Tô Chỉ không có khẩu vị, cắt tới cắt lui miếng thịt trong đĩa mãi không đứt, Qua Lâm nhìn mà đau cả mắt, ăn cũng không yên, cô đánh tay Tô Chỉ sang một bên, giúp nàng cắt thịt, "Ngươi cũng một ngày không ăn, bây giờ rượu ngon thịt ngon, còn không ăn nhiều một chút?"
Tô Chỉ lại lắc đầu, nhỏ giọng "Ta không đói."
"Đừng nói ta không nhắc nhở ngươi, bây giờ ngươi không ăn, sau này trở về rồi muốn ăn cũng không được a."
Qua Lâm nói không lớn, nhưng đủ để mấy người trong bàn nghe rõ ràng, Khương Ngọc nghi hoặc, liền hỏi "Trở về? Tô Chỉ phải về đâu?" Nàng vừa nói xong, tay đã bị đánh một cái, nàng càng không hiểu được, nàng trừng mắt nhìn Tề Vi đánh mình "Ngươi làm gì thế, hôm nay là sinh nhật mà ngươi cũng đánh ta!"
Tề Vi không cam chịu yếu thế, trừng lại Khương Ngọc "Lại thêm một tuổi, như thế nào không thấy đầu óc dài ra?" Nói xong, nàng xích lại gần, nói nhỏ vào tai Khương Ngọc "Tô Chỉ còn có thể đi đâu? Khẳng định là quay về nơi trước khi nàng đến đây."
Được Tề Vi nhắc nhở, Khương Ngọc hoàn toàn tỉnh ngộ, nàng kinh ngạc "A" một tiếng, lại nhanh chóng che miệng, trong nháy mắt cũng biết được lời nói vừa rồi của nàng thật ngại ngùng.
Qua Lâm cùng Tô Chỉ ở chung lâu như vậy, đột nhiên phải đi, khẳng định không dễ chịu. Khương Ngọc ảo não không muốn nói chuyện, mà thời khắc này nói nhiều tất hớ, vì vậy dứt khoát cau mày không nói gì thêm nữa.
Qua Lâm ngược lại không chú ý nhiều như vậy, cô phẩy phẩy tay, ý bảo không có việc gì "Sự tình đã định, nói hay không cũng sẽ đi. Hãy nói hôm nay sinh nhật ngươi..." Nói đoạn, cô hướng Tề Vi cười hắc hắc "Mà người nào đó cũng không nể tình, vẫn đánh ngươi a."
Tề Vi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu "Một số người không đánh không nhớ, còn nàng là có đánh cũng không nhớ. Cũng không biết lúc trước làm sao mà phải lòng nàng, không được tích sự gì." Nói xong, không quên trừng Khương Ngọc, bị ghét bỏ, Khương Ngọc ủy khuất như đứa bé.
"Ghét nhất loại người như ngươi." Qua Lâm nói "Đã cùng một chỗ còn nói những lời này, hai ngươi nên tách ra vài năm, đến lúc đó coi ngươi có còn đối với nàng như bây giờ không."
Một số người chính là như vậy, lúc ở bên nhau không biết quý trọng, phải mất đi rồi mới biết được người ta quan trọng như thế nào, đến lúc đó hối hận thì được gì?
Tề Vi bất bình "Ngươi còn nói ta? Không phải ngươi cũng vậy sao, lúc cùng một chỗ chỉ biết nhao nhao, hiện tại có còn nhao nhao?"
...
Qua Lâm mất tự nhiên, câu nói kia khiến Qua Lâm muôn phần lúng túng, cô lén liếc nhìn Tô Chỉ, phát hiện Tô Chỉ vẫn như vừa rồi, vẫn là bộ dạng không liên quan đến mình. Dường như công chúa không đếm xỉa những chuyện này, vậy tại sao cô phải để ý.
Tô Chỉ có thật sự như những gì Qua Lâm nhìn thấy? Chỉ sợ cũng chỉ có bản thân nàng mới hiểu.
Bốn người ngồi ở một bàn vuông, uống rượu, trò chuyện về những chuyện phát sinh gần đây, thời gian qua cũng nhanh. Chẳng qua là trong bàn chỉ có Khương Ngọc cùng Tề Vi là nói nhiều, Qua Lâm ngẫu nhiên mới chen vào vài câu, còn Tô Chỉ thì chỉ cười phụ họa mọi ngươi.
Trong lúc đó, Tô Chỉ đột nhiên nói với Qua Lâm "Ta muốn đi vệ sinh."
"Có cần ta đi cùng không?"
Tô Chỉ cười "Không cần, các ngươi trò chuyện, ta đi một chút là về."
Qua Lâm không cố làm gì, chỉ đưa mắt nhìn theo Tô Chỉ.
Chờ Tô Chỉ vừa khuất tầm mắt, Khương Ngọc nhanh chóng lên tiếng "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Qua Lâm biết là không tránh được "Nói ra rất dài dòng, nhưng cuối cùng chính là Tô Chỉ phải đi, quay về quốc gia của nàng."
"Còn ngươi thì sao?" Tề Vi hỏi.
"Hắc." Qua Lâm cười khổ "Ta còn có thể là sao, nên làm sao thì làm vậy, nàng rời đi, ta sẽ quay về cuộc sống lúc trước."
"Ngươi không muốn nàng đi?"
"Không phải ta muốn là được, hiểu không?"
Hiểu, mọi người không phải ngốc, mọi người đều hiểu, nhưng hiểu là hiểu, mắt nhìn thấy hai người bọn họ thường xuyên xuất hiện cùng nhau, nghe thấy Tô Chỉ phải đi, trong liền có chút cảm giác khác thường, huống hồ là Qua Lâm? Hơn nửa năm cùng nhau sống dưới một mái hiên, nói đi là đi, không phải là chuyện nhất thời có thể tiếp nhận được.
Trong lúc đó, Khương Ngọc lại nhớ tới chuyện kia "Vậy, chuyện ngươi nhờ ta làm thì sao? Đồng nghiệp bên kia đã nói với ta làm sắp xong, vài ngày nữa có thể cầm trong tay."
Qua Lâm uống cạn ly rượu, mới nói "Người cũng sắp rời đi, còn cần thân phận làm gì nữa chứ?"
"Nhưng..." Khương Ngọc cà lăm "Cái đó hơn mười vạn a, cứ như vậy bỏ đi sao?"
"Bỏ thì bỏ, ngươi thiếu tiền thì ta về chuyển khoản cho ngươi, okay."
Ôi? Vắt cổ chày ra nước đổi tính rồi hả?
Khương Ngọc cùng Tề Vi bất khả tư nghị nhìn nhau, cảm thấy thật đúng là mặt trời mọc đằng Tây mất rồi.
"Coi như là vậy đi." Khương Ngọc nâng chén trêu ghẹo "Tiền ngươi không xài thì chuyển cho ta, qua mấy ngày nữa có giấy tờ ta liền đưa cho ngươi, ta mặc kệ công chúa có đi hay không, dù sao cũng là nhiệm vụ của ta, ta hoàn thành, ngươi cầm lấy giấy tờ, vứt đi cũng được, giữ lại cũng được, không có liên quan gì ta nữa ha."
Hắc, Qua Lâm cười, sao lúc trước cô không phát hiện cô nương Khương Ngọc này nói chuyện nổi da gà như vậy? Đang muốn phản bác, xung quanh đột nhiên ồn ào.
Nhà hàng này nổi danh là lãng mạn, toàn bộ đại sảnh chỉ có âm thanh của Piano hoặc Violin là lớn nhất, vì vậy tiếng động vừa rồi đặc biệt thu hút, là ai cãi nhau? Tất cả mọi người trong nhà hàng đều đứng lên nhìn.
Qua Lâm cũng tò mò, nên đứng lên nhìn, chẳng qua là vừa nhìn thấy, toàn bộ lông trên người cô đều dựng đứng. Khoảng cách khá xa chỗ cô, Tô Chỉ đứng ở đó, phong khinh vân đạm* (gió nhẹ mây bay), không sợ hãi. Mà đối diện nàng, là một tên nam nhân bụng bự cử chỉ hung tợn, nhao nhao cái gì, Qua Lâm nghe mơ hồ, cái gì mà muốn chết hay không, vừa vặn lúc đó để cô nhìn thấy hắn đẩy Tô Chỉ.
Cái quái gì vậy hả?
Trong phút chốc, đầu óc Qua Lâm trống rỗng, lập tức phóng như bay đến chỗ Tô Chỉ! Trên đường gặp phải ai cản đường đều hung hăng đẩy ra hết, hoàn toàn không để ý ánh mắt khác thường hay lời chửi bới xung quanh. Đoạn đường này cô chạy nhanh như gió, nhưng Qua Lâm vẫn thấy chậm, cô thật sự sợ tên nam nhân kia sẽ làm tổn thương Tô Chỉ.
Đợi đến lúc đã đến bên cạnh Tô Chỉ, Qua Lâm không để ý mọi việc, hung hăng đẩy tên nam nhân kia ra, đúng là liều mạng.
Công việc trộm mộ vốn tốn hao nhiều khí lực, mà cô thì đã làm lâu năm, tự nhiên khí lực cũng lớn mạnh hơn, cộng thêm hôm nay là dùng toàn bộ sức mạnh, nam nhân kia bị đẩy văng ra sau, đập vào bàn ghế, âm thanh "Rầm rầm loảng xoảng" vang lên.
Nhà hàng càng thêm xôn xao.
Ngay lúc này, chủ quản nhà hàng cùng bảo vệ chạy tới chỗ các nàng.
Qua Lâm khẩn trương, há mồm thở dốc, nàng quan sát Tô Chỉ từ trên xuống dưới, "Ngươi không sao chứ? Hắn đẩy ngươi có đau không?"
Tô Chỉ nhàn nhạt lắc đầu "Không có việc gì."
"Cái gì mà không có việc gì?" Qua Lâm khẩn trương "Hắn to con như vậy, đẩy người mà không có việc gì? Bình thường không phải ngươi rất lợi hại sao, một cái tát cũng làm ta hộc máu, tại sao không đánh hắn!"
...
Một câu kia của Qua Lâm, thật là Tô Chỉ không biết làm sao đáp lại, nàng dừng một chút, mới nói "Ta không muốn gây sự, nếu làm lớn chuyện, phải đến đồn cảnh sát, làm hắn thiệt hay ta thiệt còn chưa biết?"
Qua Lâm thực bội phục, giây phút này mà Tô Chỉ còn có thể nghĩ nhiều như vậy.
Đối thoại hai câu, bảo vệ nhà hàng đã chạy tới. Ngay lúc đó, tên nam nhân bụng bự kia cũng hùng hổ đứng lên, khua tay múa chân muốn làm loạn, đáng tiếc đã bị bảo vệ chạy đến chế ngự.
Chủ quản nhà hàng là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng khôn khéo lão luyện, hắn thấy nam nhân kia như chó điên, liền xoay người nói với hai nàng "Hai vị tiểu thư, vô luận là có hiểu lầm gì, trước tới văn phòng ta rồi nói."
Qua Lâm nhìn Tô Chỉ, nhẹ gật đầu, chuyện này vô luận ai đúng ai sai, chỉ bằng việc nam nhân kia đẩy Tô Chỉ một cái, Qua Lâm chắc chắn sẽ không để hắn yên thân.
Hai nàng theo chủ quản đi văn phòng, xảy ra chuyện này, Khương Ngọc cũng không có tâm tình ăn sinh nhật nữa, nàng cùng Tề Vi nhìn thấy Qua Lâm đi theo mấy người kia, liền cũng đi theo, tùy thời điểm chuẩn bị lên tiếng bênh vực.
Mới vừa vào văn phòng không lâu, từ sau cánh của âm thanh nhao nhao đã truyền đến, có giọng nam, giọng nữ, rất chói tai. Ngay sau đó, cảnh cửa bị đẩy ra, nam nhân kia vốn lải nhải kêu bảo vệ không nên đụng đến hắn, nhưng vừa thấy Qua Lâm, nháy mắt hắn như con gà bị vặt lông, gào thét xông đến Qua Lâm.
Qua Lâm đứng ngăn phía trước Tô Chỉ, vẻ mặt không sợ. Tô Chỉ ở phía sau cô, nhìn Qua Lâm, đáy mắt nhu hơn rất nhiều.
Chủ quản tiến lên, bắt đầu hỏi chuyện "Vị tiên sinh này, trước ngài bình tĩnh một chút, đánh đấm không giải quyết được vấn đề, xảy ra chuyện gì chúng ta từ từ nói chuyện, nên bồi thường thì bồi thường, nên xin lỗi thì xin lỗi, ngài thấy thế nào?"
Nam nhân hừ hừ hai tiếng, tài đại khí thô "Dựa vào cái gì? Ngươi không có mắt hả? Vừa rồi là người đàn bà này đánh ta! Ta nếu không đánh lại thì còn gì mặt mũi!"
Chủ quản cười cười "Nếu ngài không chịu đàm phán cùng tiểu cô nương này, ta chỉ có thể báo cảnh sát để họ giải quyết, nhà hàng còn phải buôn bán, các ngươi ồn ào như vậy, tổn thất ai chịu trách nhiệm?"
Xem chừng vừa nghe danh cảnh sát hắn liền kinh hãi, lại hừ một tiếng, mới không can tâm nói "Vậy được, để ta xem cái người nói gì." Nói xong, hắn chỉ tay vào Qua Lâm, hận không thể lột da cô.
Qua Lâm cũng cười lạnh, hừ một tiếng.
Nam nhân kia còn nói "Con nhóc kia." Hắn chỉ vào Tô Chỉ "Va vào vợ ta làm ngã xuống đất, không chịu xin lỗi còn trừng vợ ta, vợ ta đang mang thai! Vạn nhất xảy ra chuyện gì, ai chịu trách nhiệm?"
Hắn vừa nói xong, ánh mắt mọi người đều hướng về Tô Chỉ, duy chỉ có Qua Lâm là không. Bởi vì cô tin tưởng, Tô Chỉ không phải loại người đó.
Tại lúc đó, Tô Chỉ nhàn nhạt nói "Ta không đụng cô ta, là cô ta không cẩn thận tự ngã, chẳng qua là ta đúng lúc đi ngang mà thôi."
Nghe xong lời này, tên nam nhân kia lại nổi cáu "Chẳng lẽ ta nói oan ngươi?" Hắn xoay ngươi, đến bên cạnh của hắn, nói "Bà xã, nàng nói, có phải con nhỏ đó đụng nàng hay không!"
Nhìn hắn bộ dạng hung ác như muốn ăn thịt người, đoán chừng vợ hắn cũng sợ, ấp úng cả buổi mới nhẹ gật đầu.
Cái này càng khiến nam nhân kia lên mặt "Ta không cần các ngươi bồi thường, lão tử dư tiền rồi, hai người các người phải dập đầu xin lỗi lão tử! Nếu không ta sẽ không để yên chuyện này!"