Lời vừa nói xong, cô lập tức ý thức được, đè thấp âm thanh hỏi "Không phải ngươi muốn cùng đi với hai người kia chứ? Ngươi quen với bọn họ? Ngươi có biết lần trước thiếu chút nữa ta đã chết trong tay bọn họ không?"
"Ngươi đừng lo." Tô Chỉ khẽ lắc đầu "Ta biết hắn, sẽ không xảy ra chuyện gì, chuyện lần trước xảy ra với ngươi ta sẽ hỏi hắn, trước ngươi đừng đoán mò, được không?"
"Ta đoán mò?" Nghe Tô Chỉ nói như vậy, Qua Lâm liền không vui "Chỉ một chút xíu nữa là hắn đã đưa ta đi chầu ông bà, vậy mà còn nói ta đoán mò? Có phải là phải chờ ta chết rồi, hắn chính miệng nói hắn giết ta, lúc đó mới không phải đoán mò?!"
"Ngươi..." Tô Chỉ chỉ thốt ra được một chữ, không biết nói gì nữa, bởi vì công phu càn quấy của Qua Lâm đúng là làm cho người ta không biết phải nói gì, cho nên nàng hít một hơi, "Không thèm nói với ngươi nữa, ta đi đây."
"Không cho phép đi." Qua Lâm kéo tay Tô Chỉ, "Những người kia quá nguy hiểm, không cho phép đi."
"Ta thật sự quen với bọn họ." Tô Chỉ nghiêm túc nói.
"Ngươi từ đâu quen biết họ?!" Qua Lâm vừa dứt lời, lập tức rùng mình, đúng vậy, ở thời đại này Tô Chỉ không có quen biết ai, chẳng lẽ... "Bọn họ... bọn họ là người Đại Doanh?" Phản ứng bản năng, Qua Lâm liền bất khả tư nghị hỏi.
"Đúng." Tô Chỉ gật đầu.
Trời.
Qua Lâm trong lòng kêu lên một tiếng, lập tức cảm thấy chóng mặt, ngươi nói có phải hôm nay có hơi ly kỳ hay không?! Cảm tình là chuyện xuyên không này thật sự như thức ăn bày bán ở chợ, muốn xuyên thì xuyên hả?!
Tô Chỉ đứng một bên nhìn Qua Lâm, nội tâm không khỏi càng thêm vội "Ngươi đã yên tâm chưa, ta đi." Nói xong, Tô Chỉ nhìn Qua Lâm, nàng thấy Qua Lâm vẫn như cũ, không có phản ứng gì, nên nàng quay người đi. Nhưng nàng vừa xoay người, Qua Lâm lại nắm lấy tay nàng.
"Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?" Tô Chỉ thật sự đã mất kiên nhẫn, những chuyện nghi vấn vẫn canh cánh trong lòng nàng, thật vất vả hôm nay mới có người giải đáp, cho nàng câu trả lời minh bạch, nhưng lại bị tên Qua Lâm mất nết này cản trở đủ đường, ngươi nói có nên nổi giận không cơ chứ.
"Ta..." Qua Lâm há to miệng, đột nhiên gồng cứng cơ thể, kêu lên "Ta cũng đi!"
"Ngươi đi làm gì?" Tô Chỉ nhíu mày.
"Ta đi bảo vệ ngươi a." Qua Lâm nói "Vạn nhất bọn họ lừa gạt ngươi thì phải làm sao? Còn nữa, ngươi ở chỗ ta lâu như vậy, ta đi nghe một chút cũng đâu có sao, hơn nữa ngươi đừng quên, nửa khối ngọc bội kia là ở chỗ ta đó, ta càng nên đi theo a!" Càng nói Qua Lâm càng cảm thấy mình có lý, tự nhiên cũng tự tin hơn.
Kỳ thật, cô muốn đi nghe một chút để biết chuyện gì xảy ra, trước là Tô Chỉ xuyên không, bây giờ là hai tên nam nhân kia, nói không hiếu kỳ với tất cả nhũng chuyện này là nói dối. Cô tin, người khác nếu gặp phải tình huống này cũng sẽ có phản ứng như cô thôi.
Bên kia, Tô Chỉ vẫn chưa lên tiếng, nàng cúi đầu, không biết đang suy nghĩa cái gì.
Ngay vào lúc này, nam nhân kia chậm từng bước đi tới. Hắn dừng bước trước mặt Tô Chỉ, cười vô hạn ôn nhu "Nếu như cô ấy muốn đi, Điện hạ cứ dẫn theo cũng được."
"Có thể chứ?" Tô Chỉ hỏi.
"Đương nhiên." Nói xong, hắn nhìn Qua Lâm, "Chúng ta đi thôi."
Qua Lâm nhếch miệng, không nói chuyện.
Vào mùa này, mới năm giờ chiều mà sắc trời đã bắt đầu sập tối. Qua Lâm khóa kỹ cửa lớn, một nhóm bốn người đi đến chiếc limousine. Qua Lâm đi đằng sau tên nam nhân, tập trung nhìn hắn. Không biết tại sao, nhưng nàng luôn cảm thấy tên nam nhân trước mắt này rất nguy hiểm, tuy rằng nhìn chung hắn luôn ra vẻ hòa nhã ôn nhu cười, nhưng nhìn người không thể nhìn bề ngoài, không phải sao? Tên thuộc hạ của hắn lại chính là người đi trộm mộ với cô, ngươi nói có khả năng hắn không biết chuyện lần trước sao? Rất hiển nhiên là, không đời nào! Nói không chừng chuyện lần trước chính là do hắn an bài.
Hiện tại coi như bỏ qua chuyện nam nhân kia muốn giết cô trong mộ, cũng còn vô số điểm đáng ngờ khác. Nghĩ tới, quả thật rất đáng ngờ, thật sự có nhiều sự tình trùng hợp như vậy sao? Cô mang Tô Chỉ về nhà, mặt khác nam nhân kia phái thuộc hạ của hắn đi trộm mộ với cô. Hắn biết Tô Chỉ ở cùng cô? Rất hiển nhiên không có khả năng là bọn hắn không biết, nếu không hôm nay bọn hắn đã không tới được đây. Nhưng nếu biết rõ, vì cái gì bọn hắn không sớm mang nàng đi, còn chờ đợi cái gì?
Khó hiểu khó hiểu, nhiều vấn đề liên tiếp làm Qua Lâm cực kì cực kì khó hiểu. Nhưng cô biết chắc là nam nhân kia tuyệt đối không phải loại người ngu, cho nên những vấn này cô nghĩ nam nhân kia nhất định đã sớm nghĩ đến.
Vì vậy, cô còn có thể làm gì chứ? Sống ở đâu thì theo phong tục ở đấy đi!
Xe đi rất êm, cảm giác thoải mái dễ chịu, quả là không tệ. Nhưng rõ ràng, bốn người trong xe, ngoại trừ nam nhân trộm mộ, những người khác đều không có tâm tư hưởng thụ loại cảm giác này.
Đi khoảng nửa tiếng, rốt cuộc xe cũng dừng lại, Qua Lâm vừa xuống xe, lập tức bị chấn động, bởi ngôi biệt thự trước mắt cô quá tinh xảo rồi, theo giá nhà đất ở thành phố S, ngôi biệt thự này, không có ngàn vạn đừng mong có được!
Nhìn đến đây, Qua Lâm không khỏi thở dài một tiếng, xã hội bây giờ thật đúng là người so với người giận điên người. Nhìn cơ ngơi của hắn cô tin hắn không có toan tính với các nàng, nguyên nhân quá rõ ràng, bởi vì các nàng thật sự là không có gì để hắn lừa a.
Nghĩ xong, Qua Lâm xoay đầu, nhìn Tô Chỉ và mấy tên kia xuống chưa, như thế nào chậm như vậy. Nhưng đầu vừa xoay lại, cô đã cảm thấy cảnh tượng trước mắt không được tự nhiên không. Nam nhân trộm mộ cung kính cúi đầu với nam nhân trẻ tuổi, mà nam nhân trẻ tuổi lại cúi đầu cung kính mời Tô Chỉ xuống xe.
Nháy mắt Tô Chỉ đã xuống xe, Qua Lâm dường như thấy được Nữ vương xuất hiện.
Nữ Vương a!!!
Ngươi nói có quỷ dị hay không a, đây là thế kỷ hai mươi mốt hiện đại, lại vẫn có thể trông thấy một màn này, nam nhân này sao không quỳ xuống hô công chúa thiên tuế luôn đi a!!
...
Trong nháy mắt, Qua Lâm ngược lại có loại cảm giác không bình thường. Thử nghĩ chỗ ngươi ở đang là thế kỷ hai mươi mốt hiện đại, bên cạnh lại có thể có một đám dở người như thế này, ngươi sẽ có loại cảm giác gì?
Vì thế nên Qua Lâm choáng váng, cô đờ đẫn đứng nhìn Tô Chỉ vượt qua cô, đờ đẫn đi theo bọn họ vào biệt thự, một đường đi vẫn luôn choáng váng.
Chờ bọn họ đi vào trong, ngồi xuống, Qua Lâm xem như mới dần dần hồi phục. Cô cũng ngồi trên sofa, uống một ngụm trà, tỉ mỉ đánh giá căn phòng.
Nói thực ra, khi Qua Lâm tiến vào căn phòng sách này, ấn tượng đầu tiên chính là căn phòng này so với thư phòng thời cổ đại không có gì khác nhau, nhưng điều hấp dẫn Qua Lâm nhất chính là bức tranh treo trên tường. Bức tranh không phải vẽ phong cảnh, không phải sơn thủy, Qua Lâm nhìn có buổi cũng không biết là vẽ cái gì, nhìn có chút giống con rồng, nhưng phải nói thật là, bứ tranh thật sự rất rất là tệ. Cả bức tranh duy nhất có một điểm gây ấn tưởng sâu sắc cho Qua Lâm, đó chính là chân con vật, chân kia giống như chân rết, chi chít lít nhít chiếm cả hơn một phần ba bức họa.
Nhìn một chút, Qua Lâm nhịn không được liền rùng mình một cái, da gà dựng đứng lên, bởi vì bức họa trên tường kia thật sự rất quái dị, hơn nữa bản thân cô bị hội chứng Trypophobia*, trong thấy cái gì đó chi chít lít nhít sẽ thấy khó chịu buồn nôn muốn chết. (Tiếng Việt hình như là hội chứng sợ lỗ, má ơi lúc mình tra cái từ tiếng Trung này nó hiện hình ra mình cũng sợ quá chừng =[[)
Quốc sư ngồi một bên, thấy Qua Lâm chăm chú nhìn bức họa, không khỏi cười cười như trả lời thắc mắc của Qua Lâm, "Đây là con rồng, là biểu tượng của Đại Doanh quốc chúng ta."
Sặc...
Một câu kia vậy mà xém hù chết Qua Lâm, cái kia... vẽ vậy mà cũng được coi là biểu tượng Quốc gia? Lấy cái đó làm biểu tượng Quốc gia không sợ hù chết những người bị hội chứng Trypophobia như cô sao!
Mặc dù Qua Lâm biết các thời đại trước bởi vì không thống nhất, nên mỗi Triều đại mỗi Quốc gia sẽ có đủ loại biểu tượng kiểu dáng khác nhau. Nhưng... cái trước mắt này...
Được rồi, được rồi, Qua Lâm khó khăn phẩy phẩy tay "Chúng ta đừng nói vấn đề này nữa, vào vấn đề chính đi thôi." Cô sợ nhìn thêm một chút, da gà của cô có thể sưu tập đầy cả thúng đem bán còn được.
Quốc sư nghe Qua Lâm nói xong thì cười cười, sau đó lại nhìn về phía Tô Chỉ, Tô Chỉ tự nhiên cũng gật đầu đồng ý. Như thế, Quốc sư nới nhẹ gật đầu, cầm chén trà lên nhấp môi, "Công chúa muốn biết cái gì?"
"Ta..." Tô Chỉ dừng lại một chút, lúc này mới nhẹ giọng, nói "Tất cả kí ức của ta dừng lại ở sự kiện bên hồ nước, mà khi tỉnh lại, lại là nghìn năm sau. Như vậy, rốt cuộc ta đã chết chưa, hay như Qua Lâm nói, ta là xuyên qua?"
Quốc sự nghe xong, nhắm mắt lắc đầu "Không phải tình huống thứ nhất điện hạ nói, cũng không phải tình huống thứ hai."
"Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Sau khi ta nhảy xuống hồ chuyên gì đã xảy ra?"
Lúc này Quốc sư lại nhấp một ngụm trà, suy nghĩ trong chốc lát, mới chậm rãi kể lại sự tình ngày ấy.
Trong đêm đó, khi Tô Chỉ rời khỏi tẩm cung chưa lâu, nha hoàng thân cận của nàng đã phát hiện nàng không có ở nội điện, vì vậy đã hô hoán cho mọi người đi tìm kiếm. Khi mọi người lôi Tô Chỉ từ dưới hồ lên, toàn thân nàng đã sớm lạnh buốt, gần như không còn hơi thở. Ngô hoàng giận dữ, cấp tốc truyền tất cả ngự y Hoàng triều vào để cứ Tô Chỉ. Nhưng ai đi ra cũng là bộ dạng đau khổ lắc đầu. Dùng lời của bọn hắn là, hết cách xoay chuyển rồi.
Những lời này, đương nhiên khiến Long nhan nổi giận.
Khi Hoàng thượng chuẩn bị đem toàn bộ ngự y ra giáng tội, Quốc sư quốc roi thúc ngựa chạy tới. Lúc đó Quốc sư bất quá chỉ là vũ chước chi niên*, nhưng chớ nhìn hắn tuổi nhỏ mà xem thường, hắn chính là dưới một người trên vạn người, ai ai cũng phải tán tụng. Quốc sư của Đại Doanh thông thường đều chết sớm, người có thể sống đến bốn mươi tuổi đã là rất thọ. Cho nên Quốc sư thượng vị khi tuổi còn nhỏ là điều phổ biến.
(Nguyên văn là 舞勺之年, Hán Việt: Vũ chước chi niên, có nghĩa là Thời kỳ bắt chước, tức trong độ tuổi 13 ~ 15.
Thời điểm đó Quốc sư vô cùng được tín nhiệm, bởi vì chuyện xảy ra hơn một trước, Quốc sư thông qua lá số tử vi bói ra Đại Doanh sắp gặp một trận thiên tai. Vì lời nhắc nhở của Quốc sư nên Đại Doanh bình an vượt qua.
Vì vậy khi Quốc sư đến nơi, Hoàng thượng và toàn bộ quần thần vội vàng nghênh đón, nhờ hắn nhất định phải cứu được Tô Chỉ.