Công Chúa, Xem Như Cô Lợi Hại

Chương 8



Tâm tình đủ loại chênh lệch, Khương Ngọc tự nhiên thở thành đối tượng chịu ngược đãi, bị Qua Lâm hai ba lần giật nàng dậy, nàng cũng đành thu hồi buồn ngủ cùng Qua Lâm thu dọn lều.

Đợi hết thảy đã chuẩn bị xong, mấy người Qua Lâm ướt đẫm mồ hôi, mắt nhìn đồng hồ, khoảng bảy giờ ba mươi. Thời gian cũng không sai biệt lắm, ở đây tuy là có thể lái xe đi tới, nhưng đến cùng cũng là đường núi chưa mở, bây giờ xuất phất, ước chừng đến tối mới vào tới thị trấn nhỏ. Gật gật đầu, Qua Lâm vung tay, xuất phát!

Khương Ngọc lái xe, vài giây trước khi xe nổ máy, Tô Chỉ ngồi lên xe. Xe bong bong chạy, Tô Chỉ bình thường mặt lạnh băng hiện giờ cũng không tránh khỏi sắc mặt có chút biến hóa. Qua Lâm liếc mắt nhìn thấy hết thảy, lập tức trêu ghẹo Tô Chỉ "Haha, chưa thấy qua ah, cái này gọi là ô tô, là phương tiện đi lại ở thời đại của chúng ta, so với thiên lý mã của các ngươi còn nhanh hơn ah."

Tô Chỉ quay đầu nhìn Qua Lâm, vẻ mặt khinh thường.

Okay, cô cũng hiểu được cô nói những lời này nhàm chán vô cùng, ai bảo nha đầu kia cứ chọc giận ta, không áp chế nhuệ khí nha đầu kia ấy, ta không cam lòng! Nhưng ra oai phủ đầu công chúa thật sự không phải là hành vi sáng suốt, Qua Lâm cảm nhận được cô hoàn toàn bị bỏ qua rồi.

Đúng là tự chuốt lấy nhục à, tốt hơn là không lên tiếng, vì vậy trên đường ngoại trừ vài ba câu hữu dụng, còn lại không nói một câu tào lao nào. Tới giờ cơm trưa, là ăn đại thứ gì đó có trong xe, buổi tối, các nàng đã đến thị trấn nhỏ.

Thị trấn nhỏ rất nghèo, khắp thị trấn chỉ có một nhà nghỉ, may mắn thời gian này không phải mùa du lịch, nếu không đêm nay các nàng lại phải ngủ ngoài đường rồi. Ăn qua loa chút thức ăn nóng, tắm rửa sơ sài, mấy người Qua Lâm nhanh chóng ngủ sớm.

Ngày hôm sau, các nàng sớm rời đi. Trước khi vào đường cao tốc, Qua Lâm cẩn thận, cố ý đem súng và thanh kiếm đồng bọc lại giấu kỹ, không qua bao lâu, các nàng đã tiến vào đường cao tốc.

Trên đường đi, các nàng cẩn thận đi chậm, tuyệt không làm cho cảnh sát chú ý. Cứ như vậy, chạng vạng tối ngày thứ ba, các nàng tiến vào thành phố S, đã đến tiểu khu nhà của Qua Lâm. Sau khi dặn dò vài thứ tất yếu, Khương Ngọc mang theo Tề Vi lái xe đi.

Ôm cổ kiếm, đi theo bên cạnh công chúa điện hạ, Qua Lâm cảm thấy đủ loại không được tự nhiên. Vì cái gì? Bởi vì bốn phương tám hướng truyền đến ánh mắt có thể bắn chết cô. Hóng mát mùa hè, buổi tối là thời điểm tiểu khu đông người nhất, cố tình các nàng trở về đúng lúc này, cố tình cô còn mang theo công chúa một thân cẩm y như đóng phim cổ trang. Nhưng rõ ràng người mặc như vậy là nàng, vì cái gì các ngươi cũng nhìn ta ah? Các ngươi biết ta đi cùng nàng có bao nhiêu vất vả không? Mà đáng giận nhất là công nhúa ngươi, vì cái gì không chịu ăn mặc giống ta?!

Grừ, thật sự là tức chết đi được!

Người không thích bị chú ý, mỗi lần bị mắt soi mói của mọi người là không thể tiếp nhận, Qua Lâm là loại người này. Loại ánh mắt tò mò, ánh mắt nhìn người ta như bệnh tâm thần, thật là làm cho tâm tình Qua Lâm lập tức biến thành những mảnh nhỏ như bụi phấn, gió thổi qua, không còn gì!

Vì vậy, Qua Lâm ôm cổ kiếm, cúi đầu bước nhanh, bước chân như gió, trở về nhà.

Rốt cuộc cũng về tới cái ổ nhỏ ấm áp, Qua Lâm bình tâm lại. Phóng lên ngã ra sofa mềm mại, cô vô lực khoát tay với Tô Chỉ, "Đóng cửa lại, ngươi muốn làm gì tùy ý a."

Tô Chỉ thực sự là tương đương tùy ý, bởi vì ở thế giới của nàng, cũng không có khái niệm "chủ - khách". Ở Đại Doanh, thân phận của nàng là tượng trưng cho quyền quý, nàng cao cao tại thường. Cho đến khi đến hiện đại... nàng cũng cho rằng như thế, bởi vì cái này như đã ăn sâu trong máu nàng rồi.

Không để ý Qua Lâm nằm như xác chết bên kia, Tô Chỉ chậm rãi bắt đầu bước đi đánh giá cái phòng nhỏ trong mắt nàng, nói nó nhỏ là vì nó còn không bằng một phần năm đại tẩm cung của nàng, cái này lại để cho thói quen ở đại tẩm cung của Tô Chỉ thật sự có chút không vừa ý. Hoàn hảo chính là, trong phòng chưng rất nhiều đồ vật cổ quái, kỳ lạ, quý hiếm, phòng ở được thu dọn gọn gàng -- tương đối đẹp.

Cho nên Tô Chỉ gật gật đầu, xem như đồng ý căn hộ của Qua Lâm sau này thành tẩm cung của nàng.

"Bổn cung đói bụng." Đi dò xét hết căn hộ, Tô Chỉ nới với Qua Lâm.

"Đói bụng nói ta làm gì?"

"Đương nhiên là muốn ngươi chuẩn bị buổi tối cho bổn cung."

...

Nhìn một cái lại nhìn một cái, công chúa điện hạ ngươi không có tay à? Không có tay hả? Không có tay tay sao? Cô biết chắc mang nha đầu kia về nhà là không có gì tốt, "Nếu ngươi đói bụng ngươi tự đi làm đi, phòng bếp ở bên kia." Qua Lâm chỉ chỉ phòng bếp, trịnh trọng nói "Còn có, công chúa ah, ta-không-phải-nô-tài-của-ngươi!"

"Đúng vậy ah." Tô Chỉ không phản bác, gật đầu nói, "Nhưng ngươi phải biết rằng, bổn cung không biết nấu cơm. Hay là ngươi không muốn ở đây nữa, có ý để bổn cung thiêu hủy chỗ này?"

Ta khinh!

Ăn một bữa cơm mà ngươi dùng chỉ số thông minh tôn quý của ngươi uy hiếp ta sao?! Qua Lâm bật một cái đứng lên, chỉ Tô Chỉ, bụng lại không hợp tác, vang lên "Ọt ọt ~ ọt ọt ~"

Thiệt xấu hổ ah.

Qua Lâm chớp mắt mấy cái, chậc chậc cái miệng "Được rồi, ta làm,đúng lúc là cũng đói bụng."

Đội công chúa toàn thắng, Tô Chỉ dù mặt không biểu lộ, nhưng trong ánh mắt đều là đắc thắng vui vẻ. Đội thất bại đương nhiên quy kết cái này thành ánh mắt khiêu khích. Qua Lâm thâm ý nhìn Tô Chỉ, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đi vào phòng bếp.

Bởi vì cái gọi là "muốn thành đại sự không câu nệ tiểu tiết", cho nên ta nhẫn, ta liều mạng mà nhẫn nại, ta nhẫn đến khi đuổi ngươi khỏi nhà, ngày đó ta không cần nhịn nữa rồi, ha ha ha ha!

Đúng, đây là ảo tưởng vô tận ah. Qua Lâm ở trong phòng bếp, sau một tiếng mười phút, ba món một canh ra lò. Hai món mặn, một món chay, kèm với súp rong biển trứng gà*, Qua Lâm giằng co trong tư tưởng vô số lần mới có thể làm ra bữa tối phong phú như thế, tương đối thỏa mãn. (google image <紫菜蛋花汤> để biết món gì nha)

Lục tục dọn đồ ăn cùng súp ra bàn cơm, Qua Lâm xới cho mình chén cơm đầy chuẩn bị ăn, lại đột nhiên cảm giác được ánh mắt sắc bén bắn về phía mình, Qua Lâm ngậm một họng cơm ngẩng đầu nhìn lên, công chúa đại nhân híp mắt đi tới, Qua Lâm ú ớ "Chắc không phải cơm cũng muốn ta xới cho ngươi ah?"

Tô Chỉ không nói lời nào.

Qua Lâm đương nhiên minh bạch công chúa đại nhân của chúng ta im lặng có ý nghĩa gì, okay okay, Qua Lâm đầu hàng "Ngài ngồi yên, đừng động, ta đi xới cơm cho ngài."

Nhanh nhẹn đi xới cơm, Qua Lâm dùng chuyện bị đói làm mục đích. Trước ăn uống nó đủ, ta mới có khí lực cùng công chúa đại nhân trường kỳ đấu tranh, giương cao cờ khởi nghĩa chống bất công.

Cơm cùng đũa được đặt nhẹ nhàng trước mặt Tô Chỉ, Qua Lâm suy nghĩ, rốt cuộc có thể yên ổn ăn cơm ah. Lại không nghĩ, Tô Chỉ cầm lấy đôi đũa, nhàn nhạt hỏi "Đây là cái gì?"

"Là đũa ah." Qua Lâm ngậm họng cơm kinh ngạc trả lời. Ặc, không phải trước kia vị công chúa này đều là ăn cơm bằng tay chứ?

Đối diện với ánh mắt của Qua Lâm, Tô Chỉ cũng không lay động, nàng nhìn đôi đũa, lại nhìn Qua Lâm, hỏi "Đây là đũa? Trúc?

Qua Lâm bị hỏi hai câu mà chắc sư cụ cũng không ngờ tới, "Đúng vậy ah, đũa này làm từ trúc, sao vậy?

Nhận được đáp án khẳng định, Tô Chỉ buông đũa, nói "Bổn cung dùng đều là đũa dương chi ngọc hoặc phỉ thúy (翡翠) ah."

(Dương chi ngọc (羊脂玉) hay còn gọi là Dương chi bạch ngọc (羊脂白玉), hay là Bạch ngọc (白玉) thượng phẩm trong các loại nhuyễn ngọc, rất quý.)

Sặc!

Qua Lâm thở gấp một hơi, sặc cơm, "khục khục khục" ho cả buổi, nước mắt nước mũi đều tràn ra hết, nhanh chóng rút khăn giấy lau lau, tâm tình Qua Lâm lúc này cái gì cũng có, tức chết cũng có luôn "Công chúa ah, ngài tha cho ta đi. Dương chi ngọc? Phỉ thúy? Ngài biết mấy thứ này ở hiện đại chúng ta bao nhiêu tiền không?! Nó không phải hàng hóa bình thường, nếu ngài muốn, không bằng đem bán ta đi." Ta đây là đụng trúng chỗ nào tám đời tổ tông nhà ngài đây!

Câu cuối cùng Qua Lâm không dám nói ra, chỉ oán trách trong lòng. Nói sao đi nữa, chuyện gì nàng cũng có thể nhịn công chúa, nhưng chuyện đôi đũa này thì không được, đánh chết cũng không được! không có thương lượng!

Qua Lâm vẻ mặt chết sống cự tuyệt, Tô Chỉ đơn giản coi như cô làm trò cười, nàng không nói cũng không động, chỉ nhìn chằm chằm Qua Lâm. Qua Lâm thấy công chúa đại nhân không có cương quyết muốn đũa ngọc, lập tức cảm giác việc này xem chừng còn thương lượng được, cô hít thở sâu, lại tỏ ra vui vẻ giải thích "Công chúa xem ah, ngài đừng nhìn đũa trúc không đáng tiền, nhưng nó không độc không hại, thuần tự nhiên ah! Hơn nữa, quan trọng nhất là nó dùng để gắp rất tốt, nếu ngài dùng đũa ngọc, nặng tay, gắp lại rớt lên rớt xuống, ăn một bữa cơm biết bao nhiêu mệt mỏi ah, đũa trúc của chúng ta không như thế, đũa trúc của chúng ta..."

"Câm miệng!"

...

Qua Lâm bị dọa hoảng sợ "Làm gì vậy ah!"

"Dong dài muốn chết." Tô Chỉ cau mày "Bổn cung có nói muốn ngươi mua đũa ngọc sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.