn ngẩn lên nữa, bởi vì trên đùi bây giờ là tất cả gia sản của cô! Thẻ của cô ah!
Qua Lâm kinh ngạc "Ngươi..."
"Ta như thế nào?" Tô Chỉ nhướng mày "Ngươi cho rằng ta giống ngươi, để ý những thứ này?"
Ta khinh, không phải thứ này, ngươi cho rằng hơn một tháng qua ngươi ăn sung mặc sướng là ở đâu ra ah! Nội tâm Qua Lâm mặc dù tức giận bất bình, nhưng ngoài miệng không dám phản bác cái gì, như vậy là đủ rồi. Thật sự. Trả tiền cho cô là đủ rồi. Về sau áp bách cái gì đều như mây bay, binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, vậy thôi.
Đêm nay, xem như hữu kinh vô hiểm* vượt qua. (có kinh hãi nhưng không có nguy hiểm)
Qua Lâm cũng đã tiếp nhận sự thật, đuổi không được Tô Chỉ, cô còn có thể làm thế nào đây? Chỉ còn cách chung sống hòa bình, về sau sống thật tốt ah.
Ngày hôm sau, trời chưa sáng Qua Lâm đã tỉnh, chính xác mà nói suốt đêm qua dường như cô không ngủ, cổ cô đau đến nổi hô hấp không thông. Tối qua khi cô tắm rửa, nhìn thấy cổ mình, mém chút hù chết cô! Trên cổ có cái vòng xanh xanh đen đen, đừng đề cập nhiều, sẽ dọa người ah. Nhìn cổ của mình, Qua Lâm thình lình lại toát mồ hôi lạnh.
Tô Chỉ này thật đúng là dạng chủ nhân không thể chọc được, xem ra về sau cô cũng đừng uổng phí thời gian đi suy nghĩ biện pháp nữa.
Ngủ không được, Qua Lâm chỉ có thể tìm một chút chuyện để làm, cô xem xét tủ lạnh, chỉ còn mấy cái trứng gà. Miệng cô giật giật, trong lòng tự nhủ, lão thiên gia không phải cố ý làm khó cô sao, biết rõ hiện tại cô mang một cái "xích" xanh đen trên cổ, không cách nào đi gặp mọi người còn bắt cô ra ngoài.
Không thể không có ăn cơm ah, nếu như gọi cơm giao tận nhà, khẳng định công chúa lại một trận xấu xa* (ý là lại kêu đồ ăn không tiếc tiền), hôm nay không thể so với lúc trước, hiện tại cô phải sống cùng công chúa đến khi nàng muốn đi mới thôi, nhưng thời gian bao lâu? Ai cũng không rõ ràng. Cho nên có thể yên thì yên, công chúa đã không đem tiền đi, cô không thể việc nhỏ cũng không làm được.
Trở về phòng thay đồ, tìm "trang bị", cuối cùng Qua Lâm đành phải quấn chiếc khăn lụa quanh cổ, thời tiết bên ngoài gần 40 độ, ăn mặc như vầy người khác không nhìn nàng như bệnh nhân tâm thần mới là lạ.
Đi ra ngoài, xuống siêu thị dưới lầu, về nhà. Cả đi lẫn về, Qua Lâm dùng chưa đến nửa giờ đồng hồ, nhưng đoạn đường này thật là tội cho cô, bao nhiêu ánh nhìn soi mói, còn phải chịu nóng muốn chết, lúc trở về cô cảm giác mình bị cảm nắng rồi.
Vào trong nhà, Qua Lâm nhanh tháo khăn lụa ra, rũ rượi ngã lên sofa, "Vẫn là ở nhà thoải mái nhất." Mở điều hòa, cô nằm đó hưởng thụ.
Tô Chỉ đi đến bên cạnh cô, thình lình lên tiếng "Ngươi đi đâu?"
Coi bộ Qua Lâm run lên không nhẹ, âm thanh cũng đã muốn lao ra cổ họng, nhưng tốt là lần này cô không kêu lên thành tiếng, xem ra bị dọa đã thành thói quen. Cô trừng mắt nhìn Tô Chỉ "Ta con có thể đi đâu ah, còn không phải đi mua đồ về nấu cơm cho ngươi."
Tô Chỉ nhìn nhìn khăn lụa trên tay cô "Ngươi cứ như vậy đi ra ngoài?"
Qua Lâm đương nhiên cũng nhìn thấy ánh mắt Tô Chỉ, cô chỉ chỉ trên cổ mình "Vậy ta còn có thể như thế nào đi ra ngoài?" Ngụ ý, như bây giờ còn không phải tạ ơn ngài ban tặng à! Cô là cố ý nói như vậy, cô muốn xem Tô Chỉ trả lời như thế nào.
Ai biết công chúa căn bản không thèm để ý chuyện này, "Gọi điện mang đến là được rồi."
"Ngươi..." Aiz, Qua Lâm khoát khoát tay, ý bảo không muốn nhiều lời, có nói lại bao nhiêu lần công chúa cũng không nghe, nàng mà nghe thì đã không là công chúa rồi. "Ngươi có đói bụng không?" Cô nói sang chuyện khác.
Tô Chỉ gật đầu "Có chút."
"Ta đi làm cho ngươi."
...
Khoảng thời gian kế tiếp, cuộc sống coi như yên ổn. Qua Lâm cùng Tô Chỉ không hề mâu thuẫn cãi vã chuyện gì, về chủ đề tiền, Qua Lâm có thể trốn đều trốn, suy cho cùng quan niệm của hai nàng khác nhau quá nhiều, thêm nữa là Qua Lâm mỗi lần đều không đấu lại Tô Chỉ.
Ngoại trừ phương diện kia, hai người gần như là tương đối hợp nhau, so với lúc trước, Qua Lâm dịu dàng hơn rất nhiều, lại có lẽ là cô đã dần tập thành thói quen, có nhiều thứ trong lòng Qua Lâm biết rõ Tô Chỉ làm không được, liền nhân nhượng nàng.
Mà Tô Chỉ thấy Qua Lâm thỏa hiệp, thời gian dần qua cũng không đối chọi gay gắt nữa. Bỏ qua một lần, hai người sống chung hòa bình, nàng cũng hiểu được Qua Lâm không phải loại người đáng ghét.
Ngoại trừ khi đối mặt với cái phương tiện tiền nông kia.
Cứ như vậy nhàn hạ qua một tháng, mùa xuân của Qua Lâm đã đến. Ngày hôm nay, cô nhận được điện thoại của Khương Ngọc, nói là có việc rồi.
Qua Lâm nghe xong, hai con mắt lập tức phát sáng. Mấy tháng qua cô ngứa ngáy tay chân không nói, tiền cũng không có vào, toàn ra thôi. Một mình cô thôi cũng đỡ, bây giờ thêm một miệng ăn là Tô Chỉ, như thế nào cũng không đủ các nàng tiêu xài. Bây giờ mà cô còn không tranh thủ thời gian tìm việc làm, cầm cự không đến một năm nữa, có thể cô và Tô Chỉ chỉ có thể gặm bánh bao không nhân với dưa muối.
Vì vậy Qua Lâm không nói hai lời, lập tức nhận lời.
Nhưng vừa buông điện thoại, Qua Lâm liền phiền muộn, ngươi nói cô đi lần này ít nhất mười ngày nửa tháng, Tô Chỉ phải làm sao bây giờ? Cô lo lắng nhất là Tô Chỉ dùng tiền không biết tiết chế, cô chỉ sợ cô đưa Tô Chỉ nhiều tiền, rồi nàng đi dạo phố một vòng là bay sạch. Không có tiền, làm sao ăn cơm?
Nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn không an tâm.
Cuối cùng Qua Lâm cắn răng một cái, trong lòng tự nhủ, xài thì xài ah, ngươi xài tiền, ta kiếm tiền là được rồi. Vì vậy, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, cô đi thẳng vào phòng mình, kéo ngăn kéo ra lấy cái thẻ hai mươi vạn lần trước ra.
Cầm thẻ, Qua Lâm đi đến phòng Tô Chỉ. Cô gõ cửa, một lúc lâu sau Tô Chỉ mới ra mở cửa. Lúc này vừa đúng 9 giờ, theo như thói quen bình thường, Tô Chỉ nên trong phòng xem sách, nàng đang say mê xem sách hải dương học thì bị Qua Lâm quấy rầy, đương nhiên nàng có chút khó chịu.
"Chuyện gì?"
"Ngươi ra đây, ta có chút chuyện muốn nói với ngươi." Qua Lâm nói xong, quay người đi ra phòng khách, ngồi xuống sofa, thấy Tô Chỉ còn đứng ngây ở cửa, không khỏi phiền muộn "Nói với ngươi chuyện công việc, đến đây ah."
Tô Chỉ lúc này mới đi tới.
Tô Chỉ vừa ngồi xuống, Qua Lâm liền lấy cái thẻ ra "Cho ngươi".
Tô Chỉ nhìn cái thẻ, lại nhìn Qua Lâm "Có ý gì?"
"Người cầm đi." Cô đặt cái thẻ vào tay Tô Chỉ rồi nói "Ta có một số việc, có thể sẽ phải ra ngoài trên dưới 7 ngày, khoảng thời gian ta không có nhà, ngươi cầm tiền tự nuôi bản thân, đừng xài loạn ah."
"Đi làm gì?"
Qua Lâm sững sờ, không nói chuyện. Cô thật đúng là không nghĩ qua nói chuyện này với Tô Chỉ như thế nào, và vấn đề nữa là cô cũng không nghĩ tới Tô Chỉ sẽ hỏi ah. Cái này nói cô làm sao mở miệng đây? Nói đi trộm mộ? Tô Chỉ chính là từ chỗ đó nhảy ra, nói toạc ra như vậy không biết Tô Chỉ có phản ứng gì quá khích không.
Tô Chỉ thấy Qua Lâm trái gãi đầu phải gãi đầu, cũng lười hỏi lại, nàng nhìn nhìn tấm the trong tay "Trong này có bao nhiêu?"
Thấy Tô Chỉ không truy vấn nữa, Qua Lâm nhẹ nhàng thở ra "Hai mươi vạn, là cái thẻ lần trước đó." Đột nhiên nhớ tới cái gì, Qua Lâm hỏi "Ngươi biết dùng máy rút tiền không?"
"Cái gì?"
"Được rồi." Cô thấy vẻ mặt mờ mịt của công chúa cũng biết công chúa điện hạ không biết dùng "Ngươi chuẩn bị đi, chúng ta ra ngoài, ta dạy ngươi dùng, giữa trưa chúng ta ăn ở ngoài, buổi chiều ta phải đi rồi."
Tô Chỉ nghe xong, nhướng mày "Gấp như vậy? Ngươi sẽ không làm chuyện gì mờ ám đó chứ?"
"Làm sao có thể ah!" Qua Lâm bị hù giậm chân một cái, vội giải thích "Là Khương Ngọc! Khương Ngọc nói nàng xảy ra chuyện, bảo ta đi hỗ trợ, tương đối khó giải quyết, cho nên thời gian sẽ hơi lâu."
Tô Chỉ không nói thêm gì nữa, rất bình tĩnh nhìn Qua Lâm, nhưng ánh mắt kia dù thế nào cũng làm Qua Lâm nổi da gà toàn thân.
Kiên trì cố ý bỏ qua ánh mắt Tô Chỉ, Qua Lâm còn nói "Đúng rồi, số thẻ còn đều nằm ở phòng bếp ah."