Công Chúa

Chương 11



Tố Bình An từ mật đạo bước ra ngoài, trời cũng đã tối đen. Nàng không thể để người ngoài nhìn thấy nàng một thân nữ trang đi vào kĩ viện, cũng lâu lắm không dùng tới, bên trong có chút ẩm thấp khiến quần áo nàng dính bùn đất.Nhìn không khỏi có chút  nhếch nhác. Tố Bình An ngửa đầu, nhìn vào màn đêm thăm thẳm, gió đông lạnh ngắt như quật vào người nàng, từng cơn lạnh đến thấu xương. Nàng đã để Hải Đường quay về phủ trước, bản thân lại lang thang trên phố. Hôm nay đã là giữa tháng, cũng sắp tới tết nguyên tiêu rồi. Tố Bình An lơ đãng nhìn xung quanh, dân chúng trong thành cũng đã bắt đầu treo đèn lồng đỏ, trang trí cổng trước nhà. Đường phố cũng vì thế mà náo nhiệt hẳn lên. Nàng thế mà cũng quên, sắp tới là ngày giỗ của mẫu thân. Tố Bình An trước giờ đều không thích đón tết, Doãn Thị mất lại đúng vào ngày cuối năm, mọi người đều vui mừng lại chỉ riêng nàng cứ cặm cụi một mình, tự đau một mình. Nàng nhìn làn khói bếp lượn lờ, sau đó tan biến vào không trung, lòng không hiểu sao thấy hâm mộ vô cùng. Nàng như tưởng tượng ra, một nhà ba người hoà thuận, cùng nhau ăn bữa cơm vui vẻ. Cho dù là rau dưa đạm bạc, cho dù là nhà ngói rách nát. Nàng cúi xuống, nhìn tơ lụa xa hoa trên người mình, lòng đau như cắt. Nàng cũng từng, cũng đã từng có một gia đình như thế. Tố Bình An khi không có gì làm, lại rất hay nghĩ ngợi. Khi không ở Vãn Nguyệt Lâu, nàng cũng không phải Vô Thường Quân nổi tiếng đa mưu, chỉ cần có tiền, võ công cao tới đầu đều bị nàng tính kế mà mất mạng. Khi bước ra khỏi Hoàng Cung, nàng cũng không còn là Trưởng Công Chúa cao cao tại thượng, luôn khiến người ta chán ghét kia. Nàng bây giờ, giống như một đứa bé lạc đường, nàng bị tổn thương. Nàng vừa muốn trở về với Lục Mẫn, lại sợ hãi không dám trở về. Sợ lại thấy chàng đang chăm sóc biểu muội của chàng. Đôi lúc nàng cảm giác, có phải chăng chàng cũng dành tình cảm cho mình. Rồi nàng lại tự phủ nhận, nàng sợ bản thân cứ tự mình đa tình. Điều Tố Bình An sợ nhất, là trầm luân trong ảo tưởng, để mà không thể nào thoát ra được. Lục Mẫn có thích Trác Bình Thuỷ không, người người đều nhìn thấy. Nếu không thích, sao lại đau lòng, đã không thích, sao lại dịu dàng với nàng ấy như vậy. Tố Bình An không thể không thừa nhận, cho dù thân phận nàng bây giờ có cao quý thế nào đi chăng nữa, thì thử hỏi trong lòng Lục Mẫn, địa vị của nàng có được mấy phần. Nàng đã từng nghĩ bản thân mình sẽ chịu đựng được, sẽ vô tâm vô phế chẳng buồn quan tâm chàng có thích mình không. Để được bên chàng mà bỏ qua cả đạo lý luân thường. Lục Mẫn, vốn không phải nằm trong kế hoạch của nàng. Lục Mẫn nằm ngoài dự tính, đến chính nàng cũng không hiểu tại sao bản thân lại thích chàng đến thế. Càng ở gần, lại càng thích chàng. Muốn Lục Mẫn thay mình trả thù, thực ra cũng chỉ là một phần, thực lực bây giờ của nàng  đủ làm Tố Nham mất đi một nửa giang sơn. Huống hồ nàng lại có Kiều Thanh Vãn hậu thuẫn, nàng đây là chưa thể xuống tay. Khi đó cũng chỉ là lấy tạm một cái cớ, sau đó kể một câu chuyện để lấy được lòng tin của Lục Mẫn. Nàng hèn mọn tới mức, phải lấy cớ để có được sự cảm thông của chàng. Vì nàng biết, Lục Mẫn rất thiện lương, Lục Mẫn vốn không hợp để làm đế vương. Đó là ưu điểm của chàng, cũng là nhược điểm trí mạng có thể cướp đi sinh mạng của chàng. Tố Bình An nhìn cánh cửa phủ đệ của mình, phân vân một chút quyết định bước vào trong. Trúc Mai thấy chủ tử quần áo không được sạch sẽ, lại thấy đôi môi tím tái của nàng không khỏi bị doạ một phen. Vội vã chuẩn bị nước ấm cho nàng tắm rửa, lại đi đun chút nước gừng để nàng uống cho ấm người. 

“ Tiểu thư, cô gia nói hôm nay dùng bữa cùng Trác tiểu thư. Nên người hãy cứ ăn trước đi. Em thấy, người cũng đừng đợi nữa.” 

Hải Đường nói, giọng có phần rụt rè khác ngày thường. Vừa nói vừa nhìn sắc mặt chủ nhân, ngẩng mặt lên lại bắt gặp ánh mắt không đồng tình của tỉ tỉ. Nàng đây là nói sai cái gì nữa sao? Hải Đường bĩu môi hờn dỗi, nàng cũng biết nàng không giỏi ăn nói, nhưng nàng cũng chỉ là nghĩ cho chủ tử nhà mình mà thôi. Tố Bình An nhìn bát thuốc đen trên bàn, lòng cũng không bận tâm lời Hải Đường nói. Nàng là đang bị phân tâm, chuyện đêm qua phát sinh, nhất định không được để ra sơ sót gì cả. Nàng vừa nhớ ra, đã gọi Trúc Mai đi mua thuốc mang về. Tố Bình An đưa tay, bưng bát thuốc đến bên miệng từ từ nuốt xuống. Nước thuốc đắng chát, khiến nàng không tự chủ nhíu chặt chân mày, cố gắng nuốt xuống. Lúc nàng đặt bát thuốc xuống bàn, trong mắt cũng đã có một mảng đỏ ửng. Trúc Mai cùng Hải Đường thấy chủ tử nhà mình như vậy, chỉ biết cúi đầu, trong mắt cũng đã đong đầy lệ. Nàng tội gì cứ phải làm khổ bản thân như vậy, thương một người vốn không thương nàng. Thuốc này gây tổn lại cơ thể, nếu dùng nhiều có lẽ sẽ không thể mang thai được  .Chủ tử của các nàng lại còn trẻ như vậy. Tố Bình An vịn vào bàn, ngăn cho hàng lệ không trào ra nơi khoé mắt. Nàng tự nhủ, tự an ủi bản thân. Nàng không được mềm yếu, không được chỉ vì một thứ tình cảm vốn không thuộc về mình mà quên đi đại cuộc.

“ Tiểu thư, người tội gì...” 

Hải Đường ngước đôi mắt nhoè lệ nhìn nàng, đang muốn nói lại thôi, chỉ mím môi kìm nén. Tố Bình An kìm lại cảm xúc, một lần nữa ngẩng mặt lên thì lệ nơi khoé mắt cũng đã biến mất. Nàng khẽ lắc đầu, tay cầm đũa ngọc chuyển động. Nàng cũng không thể tự ngược đãi bản thân mình. 

“ Hai em lui xuống đi, ta tự dùng bữa được.” 

Nàng vừa nói, vừa đưa một miếng khổ qua vào miệng. Đắng đến nhăn mày nhăn mặt. Đồ ăn thường ngày khong biết từ lúc nào đã đổi thành làm theo khẩu vị của Lục Mẫn, nàng trước giờ cũng không để ý. Nàng thích ăn thịt, không thích ăn rau. Trước giờ cùng nhau ngồi ăn đều là nàng ăn thịt, Lục Mẫn vốn thích ăn thanh đạm. Suốt bữa chỉ gần như ăn rau, chàng rất thích ăn khổ qua. Có lần nàng ăn thử, kết quả cũng như bây giờ, đắng đến chỉ

muốn nhổ ra ngoài. Nàng không phục, Lục Mẫn ăn được, nàng sao lại không thể ăn. Nàng cứ thế kiên trì nuốt xuống, chỉ là không thể động được đến miếng thứ hai. Nàng đã nghĩ, dù có khó khăn thế nào, chỉ cần nàng kiên trì thì chắc chắn sẽ làm được. Chỉ là có những thứ, ngay cả thứ đơn giản như vậy nàng cũng không thể tiếp nhận được. Thì thử hỏi Lục Mẫn, làm sao có thể tiếp nhận nàng được đây. Nàng trước giờ, tự nhận mình luôn để ý sự thay đổi của Lục Mẫn không sai sót, nhưng đôi khi nàng lại không quan tâm đến ý muốn của Lục Mẫn. Nàng luôn tự tiện quyết định, không cần biết là chàng có vui vẻ hay không. Tố Bình An không thể ăn khổ qua, nhưng hôm nay lại chỉ ăn duy nhất khổ qua. Đũa đầu tiên với nàng là đắng chát, tiếp theo cũng vẫn là đắng. Đắng đến thấm vào ruột gan của nàng, chỉ là nàng vẫn không ngừng ăn, tới mức mất hết vị giác. Tố Bình An ăn xong liền đi tới thư phòng, nàng mải đau lòng mà quên mất lời mà Tố Nham nói hôm nay. 

“ Ta muốn để hắn làm Sứ giả, đi tuần tra các huyện phía bắc. Dù sao cũng là người của hoàng tộc. Không thể chỉ ở một chỗ ăn không mãi được. “

Tố Nham nhìn nàng, trong mắt không có lấy một tia cảm xúc.  Tố Bình An cúi đầu, cũng không phải bác, chỉ nhẹ giọng đáp ý rằng bản thân đã hiểu.  Phía bắc là địa phương như thế nào, nàng chẳng nhẽ lại không biết. Là nơi rừng núi hiểm trở, cướp bóc, núi lở, bao nhiêu thiên tai xảy ra. Hiện tại đang là mùa đông, khí trời lại càng khắc nghiệt. Nàng để cho Lục Mẫn đi, chẳng khác nào là tìm cái chết. 

“ Phụ hoàng,đã là như vậy, nhi thần cũng xin được theo chàng về phía bắc. “ 

Nàng cúi đầu, cũng không nhìn hắn, chỉ cảm nhận được sự bức bách mà người phía trước này đang truyền tới. Tố Nham quả nhiên là đang tức giận. Hắn làm vua một nước, vốn là phải luôn giữ vững tinh thần, nhưng đứa con gái này luôn khiến hắn phải tức giận. Mỗi lần nàng đối đầu với hắn, Tố Nham luôn cảm thấy không có cách nào khiến nàng thuần phục. Đứa nhỏ này là con gái hắn, nhưng trong mắt nàng, hắn không nhìn thấy được vị trí của mình. Tố Nham những tưởng nàng sẽ như mẫu thân của nàng, sẽ dễ dàng kiểm soát. Chỉ là nàng càng trưởng thành, hắn lại bắt đầu không nắm bắt nổi tâm tư của nàng. Hắn đã cũng nên phải bắt đầu để ý đến nàng, ba năm qua hắn đã để cho Tố Bình An tự do tự tại, luôn làm theo ý mình. Chỉ là hắn lúc đó không nhìn ra tâm cơ của nàng, còn bây giờ hắn biết, trong đầu nàng đang khởi động một kế hoạch nào đó. 

“ Ngươi yên phận cho trẫm, đừng gây hoạ nữa.” 

Tố Bình An nghe âm thanh có phần kìm nén của phụ thân, khoé miệng cong lên đầy châm chọc nhưng ngay lập tức hạ xuống. Nàng vội vã quỳ rạp xuống, ra vẻ sợ hãi vô cùng. 

“ Phụ hoàng, nữ nhi nay đã xuất giá. Gà chồng phải theo chồng, mong phụ hoành hiểu cho phận của nữ nhi.” 

Nói rồi nàng cũng không đứng lên  , cứ im lặng quỳ ở đó. Tố Nham kìm nén để cơn tức tối không bùng phát. Cửa bỗng nhiên mở ra, một thân cẩm bào đỏ rực từ phía cửa bước vào. Nàng không cần nhìn cũng biết là vị đại gia nào tới. Tố Bình An nhỏ giọng hành lễ, cũng nhận được một câu miễn lễ hời hợt của Vương Phi Tuyết. Tố Nham thấy nàng, lập tức thái độ liền thay đổi. Tố Bình An nghe nói, Tố Nham mới nạp vào hậu cung một số phi tần, một trong số đó là Lan Tử Y, con của Thượng Thư Thị Lang Lan Tấn. Lan Tử Y này nàng biết, xinh đẹp, tài mạo nàng ta đều hội tụ. Chỉ là có điều năm nay mới có mười bảy tuổi, huống hồ khi còn ở phủ thừa tướng có gặp nàng ta vài lần. Lan Tử Y và Tố Cẩm Anh cũng được coi là thân thiết, luôn một tiếng Cẩm Anh muội muội hai tiếng Cẩm Anh muội muội. Nàng cũng nhớ đã từng nghe nàng ta gọi lão cha nàng một tiếng “ Tố thúc “. Nói ra thì thật là châm biếm, như thế nào thúc thúc bỗng nhiên lại trở thành phu quân, mà tỉ tỉ thân thiết lại trở thành mẹ kế. Đối với Vương thị và Tố Cẩm Anh mà nói, há chẳng phải là một cái tát đau đớn sao. Tố Nham cũng là đàn ông, lại là vua một nước. Làm sao chịu cảnh hậu cung vắng vẻ, Vương Phi Tuyết một thời có là đệ nhất mỹ nữ kinh thành. Thời gian qua đi, cũng làm sao so nổi với thiếu nữ đang tuổi xuân xanh đây. Nhìn hai người mắt to trừng mắt nhỏ, nàng cũng suýt không nhịn được mà bật cười. Tố Nham thấy nàng ở đây, cũng không tiện dỗ dành Vương Thị, bèn kiếm cớ đuổi nàng về. Tố Bình An cầu còn không kịp, đứng lên hành lễ rồi bước ra khỏi cửa. Nàng chán ghét cái nơi hào nhoáng này, nó chẳng khác nào cái lồng giam. Khônng có tình người, cũng chẳng có chính nghĩa.

Vương Phi Tuyết thực ra là họ hàng với Lục Mẫn. Cha nàng ta cùng cha của Lục Mẫn có quan hệ họ hàng, dù sao tính ra Lục Mẫn cũng phải gọi nàng ta một tiếng cô cô. Chỉ là người tính không bằng trời tính, Cha Lục Mẫn lại bị họ hàng quay lưng, ủng hộ loạn thần tặc tử. Lại thêm quả thực Minh Tuệ là một kẻ vô năng, quốc khố trống rỗng, binh lực lại không mạnh mẽ. Việc lật đổ quả thực dễ như trở bàn tay. Khi đó Tố Bình An nghĩ, hoàng cung quả là nơi nguy hiểm chồng chất. Những mối quan hệ phức tạp, làm trái cả luân thường đạo lý. Cha giết con, con giết cha, anh em chém giết lẫn nhau chỉ vì cái ngôi vị kia. Quyền lực biến con người ta thành những kẻ khát máu, nhẫn tâm vô hạn. Mà nàng, lại là nạn nhân của  những tranh đoạt kia. Nàng hay mẫu thân nàng, vốn chỉ là vật hy sinh. Nhưng mà Tố Nham lại không ngờ tới, Tố Bình An không phải là đèn cạn dầu, nàng có thể sáng, có thể đốt hết toàn bộ những gì hắn nạo nên. Chỉ là nàng, vẫn đang mềm lòng. 

Tố Bình An nhìn trang giấy, nãy giờ vẫn luôn chìm trong suy nghĩ nên không đọc nổi một chữ nào. Nàng thở dài, nằm gục xuống bàn. Nàng không phải sợ khổ cực nếu đi theo Lục Mẫn, mà nàng sợ những rắc rối có thể xảy đến. Lục Mẫn ở trong phủ, còn có thể bảo vệ được chàng. Tố Bình An biết Lục Mẫn có thân thủ không tồi, nhưng ai nói có thân thủ tốt thì sẽ không bị mất mạng. Nàng nhớ tới những kẻ bị nàng hạ độc chết, không khỏi lo lắng trong lòng.  Tiếng gõ cửa vang lên, Trúc Mai mang một chậu nước ngâm chân tiến vào. Tố Bình An đi đến bên ghế dài, để Trúc Mai hầu hạ nàng rửa chân. 

“ Tiểu thư, gần đây rất nhiều người của các phái thiệt mạng. Bọn họ đều là bị hạ độc mà chết. Tất cả đang giống như muốn nhắm vào chúng ta.” 

Trúc Mai vừa xoa bóp chân cho nàng vừa nói, giọng nàng  cố gắng nói thật nhỏ. Vừa rồi Sơ Ảnh đến báo cho các nàng, nói rằng các danh môn chính phái đang có ý định tấn công Vãn Nguyệt Lâu. Việc các đệ tử của họ bị giết hại, chỉ e là lấy cớ. Ngoài Ma giáo, thì Vãn Nguyệt Lâu cũng được gắn một cái tên là “ tà ma ngoại đạo

“ Cho dù bọn họ có biết là do Vãn Nguyệt Lâu làm, cũng chưa chắc đã dám động thủ. Gần đây bỗng dưng lại có động tĩnh, chỉ e là đã tính toán rất lâu. Một đảng phái nho nhỏ vốn không đáng ngại, chỉ sợ tất cả tập hợp lại, cộng thêm Ma Giáo đục nước béo cò. Vãn Nguyệt Lâu có mạnh thế nào cũng không thể chống đỡ dài lâu. Tố Bình An mệt mỏi xoa xoa mi tâm, bao nhiêu chuyện xảy đến khiến nàng có chút trở tay không kịp. Vãn Nguyệt Lâu khi hành sự đều rất cẩn thận, lần này để lộ tung tích, xem ra là một là có nội gián. Hai là kẻ nào đó muốn tung tin bất lợi cho Vãn Nguyệt Lâu. 

“ Sư phụ chắc hẳn cũng đã biết rồi.” 

“ Vâng, cung chủ cũng đã biết. Chỉ là không đoán ra ngài sẽ có dự kiến gì.” 

Nàng im lặng không nói, Trúc Mai cũng biết ý mà thu dọn sau đó ra ngoài. Tố Bình An ngả người xuống ghế dài, vớ cũng chẳng buồn đeo lại. Sư phụ đã biết, nàng cũng không cần phải lo lắng nhiều. Những năm qua để nàng lấy cái tên Vô Thường Quân hành tẩu giang hồ, cũng chỉ là để nàng trải nghiệm một chút sóng gió. Tố Bình An biết, để ngồi chắc trên chiếc ghế cung chủ này, Kiều Thanh Vãn cũng phải  trả giá không ít  . Nàng ở bên Kiều Thanh Vãn ba năm, không kể là dài. Nàng chỉ biết y vốn là sư tỉ của mẫu thân, ngoài ra quá khứ của y, tất cả nàng đều không hề hay biết. Nàng chỉ biết y thích những nam tử xinh đẹp, y luôn cùng họ vui đùa cả ngày nhưng lại không cho phép họ chạm vào người y. Trừ phi là y chạm vào người họ. Tố Bình An cũng không hỏi, lại càng không muốn hỏi. Người như y, đứng lên từ sinh mạng người khác thử hỏi quá khứ có biết bao tàn nhẫn. Nàng chỉ biết y thương nàng, y giống như cha, lại giống như mẹ. Y kéo nàng ra khỏi nỗi đau vốn tưởng chừng như sẽ giết chết nàng lúc đó. Nàng của một chiều đông ba năm trước, tưởng chừng như đã muốn kết thúc sinh mạng. Nàng vẫn nhớ, khi đó mưa giăng đầy trời, nàng nằm bên cạnh mộ của mẫu thân. Toàn thân dính nước mưa mà run lên bần bật, Y một thân tơ lụa đỏ xa hoa, trên tay cầm một chiếc dù màu đỏ, dung nhan như hoạ. Y cầm ô, từ trên cao nhìn xuống bộ dáng nhếch nhác của nàng. 

“ Theo ta, ta sẽ giúp ngươi hoàn thành những gì ngươi muốn.” 

Không biết là do quá mệt mỏi, đầu óc không tỉnh táo. Hay là do giọng y quá êm dịu, từng lời như thấm vào lòng nàng. Nàng cố chống thân thể đau đớn, ngước khuôn mặt non nớt lên nhìn y. Đôi môi mỏng từ lúc nào đã trở nên tím ngắt, nhưng ánh mắt nàng khi đó lại kiên quyết vô cùng. Nàng khi đó không cần biết y có phải là người tốt hay không, nàng chỉ biết nàng muốn trả thù. Mà y với nàng khi đó, là niềm tin duy nhất. Nàng kiên định gật đầu, trong buổi chiều đông rét lạnh ấy, nàng quỳ trước mộ mẫu thân, dập đầu bái y làm sư phụ. Tố Bình An cũng trở thành đồ đệ duy nhất của Kiều Thanh Vãn. 

Tố Bình An nhìn ngọn nến đã cháy gần hết, hoá ra nàng ngồi đây không biết đã bao lâu. Nghĩ đến người đang ở trong phòng, nàng bỗng nhiên không muốn quay về đó. Nhưng là vẫn không thể nhịn mà trở về. Tố Bình An cũng không buồn câu nệ tiểu tiết, mặc kệ chưa mang vớ mà xỏ chân vào giày thêu. Bên trong phòng, đèn vẫn sáng. Lục Mẫn xem ra vẫn chưa ngủ. Tố Bình An hít một hơi lạnh, cố gắng trấn tĩnh bản thân mình. Cánh cửa mở ra, nàng thấy Lục Mẫn vẫn ngồi trên ghế, chẳng hiểu sao khi ánh mắt hai người chạm nhau, Tố Bình An lại cảm thấy, chàng như là đang trốn tránh. Trong tâm lại có phần khó chịu, cũng chỉ là một đêm

thôi, nàng từ sau này cũng sẽ không dám làm gì quá phận nữa. Mà bên này Lục Mẫn vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng. Lục Mẫn cư nhiên lại ngại ngùng. Rõ ràng là một đại nam tử, giờ phút này lại giống như một tiểu tức phụ ngại ngùng với trượng phu. Lục Mẫn vẫn là không quên phỉ báng bản thân một phen. Dù sao cũng đã xác định với nàng, sẽ không để nàng phải chịu khổ. Nàng là nương tử do chàng cưới hỏi đàng hoàng, sau này dẫu mọi chuyện có ra sao, cũng vẫn che chở nàng. Điều này Lục Mẫn đêm hôm qua đã chắc chắn như vậy. 

“ Trác cô nương không sao rồi chứ?” 

Nàng không nhìn Lục Mẫn, đưa tay cởi áo lông thú trên người treo lên giá nhỏ, lại tháo kim thoa cài đầu làm cho mái tóc đen bóng cứ thế rơi xuống đầu vai nhỏ nhắn. 

“ Muội ấy tốt hơn nhiều rồi, cũng là do hồi nhỏ thay ta đỡ một chưởng, suýt nữa mất mạng  . Lớn lên sức khoẻ cũng không được tốt.” 

Tố Bình An nghe ra được sự chua xót trong lời nói của người phía sau, lòng lại càng thêm khó chịu. Lại không có cách nào nói với chàng, nàng không thích nghe những lời như vậy. Cho dù có thế nào, cũng vẫn không muốn nghe. Nhưng lại không thể nói, nàng còn tranh chấp với một người  bệnh, không phải là quá nhỏ mọn hay sao. Tố Bình An gật gật đầu ra vẻ đã hiểu, nàng cầm khăn mỏng nhẹ lau khuôn mặt mình. Nhưng không hiểu sao lại không tự chủ, lực đạo trên tay mạnh dần lên khiến mặt nàng có chút đau đớn. Nàng nhìn lại hai má đỏ bất thường của mình trong gương, nàng nhìn thấy vị cô nương trong gương cố gắng mở to mắt. Nàng nhìn thấy trên chiếc cổ mảnh khảnh của nàng lộ từng đường gân nhỏ, nhìn thấy phía quai hàm đang căng lên. Nàng cũng cảm nhận, đôi tay nhỏ của mình đang rung rẩy vì kìm nén. Càng lúc, nàng càng cảm thấy bắt đầu không kiểm soát nổi cảm xúc của mình. Nàng nhắm hai mắt, khoé miệng cong lên không chút tiếng động cười. Nàng là đang tự chế giễu bản thân mình, đàn ông năm thế bảy thiếp là chuyện thường tình. Tố Nham không phải cũng vậy sao? Phế đế không phải cũng có hàng tá phi tử sao? Nàng đâu cần phải ghen tuông đến mức như vậy. Nàng không còn nhỏ nữa, cũng không phải cô nương không có lý trí, tại sao lại vì nàng thương người khác mà ghen ghét, tự làm tổn thương mình. Nàng nhìn bản thân mình tiều tuỵ trong gương. Bách độc bất xâm thì sao, thân phận cao quý thì sao, nàng cũng có thể mất mạng bất cứ lúc nào. Kẻ thù của nàng nhiều như vậy, một khi chúng phát hiện ra thân phận thật của nàng. Thì không phải chỉ chúng, mà thậm chí cả Tố Nham, cũng không thể để nàng có con đường sống. Nàng bây giờ có thể ở cạnh chàng, còn cầu mong điều gì nữa đây. Nàng quay trở lại giường, thấy Lục Mẫn đã ngủ. Nàng nghe nói hôm nay chàng dùng nội lực chữa thương cho Trác Bình Thuỷ, quả nhiên bây giờ sức lực đã cạn kiệt. Tố Bình An vừa đưa ra quyết định, muốn bàn bạc mà người này lại ngủ mất. Lòng tự nhiên lại bất đắc dĩ vô cùng. Nàng nhẹ nhàng nằm bò qua người chàng, muốn tiến vào bên trong. Lục Mẫn vốn còn đang ngủ, chẳng hiểu sao lại đột nhiên mở mắt khiến nàng có chút ngoài ý muốn, suýt chút nữa bật dậy. Cũng may chàng túm cánh tay nhỏ kéo lại, Tố Bình An hoàn hồn cũng nhanh chóng nằm xuống. Lục Mẫn khác thường, đột nhiên ôm nàng vào trong ngực, Tố Bình An lại giật mình, từ trong lòng chàng hơi phản kháng. Lục Mẫn cúi đầu ở mái tóc đen của nàng, giọng nói có phần mệt mỏi. 

“ Đêm qua... ta có làm nàng đau không?” 

Trong lòng vị cô nương nào đó đang điên cuồng gào thét. Chàng có, chàng làm ta đau, luôn làm ta đau, chỗ nào cũng đau, tim cũng bị chàng làm đau muốn chết. Nhưng lời nói ra miệng lại không có chút trách cứ nào, Tố Bình An trong lòng tự khinh bỉ mình. 

“ Ta... không sao, cũng đã không sao rồi” 

Lục Mẫn nhỏ giọng nói gì đó, nàng lúc này đã buồn ngủ muốn chết. Chỉ thấy chàng hơi dùng lực ôm mình. Ấm áp như vậy, nàng đúng là không nỡ buông ra. Lục Mẫn cảm nhận thân thể mỏng manh của nàng, tâm một mảng mềm nhũn. 

“ Lục Mẫn, chàng...” 

Tố Bình An đang định nói, Lục Mẫn buông nàng ra, để nàng đối diện với mình. Tố Bình An đúng là bị sắc đẹp làm mê luyến, bỗng nhiên á khẩu không nói thành lời. Lục Mẫn đuôi mày hơi cong lên tỏ ý muốn nàng nói tiếp, trong mắt lại ánh lên ý cười khi thấy ánh mắt có phần “ nóng bỏng “ của nàng. Lục Mẫn cúi xuống, để khuôn mặt lại gần hơn, Tố Bình An lại càng cảm thấy tim mình sắp bắn ra khỏi lồng ngực rồi. Khuôn mặt già nua này của nàng thế mà lại đang nóng bừng bừng lên, tay không tự chủ túm chặn chăn. Muốn cách xa chàng một chút,mà eo của nàng còn đang bị túm lấy, vốn là không thể động đậy. 

“ Ta muốn nói, chàng có muốn thú Trác cô nương làm thiếp không. Tuy là có thiệt thòi cho nàng, nhưng mà...” 

“ Nàng nói cái gì?” Giọng của Lục Mẫn bất ngờ cao lên, Tố Bình An tối này không biết bao nhiêu lần bị giật mình. Nàng nhắm chặt mắt lại, thái độ này của chàng không biết là do vui mừng quá độ hay là sao đây. 

“ Chàng có muốn thú..” 

Tố Bình An cúi đầu, không nhìn chàng nữa, giọng nói cũng nhỏ dần đi. Lục Mẫn nhìn nàng trốn tránh, tâm không khỏi bực bội. Tố Bình An cảm thấy đau nhói ở môi, mới biết Lục Mẫn vừa cắn mình. Nàng ngước đôi mắt ngập nước vì đau lên nhìn Lục Mẫn. Lục Mẫn lại mềm lòng đưa tay xoa chỗ chàng vừa cắn. Tố Bình An vừa đau vừa khó chịu, nàng cũng chỉ là nghĩ cho người trước mặt.  Nàng đưa tay gạt bàn tay đang đặt trên môi mình, mắt trợn to kháng nghị. 

“ Không cần.” 

Lục Mẫn nghiêm mặt nhìn nàng, cánh tay ở eo lại hơi dùng lực. Tố Bình An vẫn không nói gì, nàng đang đợi một lời giải thích. 

“ Ta bây giờ có nàng. Cũng không cần người khác. Huống hồ tình huống hiện tại của ta, Bình Thuỷ vì ta mà một lần suýt mất mạng, ta cũng chỉ mong nàng ấy vui vẻ sống đến cuối đời. Ta cũng...” 

Tố Bình An không đợi Lục Mẫn nói tiếp nữa, vùi vào bờ ngực rộng rãi của chàng. Nàng rất muốn hỏi, rất muốn hỏi nếu như không có ngày hôm nay, liệu có phải người chàng muốn ở bên cả đời này là Trác Bình Thuỷ phải không?  Hoặc là nếu như khi mọi chuyện đại thành, liệu chàng có thay đổi ý định hay không. Nhưng nàng lại hèn nhát im lặng, nàng không dám chất vấn lại, chỉ sợ sẽ tổn thương mình. Nàng vẫn cứ là tự lừa mình dối người, nàng coi như là Lục Mẫn chỉ muốn mình nàng, chỉ có nàng. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.