*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ánh nến lay động theo cơn gió đêm, mùi thơm thoang thoảng bay ra từ chiếc lư hương ba chân chạm trổ hình rồng. Lớp sương thơm uốn lượn trong tẩm cung của hoàng thượng và quấn lấy màn giường. Triệu Liêm buồn bực nằm trêи long sàng, trằn trọc mãi không ngủ được.
Tiếng ho khẽ của người bị nghẹn họng đánh tan lớp sương xung quanh, khiến nó hồi lâu cũng chưa tụ lại được.
Trường An gác đêm ở gian ngoài, nghe hoàng thượng còn thức liền tỉnh ngủ.
“Ôi…Trường An.”
“Có nô tài.”
Trong lòng chất chứa phiền muộn làm Triệu Liêm khó đi vào giấc ngủ, ông mệt mỏi nhìn màn che rồi chợt nhớ tới tiếng tỳ bà trong vắt ngày đó. Giọng ông hơi run khi nói, “Ai là cung nhạcTruyenHD
đánh đàn tỳ bà trong buổi lễ lần trước? Gọi tới đây cho trẫm.”
Lòng vua khó dò, không ngờ vào lúc này ông lại nhớ đến người chơi tỳ bà. Trường An thoáng sững sờ rồi sai người tới nhạc phường.
Trong phòng riêng tại nhạc phường, Sở Từ mê mang ngủ nguyên ngày. Nàng chẳng biết ngoài kia xảy ra chuyện gì, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa dồn dập.
“Ai vậy, đêm hôm khuya khoắt rồi mà.”
Bát Nguyệt nằm đối diện Sở Từ, nàng ấy ngái ngủ dụi mắt.
“Khụ khụ khụ…”
Sở Từ cũng tỉnh giấc. Trước mắt nàng là khung cảnh tối thui, lồng ngực khó chịu làm nàng nhịn không được mà ho nhẹ.
“Mau mở cửa, hoàng thượng triệu kiến Sở Từ.”
“Cái gì?”
Sở Từ ôm tỳ bà vào tẩm cung của hoàng thượng, không khí uy nghiêm khiến nàng thấp thỏm bất an. Gió lạnh quất thẳng vào mặt làm sự uể oải tan biến trong nháy mắt và chừa lại nỗi khϊế͙p͙ đảm.
“Cạch” một tiếng, cánh cửa rộng mở rồi Trường An đi từ trong ra.
Khuôn mặt tựa trăng sáng của Sở Từ trông hơi âm u như bị mây đen che khuất. Nàng lảo đảo khom người hành lễ, cơn choáng váng khiến nàng suýt đụng đầu vào cửa.
Hơi ấm tỏa ra từ nữ tử, mặt nàng ửng đỏ, còn đôi mắt vốn linh hoạt như dòng nước giờ đây nặng nề và chẳng hề tỏa sáng lấp lánh. Trường An mím môi thành một đường thẳng rồi căn dặn, “Lát nữa đừng nói lung tung.”
Không đợi nàng trả lời, y duỗi tay mở cửa để nàng tiến vào.
“Nô tỳ bái kiến hoàng thượng.”
Sở Từ quỳ cách xa bức màn lụa mỏng.
“Miễn lễ.”
Thanh âm trầm thấp giống tiếng chuông vang mơ hồ truyền đến từ long sàng, bóng người sau bức màn nghiêng người rồi hỏi, “Ngươi là cung nhạc đánh đàn tỳ bà hôm ấy?”
Sở Từ đứng dậy, dù cách rất xa nhưng nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt diều hâu của hoàng thượng. Nàng vừa siết chặt cây đàn vừa đáp, “Là nô tỳ.”
Cánh tay mềm mại đã sớm đau nhức và mất hết sức lực, ban nãy chỉ đứng một lát cũng khiến nàng hoa mắt. Sở Từ nhắm mắt để tập trung tinh thần, khi nàng mở mắt ra, đầu ngón tay bắt đầu gảy dây đàn. Một tiếng “ting” lảnh lót cất lên, vang vọng khắp căn phòng.
Những ngón tay thon dài bay lượn trêи dây đàn; đầu ngón tay tận lực gảy, búng ngược, móc dây để tạo nên âm thanh uyển chuyển da diết. Khác với khúc nhạc dõng dạc hùng hồn trong tiệc mừng thọ, giai điệu này như lời thì thầm êm ái.
Trường An đứng ở vị trí giúp y quan sát tường tận mọi thứ. Sắc mặt ốm yếu không hề ảnh hưởng đến sự tập trung của nàng, tiếng đàn đẹp thế kia thì thảo nào hoàng thượng nhớ mãi không quên. Đoạn thơ “đại huyền tào tào như cấp vũ, tiểu huyền thiết thiết như tư ngữ, tào tào thiết thiết thác tạp đàn, đại châu tiểu châu lạc ngọc bàn”TruyenHD
có lẽ là để mô tả nó.
Tiếng đàn ngân nga giữa đêm tuyết, làn điệu dịu dàng ru người ngủ.
Khi khúc nhạc kết thúc, trong phòng vang lên tiếng ngáy nhỏ. Trường An đến gần kiểm tra thì quả nhiên Triệu Liêm đã say giấc.
Sở Từ thở phào nhẹ nhõm, hai vai thả lỏng như vứt được gánh nặng. Trường An liếc nhìn gương mặt mừng rỡ của nha đầu này, y cười một tiếng không ai nghe thấy rồi khôi phục biểu cảm bình thản.
Đêm khuya, hai tiểu thái giám cầm đèn lồng đi trước. Giày của Trường An giẫm lên lớp tuyết đọng làm âm thanh kĩu kịt phát ra. Sở Từ ôm tỳ bà bằng đôi tay cứng đờ, chân nàng bước phía sau y.
Đột nhiên, tiếng kĩu kịt ngừng lại. Cặp mắt hoa đàoTruyenHD
của Trường An nhìn nàng, giọng điệu y ngả ngớn, “Ngươi đàn thật dễ nghe, bao giờ cũng đàn một khúc cho bản công nhé?”
“Công công quá khen, nô tỳ sợ hãi.”
“Ta không quá lời, ngươi đàn rất hay. Âm thanh trong veo lại tuyệt đẹp, giống hệt người đàn.”
Câu khen ngợi từ trêи trời rớt xuống khiến Sở Từ ngỡ ngàng tột độ. Nghĩ đến việc một thái giám mà nói như vậy, nàng lập tức đỏ mặt; cũng chẳng biết do bệnh chuyển nặng hay do ngượng ngùng vì lời tán tỉnh trắng trợn.
Phản ứng của Sở Từ khiến đôi mắt hoa đào kia cười híp cả lại. Suốt bao nhiêu năm qua, đây là lần đầu tiên y trổ tài mồm mép, chưa kể còn vì một cung nhạc nhỏ bé.
Cứ tưởng việc này thế là xong, ai ngờ gió êm sóng lặng được mấy ngày thì Trường An lại tìm tới tận cửa.
Sau khi hưởng thụ ngày nghỉ, Sở Từ hớn hở trở về nhạc phường. Song vừa đến cửa, nàng phát hiện bầu không khí vô cùng ngột ngạt. Nếu là ngày thường thì mới tới cửa đã nghe các tỷ muội trò chuyện rôm rả, nhưng hôm nay lại im ắng lạ thường.
Nàng đẩy cửa rồi bước vô phòng, đập vào mắt nàng là năm, sáu thái giám đang xếp hàng thẳng tắp bên trong. Bát Nguyệt ngồi trêи giường, bàn tay giấu trong tay áo run rẩy mất kiểm soát.
Bát Nguyệt thấy Sở Từ mà như gặp được người thân. Nàng ấy nhào đến, đôi mắt hoảng hốt ngập nước, “Sở Từ về rồi.”
Mấy thái giám đứng lâu tới mức sắp hóa đá, bọn họ rốt cuộc cất bước đến trước mặt Sở Từ và cười híp mắt, “Sở cô nương, thủ lĩnh đại nhân triệu kiến nên mời cô nương đi theo nô tài một chuyến.”
“Trường công công? Tại sao lại tìm nô tỳ?”
“Nô tài cũng không biết. Mong cô nương mau chóng xuất phát, chớ để đại nhân chờ sốt ruột.”
Nghĩ đến Trường An làm Sở Từ tức khắc bồn chồn. Tuy người này từng giúp đỡ nàng nhưng y luôn mang theo vẻ lạnh lẽo quái gở. Đôi mắt đẹp của y cười như không cười, sự khắc nghiệt ẩn hiện trong nó khiến người khác kiêng kỵ từ tận đáy lòng.
Nàng đi theo các thái giám đến phòng riêng của Trường An, bọn họ đều dừng chân trước cửa, ý bảo Sở Từ hãy tự mở cửa vào.
Sở Từ thận trọng đẩy cửa, cảnh tượng trước mắt làm nàng chấn động. Căn phòng sở hữu mọi thứ cần thiết giống tẩm cung của chủ tử, còn dùng móc vàng treo tấm màn màu xanh ngăn cách hai gian nữa.
Trêи chiếc bàn gỗ đỏ bày biện cao lương mỹ vị nhưng các món ăn đã nguội ngắt. Canh cá trong tô sứ trắng gặp lạnh nên váng mỡ mỏng kết tụ trêи mặt nước; gà trắng phau được rưới dầu rồi cắt đều từng miếng và tẩm sốt cà chua cay đặc chế; tôm bóc vỏ được trang trí bằng hoa quả tỉa thành hình hoa; những món bánh ngọt với màu sắc đa dạng như vàng chanh, đỏ dâu, xanh táo… Cộng thêm một bình rượu ngon thì đúng là có đủ mọi khẩu vị.
“Ngươi còn biết đường trở về à,” Trường An ngồi tại gian trong, y trách móc qua tấm màn lụa xanh.
Các món ăn trước mặt rõ ràng đã được chuẩn bị tỉ mẫn, Sở Từ hoài nghi nhìn khuôn mặt tuấn tú u ám kia, “Nô tỳ bái kiến Trường công công.”
Cặp mắt hơi nữ tính vẫn giá rét tận xương tủy, nếu nhìn thẳng vào nó thì khéo đóng băng mất. Sở Từ cúi đầu hành lễ, Trường An liếc xéo nàng một cái rồi cao ngạo đảo mắt, “Bản công đã đợi ngươi hai canh giờ.”
Sở Từ cực kỳ kinh ngạc, hàng triệu câu hỏi hiện lên trong đầu nàng, “Hôm nay nô tỳ nghỉ hưu mộc, không biết công công chờ…cho gọi nô tỳ có chuyện gì?”
Nàng cảm thấy từ “chờ” không nên xuất hiện giữa hai người bọn họ, thế là gấp gáp sửa lời.
Thấy nàng đứng sát rạt cửa, Trường An vung tay áo, ánh mắt y đáng sợ còn giọng điệu thì bất mãn, “Sao đứng xa vậy, bản công là công công thì có thể làm gì ngươi chứ?”
Sở Từ cứng họng, đành phải nhích từng bước về phía trước. Nàng càng lúc càng cúi gằm đầu cho đến lúc chỉ thấy được vạt váy của mình.
Bộ dạng khúm núm ấy làm Trường An chả thể phát tiết lửa giận, cơn bực tức trào dâng tới ngực rồi nản lòng thoái chí rút lui. Y thấy thoải mái hơn hẳn, trong lòng gượng cười rằng xem như hôm nay mình chịu thua dưới tay nha đầu này.
“Trưa nay đi đâu thế? Cung nhân tìm khắp nơi mà chẳng thấy ngươi.”
“Bẩm công công, nô tỳ đến hí viện ở gần đó để xem kịch.”
“Ừm, đi không xa lắm nhỉ.” Trường An nhướn hàng lông mày lá liễu.
Y chỉ thấy vành tai trắng nõn xinh xắn của Sở Từ khi nhìn từ góc này. Phần da mỏng trêи tai nàng có bấm lỗ, ánh nắng chiếu vào tạo cảm giác làn da hóa trong suốt. Người ta bảo da thịt nữ tử trắng nuột tựa ngọc ngà và nam tử không thể sánh bằng; bây giờ Trường An mới hiểu câu nói ấy.
Y bất chợt nguôi giận làm Sở Từ luống cuống, nàng có thể cảm nhận ánh mắt Trường An đang dừng trêи người mình nên càng chẳng dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ánh mắt y di chuyển xuống dưới. Cần cổ mịn màng như tơ lụa được áo bông bao bọc, khiến y muốn duỗi tay vuốt ve. Mười ngón tay tròn tròn đan vào nhau và được đặt trước bụng, đây là đôi tay gảy nên những âm thanh tuyệt diệu. Khiếm khuyết duy nhất là mấy vệt sậm màu trêи mu bàn tay – di chứng của nứt da – ảnh hưởng đến vẻ đẹp tổng thể.
Bị nhìn chòng chọc làm Sở Từ rùng mình, nàng hận không thể cấp tốc rời đi. Môi nàng thoáng mấp máy trước lúc mở miệng, “Không biết công công có chuyện gì, nếu…”
Trường An đang mê mẩn ngắm nàng, nhưng vừa nghe hai chữ “công công” thì mộng đẹp như bị nước giếng của trời đông giá rét dập tắt. Tâm trạng vui vẻ tan thành mây khói trong chớp mắt, mặt mũi y đen sì khi ngắt lời nàng, “Công công cái gì mà công công, nghe thật xúi quẩy.”
“Vậy…nếu thủ lĩnh đại nhân không có chuyện gì thì nô tỳ xin phép lui xuống.”
“Bản công lớn hơn ngươi mười tuổi, về sau lúc chỉ có hai người thì ta cho phép ngươi gọi ca ca.”
Sở Từ ngây người, kết quả hoang đường này khiến nàng tắt tiếng.
Trường An thấy mắt Sở Từ dại ra thì tưởng nàng không muốn bèn lộ vẻ giận dữ, y lạnh lùng chất vấn, “Sao? Ngươi không vui hả? Nhiều người cầu cũng chả được bản công chống lưng cho đâu.”
“Không…không dám…” Miệng nói không dám nhưng tâm Sở Từ lại chịu tra tấn như đang ở trong chảo dầu. Thủ lĩnh công công quyền cao chức trọng, hà tất phải dây dưa với nàng.
“Được rồi, đừng nhíu mày nữa. Ăn chút gì đi, bản công đói bụng suốt hai canh giờ.”
“Vâng ạ.”
Trường An sai người dọn dẹp thức ăn trêи bàn, những món mới nhanh chóng được bưng lên. Dù không phong phú bằng lần trước thì đây đã là bữa cơm thượng hạng trong mắt hạ nhân.
Đồ ăn đã đầy đủ nhưng Trường An cứ ngồi bất động mà nhìn món canh cá trích. Sở Từ nào hiểu ý Trường An, nàng ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ.
Tiếng than khẽ khàng đầy bất đắc dĩ lọt vào tai Sở Từ, nàng thấy Trường An nâng tay múc canh cho mình rồi tiện thể múc thêm một phần và đặt trước mặt nàng. Từ ngày y hầu hạ hoàng thượng tới nay, đây là lần đầu tiên y tự xới cơm.
“Bản công chờ hai canh giờ để ăn bữa cơm này với ngươi, không cần đứng đực ra đấy.”
Sự ưu ái quá mức hù dọa Sở Từ, nàng chậm chạp ngồi xuống, từ đầu đến cuối bữa cơm cũng chẳng mấy khi ngẩng đầu lên.
Oo———oOo———oΟ
Cung điện tổ chức tiệc đêm song Triệu Liêm chả có hứng thú xem biểu diễn. Ngày thường còn đỡ nhưng giờ nhìn ca múa tưng bừng thì trong đầu ông chỉ toàn là giai điệu tỳ bà tuyệt đẹp kia.
“Hoàng thượng thấy tiết mục ca múa này thế nào?” Hoàng hậu thấy ông mất tập trung bèn nịnh nọt hỏi.
“Hoàng hậu thích thì cứ xem, khỏi cần hỏi trẫm.”
Triệu Liêm bất ngờ chế nhạo làm sắc mặt hoàng hậu sa sầm, bà xấu hổ cười rồi quay mặt đi.
Thái hậu ngồi gần đấy nên nghe thấy hết mấy lời chẳng khách khí của Triệu Liêm, “Hoàng đế có gì buồn bực à?”
Triệu Liêm vội khống chế cơn bực bội và cụp mắt đáp, “Cũng không hẳn, chỉ hơi mệt thôi.”
“Đi ngủ đi, đừng để sức khỏe bị ảnh hưởng.”
“Vậy con xin cáo lui.”
Dù ông nói vậy nhưng Trường An hầu hạ ông bao năm thì sao không hiểu ông có dụng ý khác chứ. Quả nhiên, vừa đi mấy bước đã nghe Triệu Liêm hỏi, “Cung nhân đàn tỳ bà hôm trước tên gì?”
“Là…người mới gia nhập nhạc phường vào mùa thu, tên là…Sở Từ,” Trường An do dự trả lời.
Hoàng thượng nhắc tới Sở Từ một cách khác thường, Trường An quá rành ý tứ sâu xa đằng sau lời ông. Đã hơn một tháng trôi qua từ ngày Triệu Liêm triệu kiến Sở Từ, những tưởng hoàng thượng quên rồi nhưng ai dè hôm nay lại đề cập nàng. Trường An bất giác đổ mồ hôi.
“Sở Từ? Tên hay, xem nàng ấy ngủ chưa, nếu chưa thì đến đàn tỳ bà cho trẫm nghe.”
“Tuân lệnh.”
Trường An vô thức cau mày, hoàng thượng đã ban lời vàng ngọc thì xem ra không thể tránh thoát.
Tại nhạc phường, mí mắt Sở Từ giật liên hồi khi nghe hoàng thượng cho gọi mình. Đáng lẽ hiện giờ hoàng thượng đang thưởng thức các tiết mục cùng phi tần mới đúng, sao đột nhiên lại kêu nàng đến? Đây là điềm xấu.
Tâm tư Trường An cũng loạn cào cào; trong cung sẽ có thêm một vị chủ tử nếu sự việc cứ phát triển theo hướng này. Con ngươi luôn sáng ngời bỗng trở nên trầm tư, Trường An lặng lẽ dõi theo một cung nhân cứ chốc chốc lại ngó vào trong, khóe miệng y cong lên thành nụ cười nhạt.Chú thích
TruyenHD
Người chơi nhạc cụ trong cung điện thời xưa.
TruyenHD
Dịch nghĩa: Dây to nhường đổ mưa rào, nỉ non dây nhỏ khác nào chuyện riêng, tiếng cao thấp lựa chen lần gẩy, mâm ngọc đâu bỗng nẩy hạt châu. Đây là những câu thơ trong bài
Tỳ Bà Hành
của Bạch Cư Dị – một trong những nhà thơ hàng đầu của lịch sử thi ca Trung Quốc và chỉ xếp sau Lý Bạch với Đỗ Phủ.
TruyenHD
Đây là một hình dạng của đôi mắt, vì giống hoa đào mà đặt tên như vậy. Ngoài ra cũng vì người mang đôi mắt này thường có số đào hoa. Đặc trưng của cặp mắt hoa đào là: bầu mắt phớt hồng, con mắt giống cánh hoa đào lại trông như hơi ngấn nước, đuôi mắt hơi cong lên, lúc cười nhìn như trăng lưỡi liềm. Đôi mắt này sở hữu phần trắng đen không rõ ràng, tạo cảm giác mơ hồ là chủ nhân đôi mắt nửa tỉnh nửa say. Để được gọi là đôi mắt hoa đào thì hình dạng đôi mắt không thể quá dài và nhỏ, đuôi mắt không được quá xếch, vì nếu vậy sẽ thành mắt hồ ly lẳng lơ chứ chẳng còn giữ nét nũng nịu của mắt hoa đào. Ví dụ của mắt hoa đào: