Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại

Chương 69



Qua Lâm thoáng cái liền hôn mê rồi!

Hơn nữa không chỉ có Qua Lâm mơ hồ, cả Quốc sư và nam nhân trộm mộ cũng hoàn toàn không ngờ tới Qua Lâm lại có hành động này, nhất tĩnh nhất động từ nãy đến giờ hoàn toàn trái ngược, nhanh quỷ dị.

Lúc này, ba người không nhúc nhích, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về hướng Tô Chỉ, nhìn xem sau một màn kia sẽ xảy ra tình huống gì.

"Vèo vèo vèo" tiếng gió càng lớn, nhưng đúng lúc này! Ngoại trừ tiếng gió, đột nhiên một tiếng nổ giòn vang! Ngay mấy giây sau đó, Qua Lâm rõ ràng nhìn thấy, kết giới vây quanh Tô Chỉ biến dạng méo mó, nứt ra tạo thành khe hở!

Khi khe hở nứt ra, Quốc sư đứng bên cạnh Qua Lâm khó chịu hừ một tiếng, Qua Lâm theo thanh âm nhìn lại, ngạc nhiên khi thấy Quốc sư nhíu chặt lông mày, khóe miệng rỉ máu!

Xảy ra chuyện gì vậy?!

Kỳ quái, quá kỳ quái! Loại chuyện này nếu là trong phim, kia chỉ là một tình tiết cẩu huyết, hấp dẫn người xem. Nhưng giờ này khắc này, một chút Qua Lâm cũng cười không nổi, một chút cũng không cảm thấy hấp dẫn, bởi vì nó thự sự xảy ra, ngay trước mắt cô.

Không phào Quốc sư sắp chết đó chứ?

Nhưng cô không quản nhiều như vậy, đây cũng không phải sự tình cô có thể quản. Qua Lâm chỉ quay đầu một giây xem tình hình, liền quay đầu lại, tiếp tục nhìn Tô Chỉ, Qua Lâm nhìn thấy, khe hở ở kết giới càng lúc càng to, nhanh muốn vỡ ra.

Một giây rồi lại một giây, trái tim Qua Lâm đập mạnh liên hồi, thùng thùng thùng thùng, giống như trống trời.

Rốt cuộc! Nghe "Bùm" một tiếng, kết giới vỡ!

Tình huống kịch liệt nghịch chuyển, mấy phút ngắn ngủi, kết cục đã định! Qua Lâm rất là vui vẻ, đừng hỏi bao nhiêu vui vẻ! Căn bản là không có ngôn ngữ nào diễn tả được. Cô chỉ muốn cảm tạ lão thiên gia, cảm tại Ngài đã tin tưởng cô một lần nữa. Qua Lâm chạy nhanh đến bên Tô Chỉ, cẩn thận nhẹ nhàng ôm nàng đang ngủ say vào lòng.

"Tô Chỉ, Tô Chỉ." Cô nhẹ nhàng gọi tên Tô Chỉ, giống như sợ lớn tiếng sẽ hù Tô Chỉ chạy mất.

Tô Chỉ, Tô Chỉ, Tô Chỉ... một lần hai lần ba lần... rốt cuộc Qua Lâm cũng thấy Tô Chỉ có phản ứng, nàng nhíu nhíu hàng lông mày, Qua Lâm cười to, miệng hận không thể đụng đến mang tai, cô tăng âm lượng lên một chút, "Ngươi tỉnh, mau tỉnh lại ah."

Thời gian dần qua, Tô Chỉ chậm rãi mở mắt, nhưng dường như nàng còn chưa thích ứng, mắt giống như bị đổ chì, nhíu chặt. Qua Lâm cũng không gấp, cười ôn nhu ôm nàng bảo vệ trong lòng, lẳng lặng chờ.

Nhưng chỉ chốc lát sau Tô Chỉ rốt cuộc có thể mở mắt hoàn toàn, xuất hiện trước mắt nàng là khuôn mặt của Qua Lâm, theo lý nàng nên kinh ngạc, nhưng kỳ quái là không có. Tô Chỉ không kinh ngạc, ngược lại là Qua Lâm kinh ngạc, "Ngươi nhìn thấy ta không có phản ứng gì hay sao?"

Tô Chỉ nghe, chẳng qua là cười cười, nói "Bởi vì ta biết ngươi ở đây."

"Ngươi biết ta ở đây?"

Tô Chỉ rất nghiêm túc gật đầu "Ngươi nói, ta đều nghe được, chỉ là ta không thể mở mắt thôi."

Thì ra là thế, Qua Lâm đã hiểu. Nhưng hiểu là hiểu, giận là giận, cô hỏi "Ngươi cứ như vậy muốn đi sao? Hôm nay nếu không phải ta đánh liều, ngươi thực sự đã về Đại Doanh, ngươi sẽ không hối hận?"

Tô Chỉ ngừng một chút mới nói "Hối hận, vừa rồi đã hối hận."

Hừ hừ.

Qua Lâm liếc mắt.

Tô Chỉ mỉm cười "Bất quá, bây giờ như vậy, không phải càng chứng minh chúng ta có duyên phận sao."

"Ngươi thôi đi." Qua Lâm cười mỉa, "Ngươi hào khí, ta cược không nổi, vạn nhất ngươi thực sự về Đại Doanh, nửa đời sao của ta thật sự bị ngươi làm hỏng."

Tô Chỉ chỉ có thể cười.

Ước chừng qua một phút, Tô Chỉ cảm thấy thể lực dần dần hồi phục, lúc này mới cố gắng dùng sức chậm rãi đứng lên. Qua Lâm đau lòng, vừa đỡ nàng vừa dài dòng "Ngươi đứng lên làm gì, ngươi đã hồi phục chưa? Sao không nghỉ thêm một lát?"

Biết là đau lòng người, nhưng Tô Chỉ không để ý lắm, mặt không đổi sắc, nàng vẫn đứng dậy, đợi đứng vững vàng, mới nói "Ta đi xem quốc sư."

Xem cọng lông chứ xem, nội tâm Qua Lâm bất mãn lầm bầm, tất cả như bây giờ còn không phải vì Quốc sư, nếu không phải Quốc sư bày nhiều trò, khẳng định hai ta vui vẻ hơn hiện tại. Bất mãn là bất mãn vậy nhưng Qua Lâm không có nói ra, một là thời điểm không đúng, hai là cô cũng hiểu được không còn cần thiết, dù sao kết giới cũng đã nát, Tô Chỉ cũng không cần đi nữa..

Nhìn theo Tô Chỉ đi đến bên người Quốc sư, Qua Lâm nhìn thấy, Quốc sư đang nằm trong vòng tay của nam nhân trộm mộ, sắc mặt trắng bệch, khóe miệng đều là máu. Dựa vào***, không phải chứ, nội tâm Qua Lâm cả kinh, tự hỏi không phải Quốc sư sắp ngủm chứ? Nhưng không phải a, Quốc sư không có bị thương, vì cái gì ngủm a.

Tình hình của Quốc sư thật sự không mấy lạc quan, Tô Chỉ vọng văn vấn thiết* lâu như vậy, nhìn qua liền biết. Nàng biết, Quốc sư vì đưa nàng trở về, hao tổn không ít chân khí, hắn từng nói đại nạn của hắn đã tới, chỉ sợ chính là nói chuyện này rồi. Trong lòng Tô Chỉ không thoải mái, dù sao cũng có quan hệ kiếp trước, nàng ngồi xuống bên cạnh Quốc sư, ân cần hỏi "Quốc sư cảm thấy thế nào?"

(*vọng, văn, vấn, thiết là nhìn, nghe, sờ, hỏi; gọi là "tứ chẩn" là bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y)

Quốc sư khục khục hai tiếng, chật vật, thật sự không mất mỹ cảm "Đến cuối cùng vẫn không thể đưa Điện hạ về, có lẽ là thiên ý."

"Vì cái gì muốn đưa ta về?" Câu hỏi mà Tô Chỉ vẫn luôn muốn hỏi.

Nghe vậy, Quốc sư ảm đạm cười cười, lại ho ta một ít máu "Vốn thần định đem lời vùi trong lòng, nhưng rốt cuộc Điện hạ không có trở về." Hắn cười, tiếp tục nói "Kỳ thật từ lần đầu tiên nhìn thất Điện hạ, thần đã thích Điện hạ. Chẳng qua là điện hạ là Quân, thần không dám trèo cao, vì vậy chỉ có thể bảo vệ xung quanh Điện hạ. Nhưng không nghĩ..." Hắn nhìn Tô Chỉ "Điện hạ có trách thần không?"

Tô Chỉ biết Quốc sư nói sự kiện nàng tự sát, vì vậy lắc đầu, dùng sức lắc đầu "Không trách ngươi, không trách ngươi."

Quốc sư nói tiếp "Đưa Điện hạ tới đây vốn tưởng có thể thay đổi mọi chuyện, chỉ trách thần quá ngây thơ. Thần biết rất nhiều sự tình, tính đi tính lại, nhưng lại không tính được chuyện của bản thân mình."

Đêm vẫn yên tĩnh, xung quanh, chỉ có thể nghe được tiếng gió và tiếng nói của Quốc sư, có chút thê thảm, Qua Lâm nghe, dù có chán ghét tất cả hành động của Quốc sư, nhưng trong lòng cũng không khỏi khó chịu. Tất cả những chuyện xảy ra, bây giờ nhìn lại, thật sự không thể hoàn toàn trách Quốc sư, bởi vì hắn chỉ làm tất cả vì người mình thích, sai ở chỗ nào?

Qua Lâm nghĩ thầm, nếu mình là hắn, tất nhiên cũng sẽ tranh giành đến cùng.

Sau hai câu nói, Quốc sư lộ rõ vẻ mệt mỏi, hắn nhắm mắt lại, tiếp tục đứt quãng nói "Tất cả đều đã kết thúc, thần cũng chết tâm, chuyện lúc trước, kỳ thật đều một tay thần trù hoạch, tất cả hiểu lầm cũng là do thần chỉ thị Dương Lộ."

Tô Chỉ nghe, không nói gì.

"Một kiếp này đã qua, Điện hạ cùng Qua Lâm ngày sau chắc chắn sẽ hạnh phúc. Mà thần, nếu có kiếp sau, nhất định cũng sẽ như kiếp này, chỉ chờ lúc Điện hạ nhìn thần một lần."

Suốt cuộc nói chuyện, Quốc sư đều cười nói, hắn cười mê người, ôn nhu cực điểm, thậm chí đẹp đến khó hiểu. Nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy, hắn là đáng thương, hắn chật vật cả đời, nhưng không thể có được nửa điểm tình cảm của người mình thích, cho đến lúc này vẫn hứa hẹn kiếp sau cùng nàng.

Có lẽ trời xanh có mắt, kiếp sau, có thể giúp hắn mãn nguyện.

Cuối cùng, Quốc sư nhắm chặt mắt, khuôn mặt kia vẫn tràn ngập vui vẻ, chân thành, nụ cười ôn nhu lưu lại trong lòng mỗi người. Ba người còn lại, im lặng thật lâu, Qua Lâm phục hồi tinh thần trước, nhưng cũng không biết nên làm gì cho phải.

"Các ngươi đi đi." Đột nhiên, nam nhân trộm mộ mở miệng.

Ôi chao? "Còn Quốc sư thì sao?" Qua Lâm hỏi.

"Các ngươi không cần quan tâm, chuyện của chủ thượng, ta sẽ tự an bài. Ngày sau ngươi phải theo lời Quốc sư nói, đối xử tốt với Điện hạ, nếu ta phát hiện người làm chuyện có lỗi với Điện hạ, ta sẽ đến lấy mạng ngươi."

Móa, Quốc sư vừa đi lại đến nam nhân trộm mộ, dù thế nào, không lẽ sau này hắn từng giây từng phút giám sát ta hay sao?! Qua Lâm cảm thấy xúi quẩy, nhưng cũng lười tranh chấp, dù sao chủ tử của người ta cũng mới chết. Cô dùng ánh mắt thăm dò nhìn Tô Chỉ, hỏi "Chúng ta đi thôi?"

Vốn tưởng rằng sẽ không được chấp nhận, nhưng không ngờ Tô Chỉ lại nhẹ gật đầu. Qua Lâm hiểu ý, đứng lên nắm tay Tô Chỉ, trước khi đi còn nói với nam nhân trộm mộ "Chúng ta đi thiệt đó a."

Nam nhân trộm mộ đầu nhẹ gật đầu.

Qua Lâm dắt Tô Chỉ rời đi, đi được mấy bước, Qua Lâm theo bản năng quay lại nhìn, nam nhân trộm mộ đã biến thành bóng đen, chẳng qua là không biết tại sao, nhìn cực kỳ cô đơn.

Đi cách xa một chút, Qua Lâm mới hỏi "Sao lại đi, ta đã nghĩ ngươi muốn ở lại an bài cho Quốc sư."

"Quốc sư thông minh hạng gì?" Tô Chỉ nói "Chỉ sợ hắn đã sớm sắp xếp xong xuôi chuyện này, ta ở lại đó, cũng chỉ tăng thêm thương cảm mà thôi. Ta nghĩ, hắn nhất định không muốn ta nhúng tay, nên nô tài kia mới nói như vậy."

Được rồi, cũng chỉ có cách giải thích đó mới thông được.

"Vậy về sau ngươi sẽ không đi nữa?" Qua Lâm hỏi, trên thực tế, cô vẫn còn sợ. Nhớ lại sự tình một đêm kích thích này, thực sự làm cho người ta sợ kinh khủng, nhớ tới thôi cũng sởn hết cả gai ốc.

Nghe xong câu hỏi của Qua Lâm, Tô Chỉ nhìn cô, nói "Lần này thật sự không thể quay về Đại Doanh." Nàng ngừng lại, nói tiếp "Nhưng ngươi cũng đừng có đắc ý, không thể quay về Đại Doanh, vẫn còn rất nhiều nơi có thể đi, nếu sau này ngươi còn dám giống lần này, ta sẽ không quay lại nữa."

"Được được được." Qua Lâm nhanh chóng cầu xin tha thứ.

————————————————

Như vậy đôi tình nhân này, ngày sau thật sự ngọt ngào cùng một chỗ sao? Nói thực ra, không ai biết được, ngoại trừ Quốc sư, có biết cũng không nhiều. Tóm lại, Dương Lộ không có tái xuất hiện, nam nhân trộm mộ cũng vậy.

Trung y quán của các nàng vẫn ăn nên làm ra như trước, còn mở chi nhánh, thời gian trôi qua có tư có vị, hài hòa...

~ Hoàn ~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.