“ Ta có bị thương hay không, chàng lo lắng hay sao? “
Tố Bình An nhìn thẳng vào chàng, cơn tức giận đã kìm né giờ đây lại bùng cháy dữ dội. Nàng nhìn Lục Mẫn một thân y phục không chỉnh tề, thiếu chút nữa, thiếu một chút nữa thôi không phải người này đã tự cắt đứt kinh mạch của mình. Tự tay phế đi tương lai của mình, sau đó không phải là muốn bỏ lại nàng ở đây sao? Nếu có nàng ở trong lòng, tại sao phải làm tổn thương bản thân như vậy. Tam thê bảy thiếp thì có là gì, Tố Bình An cảm thấy, chỉ cần Lục Mẫn còn sống. Cho dù chàng có ba ngàn giai lệ, nàng cũng không ý kiến dù chỉ một lời. Nhưng mà liệu, người trước mắt này, có để ý nàng đau lòng hay không? Tố Bình An cứ nghĩ như vậy, kìm nén đến mức lồng ngực đau không thở nổi. Nước mắt sắp tràn mi, nhưng vẫn là một bộ dáng quật cường quyết không để rơi xuống.
“ Nếu chàng không lo lắng, vậy là do bấy lâu nay Bình An tự mình đa tình. Tự cho là mang thứ tình cảm hèn mọn của bản thân, sẽ cảm động được chàng. Nhưng mà ta lầm rồi, chàng bị tổn thương, ta đau đến tâm cũng chết theo. Còn chàng, lại chẳng vì ta mà thương cảm. Ta thậm chí còn chẳng chạm được tới góc áo của chàng, huống chi là tâm của chàng. “
Tố Bình An vừa nói, vừa bị kích động đến mức cười lớn. Lục Mẫn đau lòng nhìn nàng, biết nàng vì lo lắng cho chàng mà thành ra như vậy. Là chàng không đủ minh mẫn, khi đó bị hạ dược. Vốn nghĩ chỉ cần vận công ép độc, sẽ nhanh chóng tỉnh táo lại. Không ngờ dược đó quá mạnh, khiến kinh mạch bị phản phệ, cơ thể bị xuân dược thiêu đốt đến phát điên. Tiểu Ngọc dễ dàng tiến lại gần, Lục Mẫn lúc đó dù đã mơ hồ đến không thể đứng vững, nhưng vẫn ra đòn cuối cùng, đánh gãy tấn công của nàng ta. Sau đó không hiểu sao vẫn bị nàng ta lôi lên giường, cởi áo của chàng. Sau đó, chàng không nhớ nổi sau đó, trước khi mất đi ý thức, chàng đã định cắt đứt tâm mạch của mình. Chàng chỉ có một ý niệm, là không thể động tới nàng ta, nhất định không thể. Còn vì ai mà như vậy, đến bây giờ nhìn thấy hốc mắt đầy lệ của nàng, mới nhận ra tất cả. Chàng không muốn phụ bạc Tố Bình An. Lục Mẫn tiến tới, kéo nàng ôm vào trong lòng. Tố Bình An kìm không được, lập tức rơi nước mắt. Nước mắt chảy xuống, thấm vào vết thương. Khiến bên má của nàng đau rát vô cùng. Nhịn không được kêu đau. Lục Mẫn giật mình, vội vã lấy khăn nhỏ lau nước mắt cho nàng.
“ Nàng đừng khóc, sẽ động tới vết thương. Ta sai, ta sai rồi. Ta không nên như vậy, nàng nhất định đã rất đau lòng. Đừng khóc nữa.”
Lục Mẫn ôm lấy khuôn mặt nàng, tránh để nàng tự lau nước mắt mà làm tổn thương mình. Tố Bình An trừng mắt nhìn chàng, sau đó lại nhìn thấy vết son môi trên cổ chàng. Lập tức mất đi dáng vẻ đau thương, hướng phía bên ngoài quát lớn.
“ Hải Đường, Trúc Mai, lập tức mang nước ấm. Cô gia cần tắm rửa. Sau đó thay toàn bộ chăn gối trong phòng đi cho bản cung.”
Tố Bình An kéo chàng vào trong phòng, nơi đó đã được chuẩn bị một thùng lớn nước tắm. Nàng còn cố ý kêu người bỏ thật nhiều hương liệu. Nha đầu kia dám động vào người của nàng, chết cũng đáng lắm. Tố Bình An với tay, cởi áo của Lục Mẫn, giữa chừng lại thấy có chút gì đó không đúng. Nàng bị giận mất khôn, bây giờ nhìn lồng ngực trắng nõn của người đối diện, một cỗ xấu hổ xông lên nướng chín khuôn mặt nàng. Lục Mẫn nãy giờ vẫn chỉ im lặng để nàng sắp đặt, nhìn thấy tay nàng đang cởi áo mình bỗng nhiên dừng lại, lại thấy tay nhỏ có nguy cơ rời đi. Lập tức túm lấy tay nàng, giọng nói mang vài phần trêu trọc.
“ Sao thế? Nàng tiếp tục cởi đi chứ?”
Tố Bình An thẹn quá hoá giận, nghiến răng đánh lên ngực chàng.
“ Tên khốn nhà chàng, trên người có mùi của nữ nhân khác. Cổ cũng bị người ta hôn lên, chàng...”
Lời nói chưa hết, đã bị Lục Mẫn hôn xuống. Tố Bình An xấu hổ, trợn mắt nhìn chàng, lại thấy Lục Mẫn cong cong khoé mắt như đang cười. Sau đó nhắm đôi mắt đẹp lại, cắn lên khoé môi nàng, nhắc nàng đừng lộn xộn. Tố Bình An bị chàng trêu đùa, đứng cũng không thể vững, dễ dàng bị chàng đè ở trên vách tường.
“ Đi... đi tắm...Chàng tránh ra, không... thở nổi. “
Tố Bình An đưa tay đẩy khuôn mặt chàng ra, mặt mũi vì thiếu không khí mà đỏ bừng. Nàng phát ra tiếng, mới thấy giọng nói của mình khàn khàn, nghe mờ ám vô cùng. Lục Mẫn bất mãn nhìn bàn tay đang đẩy mình, cúi đầu hừ một tiếng định làm tiếp chuyện cần làm. Tố Bình An nóng nảy gào lên.
“ Chàng xem người chàng dính đầy mùi của người khác mà còn đòi ôm ta. Chàng có đi tắm hay không hả?”
Lục Mẫn nghe thế mới dừng lại, quay người nhảy vào trong thùng nước tắm. Sau đó nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhất, khiến tim Tố Bình An suýt tan thành nước.
“ Nương tử, nàng giúp ta lau có được hay không?”
Tố Bình An hít một hơi thật sâu, cõi lòng cũng sâu kín phỉ nhổ bản thân mình. Sắc đẹp quả nhiên có thể thay cơm nha, nàng là bị Lục Mẫn dụ dỗ đến không có đường về nhà. Mỹ nam cởi dây cột tóc, mái tóc đen như mực của chàng cứ thế xoã ra, trải rộng trên vai, rơi xuống cả mặt nước. Nước nóng làm khuôn mặt Lục Mẫn ửng đỏ, cánh môi từ đó cũng nhìn dụ hoặc vô cùng. Tố Bình An kìm nén cơn điên muốn đè người, rất từ tốn đi tới cạnh thùng tắm, cầm khăn nhỏ lau mặt cho chàng. Lau tới bờ môi chàng, lại có chút hơi dùng lực.
“ Nơi này, nàng ta có chạm vào chưa?”
Nghe thấy giọng nói thập phần ghen tuông của nàng, Lục Mẫn cong môi cười lên một tiếng. Tố Bình An nghe thấy chàng cười, lập tức dùng lực mạnh thêm một chút, nhưng nhìn thấy chàng cau mày sợ làm đau, lại bĩu môi bỏ khăn xuống. Lục Mẫn với tay, giữ lấy khuôn mặt nàng, hôn lên khoé miệng nàng một chút. Nhìn nàng đỏ mặt mới hài lòng nói.
“ Nơi này, vẫn là của nàng. Nàng ta mới chỉ ôm ta thôi.”
Tố Bình An nghe được câu trước, lòng ngọt ngào muốn chết. Nhưng tới câu sau, không nghĩ ngợi mà nghiến răng nghiến lợi. Nàng tự nhủ mình không ổn rồi, một tiểu ngọc nho nhỏ đã làm nàng ghen ghét như vậy. Sau này hậu cung chàng ba ngàn giai lệ, lại thêm một Trác Bình Thuỷ đẹp như tiên nữ. Nàng nha, giống như con chim sẻ giữa bầy thiên nga vậy. Suy nghĩ khiến nàng cảm thấy khí lực giảm đi không ít, cũng lười so đo với chàng. Chỉ là bàn tay lúc lau tới bên cổ chàng lại hơi dùng lực một chút. Nơi này, nàng ta đã hôn qua, dù là cách một tấm vải đi chăng nữa.
“ Lần sau, không được như thế nữa. “
Lục Mẫn nhìn bàn tay nhỏ bé đang lau vai cho mình, lòng không hiểu sau lại hơi đau xót. Chàng hiểu từ “ lần sau” ở đâu, nàng muốn nói điều gì. Tố Bình An vẫn không nhìn chàng, chỉ vừa lau vừa nhỏ giọng nói.
“ Chàng còn nhiều thứ phải lo như vậy, chịu thiệt một chút sẽ chết sao? Dù là thiệt như vậy, ta cũng sẽ không vui. Nhưng ta hiểu được nỗi khổ của chàng. Bình An vẫn luôn hiểu được nỗi khổ của chàng. Ta sẽ cùng chàng đối mặt, được không? Chỉ cần chàng còn sống, giữa hai ta có quá nhiều mâu thuẫn, quá nhiều bí mật. Nhưng chỉ cần chàng còn sống, ta nguyện ý, nguyện ý dùng cả đời này để nói hết cho chàng. Được không?”
Lúc nàng nói hai từ “ Được không?”, mắt đẹp cũng đã đong đầy lệ. Lục Mẫn nhìn nàng, thấy trong mắt nàng phản chiếu hình bóng của mình. Giống như tất cả, tất cả của nàng lúc này. Khi Lục Mẫn nói ra tiếng “ Được”, lệ nóng trong mắt nàng cũng đã không kìm được mà rơi xuống, tiếng nức nở chưa kịp phát ra đã bị đôi môi chàng che lại. Vừa cẩn trọng, vừa thành kính. Tố Bình An chẳng biết từ lúc nào đã bị chàng bế vào trong mộc đũng, xiêm y cũng ướt hết.
“ Ướt hết rồi.”
Tố Bình An cau mày nhìn xiêm y của mình. Lại lườm chàng một cái sắc lẹm.
“ Tắm cùng đi.”
Lục Mẫn cũng lười nói với nàng, chỉ ôm nàng hôn triền miên. Tố Bình An giãy giụa muốn chạy, lại bị chàng giữ chặt, không cách nào nhúc nhích. Nàng cuối cùng chạy không nổi , đành bị người nào đó mặt ngoài thì chính nhân quân tử, bên trong đầy một bụng đen tối hành hạ tới sáng hôm sau vẫn không bò dậy nổi. Nàng một mạch ngủ tới giữa trưa, lúc tỉnh dậy gân xanh đã nổi đầy trán.
“ Lục Mẫn, chàng hỗn đản!”
Lục Mẫn nằm bên cạnh, y phục không chỉnh tề, lộ ra một mảng trước ngực có mấy vết cào. Tố Bình An nhìn vết móng tay nổi bật trên làn da Lục Mẫn, lập tức níu lưỡi. Nhìn chàng cười như không cười nhìn mình, mặt mũi đỏ bừng, lập tức nhào vào lòng chàng lấy lòng.
“ Tại chàng bắt nạt ta mà.”
Lục Mẫn giật giật khoé miệng, người này trước sau trở mặt cũng là nhanh quá rồi. Kết quả là để đám nha hoàn cười chê. Trúc Mai, Hải Đường cười đến đỏ hết cả mặt. May mà là mùa đông, quần áo dày dặn, che được mấy vết xanh tím trên người nàng. Nếu không, nàng quả thực không biết để mặt vào đâu.
“ Tiểu thư, tiết chế một chút. “
Hải Đường không sợ chết, thì thầm bên tai nàng bị nàng đá một cước kêu oai oái. Nàng trừng mắt nhìn Lục Mẫn, sau đó lẩm bẩm.
“ Tiết chế gì chứ, ta cũng không phải kẻ ở trên.”
Ý nói nàng là bị ức hiếp, nàng không có quyền phán quyết. Ai ngờ lại bị Lục Mẫn nghe thấy, ngay lập tức thì tầm vào tai nàng.
“ Nương tử, đêm nay để nàng ở trên, được không? “
Sau đó bình tĩnh bước ra cửa, để nàng một thân hoá đá, người này, mồm miệng phúc hắc như thế từ bao giờ?
***
Lời tác giả: Ta hình như viết hơi bị quá tay thì phải. T.T
***
Xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, mọi thứ cũng đã ổn thoả. Tố Bình An vừa được Lục Mẫn đỡ lên xe ngựa. Còn chưa đặt người ngồi xuống đệm xe, đã nghe bên ngoài tiếng khóc nức nở vang lên. Lục Mẫn lúc này vẫn còn ở bên ngoài. Nàng nghe rõ, là tiếng nô tì bên cạnh Trác Bình Thuỷ, nàng ta rốt cuộc là lại xảy ta chuyện gì rồi.
“ Cô gia, tiểu thư lại ho ra máu. Xin người, xin người chạy về nhìn tiểu thư một lát.”
Nàng thấy xe ngựa hơi rung một chút, Lục Mẫn đã nhảy xuống đất, Tố Bình An bóp bóp cái trán. Dứt khoát như vậy sao?
“ Đã gọi đại phu chưa?”
Giọng chàng có phần hơi vội vã. Đại phu cũng đã gọi, bây giờ chỉ còn thiếu một tiếng đồng ý của nàng. Thì Lục Mẫn sẽ không còn chần chờ gì mà chạy đến chỗ của Trác Bình Thuỷ. Nàng nghĩ như thế, Lục Mẫn cũng không để nàng thất vọng, vén màn xe nhìn nàng. Thậm chí người cũng không tiến vào, chàng vốn là không có ý định ngồi vào đây.
“ Chàng quay lại đó đi. Ta đi được một mình mà.”
Tố Bình An cười cười, cố gắng để bản thân được tự nhiên nhất. Lại như sợ Lục Mẫn còn nói thêm điều gì, nàng lập tức lệnh cho phu xe khởi hành. Lục Mẫn muốn nói xin lỗi nàng, nhưng gặp ánh mắt trốn tránh của nàng, lời nói lại nuốt vào trong.
“ Xong việc ta sẽ đến Nam Ngạn tìm nàng, sẽ nhanh thôi.”
Năm nào cũng vậy, cũng một mình. Nàng cũng không còn ấn tượng gì với cái gọi là tết đoàn viên. Nhưng mà, năm nay nàng có Lục Mẫn, nàng vui vẻ, nàng mong chờ. Nàng sẽ giới thiệu chàng với nãi nãi, đây là phu quân mà nàng đã chọn. Sẽ một nhà dù không đầy đủ người, nhưng vẫn ấm áp bên nhau đón cái tết đầu tiên. Nàng đã nghĩ như thế, nàng ngửa đầu, nhìm chằm chằm vào đỉnh xe. Lại nói với Hải Đường bên cạnh, nàng cần từ biệt một người.
“ Tới Tuý Liên Lâu đi.”
Nàng thực ra cũng chỉ là muốn tới, không nghĩ tới y vừa vặn cũng đang ở đây. Chỉ là khi bước vào trong phòng, không khí có chút khác lạ. Nàng thấy Thanh La quỳ ở giữa phòng, xung quanh đầy mảnh vỡ, khoé miệng còn vương máu đỏ. Hơi thở nàng ấy phập phồng, xem ra là bị thương không nhẹ. Tố Bình An hoảng hốt chạy tới cầm lấy bàn tay nàng mà bắt mạch. Nỗi sợ hãi cũng giảm đi khi thấy mạch tượng dù có chút nhiễu loạn, vẫn không sao. Xem ra chỉ là ngoại thương, lại thêm tức giận tột cùng mà thành. Nhìn xuống một thân hồng y nhàn nhã nằm trên ghế, lòng nàng đột nhiên tức giận.
“ Sư phụ, nếu con không tới, không phải người sẽ đánh chết nàng sao? “
Kiều Thanh Vãn không để ý thái độ gay gắt của nàng, chỉ nhìn chằm chằm vị cô nương ngồi bên cạnh. Nàng cúi đầu, nhìn không rõ biểu tình. Nhưng sống lưng vẫn thẳng tắp, nàng ngang bướng, cứng đầu... rất giống y ngày đó.
“ Thanh La, nói cho Bình An nghe, ngươi đã gây ra lỗi gì.”
Thanh La nghe được giọng của y, hít một hơi thật sâu. Sau đó mới phát ra âm thanh lúc này đã trở nên khàn đặc.
“ Thanh La tự cảm thấy không có gì phải xấu hổ với người.”
Người ngồi phía trên không có chút biểu tình, chỉ hờ hững nhìn Thanh La một cái. Nàng ấy cúi đầu, mím môi quật cường. Thanh La nàng hận, hận người này cướp đi trái tim nàng. Hận người phía trước yêu ghét chẳng rõ ràng, không yêu nàng, cớ sao luôn dịu dàng với nàng. Không thương nàng, cớ sao khi nàng muốn giữ khoảng cách y lại cứ đến dây dưa không dứt cùng nàng. Y luôn nói mình là nữ nhân, y luôn nói y không thích phụ nữ. Còn nàng, nàng đã từng để ý những lời đó, nhưng nàng không bỏ được y, nàng không quản được trái tim mình thương y. Luân thường đạo lý thì sao? Người đời phỉ báng thì sao? Thanh La nàng vốn không quan tâm mấy thứ đó, khi nàng nhận thức được thế giới, đã ở bên cạnh y. Thế giới của nàng, dơ bẩn cũng vì y, ngọt ngào hay đau khổ cũng chỉ có một mình Kiều Thanh Vãn. Thanh La nàng không phục, nàng thực sự rất mệt mỏi. Nàng cảm nhận rõ, y đặt tình cảm vào mình. Nhưng lại như có như không, nàng không xác định được. Ánh mắt dịu dàng y cho nàng, giống như là để cho nàng, lại giống như là đang nhìn thấy người khác. Trong tim y, rốt cuộc là có ai?
“ Tử Hiên bị ngươi hạ độc, hắn sắp không xong rồi. Ngươi đến Ma Giáo, lấy lại Huyết Linh Đơn đi. Không lấy được, ngươi biết hậu quả là gì rồi chứ? “
Tố Bình An trợn mắt, Huyết Linh Đơn nửa năm trước bị Ma Giáo trộm đi. Là một loại thuốc trị thương cực hiếm. Thực ra nói là cực hiếm trong giang hồ, nhưng với Dược Môn như Vãn Nguyệt Lâu, thì cũng không phải quá quý giá. Hà cớ gì sư phụ lại để Thanh La đi tìm chết như vậy. Còn cái tên Tử Hiên này nàng biết, hắn rất đẹp, hắn là nam sủng mà trước giờ y coi trọng nhất. Y coi hắn, giống như là tri kỉ, có hắn ở cạnh. Y cũng sẽ không cần bất cứ một ai. Hắn luôn biết khiến y cười, khiến y vui vẻ. Lại không ghen ghét vô cớ. Kiều Thanh vãn là người ghét sự bó buộc, y rất ghét những kẻ không biết kiềm chế tình cảm khi ở bên y.
“ Sư phụ, Ma Giáo hiểm độc. Thanh La cho dù một thân võ nghệ cao cường, cũng không phải là đối thủ của chúng. Ngoài Huyết Linh Đơn, con còn thứ khác có thể chữa cho hắn. Xin người để Thanh La ở lại.”
“ Không được, ta đã quyết rồi. Thanh La ngươi biết, ta vẫn luôn rất ghét kẻ dối trá.”
“ Sư Phụ, người...”
Tố Bình An đau lòng, lại nhìn sang Thanh Lan, nàng vẫn một tư thế quỳ gối, đầu vẫn không hề ngẩng lên, chỉ có sống lưng thì vẫn thẳng tắp. Nàng không hiểu mọi chuyện ra sao, nàng cũng không cần biết. Nàng chỉ biết Thanh La sẽ không bao giờ phản bội lại sư phụ. Nàng còn không biết nói dối bao giờ. Thanh La không giống nàng, nàng ấy tuy nói là bà chủ thanh lâu. Nhưng lại giống như một đoá hoa sen giữa đám bùn lầy. Nàng ấy rất lương thiện, Tố Bình An trước giờ luôn cố gắng không để nàng ấy phải dính líu đến những vụ giết chóc ngoài giang hồ. Sau sư phụ, nàng ấy là người thứ hai khiến nàng tin tưởng. Nàng ấy luôn che chở nàng, bằng một cách ngây thơ nhất. Còn nàng thì im lặng che chở nàng ấy, chỉ cần nàng ấy ngoan ngoãn ở tại đây. Tố Bình An sao mà lại không hiểu ánh mắt của nàng ấy khi nhìn Kiều Thanh Vãn. Nó giống như khi nàng nhìn Lục Mẫn, giống như khi nàng ấy nhìn cả thế giới của mình. Nhưng nàng ấy, lại không hề yếu đuối.
“ Nô tì đi, chỉ cần cung chủ muốn.”
Thanh La ngước đôi mắt đỏ hoe nhìn y, lòng y lúc này cũng đã trùng xuống.
“ Nô tì chỉ muốn hỏi, một câu thôi, mong cung chủ cho nô tì một đáp án. “
Y nhắm mắt lại, cố gắng không nhìn vào đôi mắt nàng, y sợ y sẽ lại mềm lòng. Sẽ lại không tự chủ được mà ôm nàng vào lòng. Thấy y không nói, Thanh La cũng không vòng vo.
“ Người... thích Tử Hiên sao?”
“ Thích.”
Thanh La nghe được tiếng y, sau đó cười lên một tiếng cay đắng. Nàng rất muốn hỏi, vậy cung chủ, người có từng thích Thanh La hay không? Nhưng mà nàng, không thể, cũng không có tư cách. Nàng không là gì của y, người thân cũng không phải, sư đồ cũng không phải. Chỉ là một nô tì hèn hạ, nàng mong mỏi tình cảm của y. Thứ tình cảm mà y tự cho là dơ bẩn, Y gạt đi tình cảm của nàng. Nàng túm chặt ống tay áo, gồng mình ngăn cho cơn đau ở bên trong cơ thể không phát ra. Nàng vẫn là luôn muốn, y thấy mình xinh đẹp nhất. Nếu là người y thương, nàng thương y, chỉ cần y muốn, nàng sẵn sàng đánh đổi tất cả. Kiếp này chính là y cho nàng, vậy thì nếu không may nàng chết đi, cũng chỉ là trả lại cho y mà thôi. Y cũng sẽ không đau lòng, phải không? Sẽ không, sẽ không đâu. Nàng cúi đầu, lạy y ba cái. Sau đó quay qua vuốt nhẹ gò má Tố Bình An. Người muội muội này, Nàng rất thương. Tố Bình An nắm tay nàng, nước mắt rơi như mưa. Cần gì phải như vậy, nàng đâu cần phải quật cường như thế.
“ Ta đi đây, Bình An.”
Thanh La bước ra khỏi cửa, ngay lập tức biến mất trong màn đêm. Tố Bình An như bừng tỉnh, vội vã hét lên không thể kiểm soát, sau đó lao ra ngoài hành lang.
“ Sơ Ảnh, Sơ Ảnh mau đuổi theo nàng, mau, đến bảo vệ cho nàng.”
Không một ai đáp lại lời nàng, phía trước hoàn toàn im lặng. Tố Bình An lại chạy vào trong phòng, đứng trước mặt Kiều Thanh Vãn.
“ Sư phụ, người muốn làm gì, nàng còn đang bị thương. Ám vệ của con, là người hạ lệnh khiến họ không thể tới phải không? “
Kiều Thanh Vãn xoa xoa mi tâm, y thực sự cũng rất mệt mỏi. Môi đỏ khẽ nhếch lên, y cười tự giễu mình. Cứ như thế vì một tiểu cô nương mà phân tâm. Y thế mà lại bị nàng hạ dược, y vẫn nhớ cảm xúc lúc chạm vào môi nàng. Cư nhiên lại không chán ghét, suýt chút nữa, đã làm chuyện không nên làm với nàng. Y đột nhiên cảm thấy, giống như sủng vật mình nuôi, quay ra cắn vào tay mình. Cảm giác đó, y thực sự rất khó chịu, y không nắm bắt nổi cảm xúc của mình. Trước giờ y rất ít thân cận, nhưng cho dù là bị thuốc chi phối, y vẫn nhớ nụ hôn của nàng. Y biết mình vẫn luôn đặt nàng trong tâm. Nhưng là y sợ, y sợ kết tình cảm của y cũng sẽ lại kết thúc như hơn mười năm trước. Là thống khổ, dằn vặt đan xen lẫn nhau.