Trên đài cảm thấy áp lực không lý gì ở dưới Cầm không cảm thấy cả thậm chí có thể nói là áp lực của anh càng thêm lớn. Chính anh cũng cảm thấy kinh ngạc vô cùng. Anh không nghĩ 1 Luyện Hư có thể tu tập được 1 khí thế kinh khủng như vậy. 1 quyền này đánh ra thì có lẽ Độ Kiếp kỳ cũng không nguyện ý tiếp nhận.
Ý nghĩ lui lại hiện ra trong đầu anh. Không trách Cầm nghĩ vậy, dù anh rất tự tin vào thân thể của mình nhưng mà dưới 1 đòn có thể so sánh với 1 đòn của Độ Kiếp kỳ lão quái mà còn dính chính diện thì bị thương là điều chắc chắn, còn nặng nhẹ đến đâu thì chính anh cũng không biết.
Nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Cầm vẫn có danh dự của mình, cũng có tự tin mình sẽ không trọng thương đến mức hôn mê. Có thể gắng qua được. Do đó, anh liều.
Cầm hít thật sâu 1 hơi, vận Phá Thể quyết đến cực hạn, nhìn về phía Man Tử và nói:
- Đến đi, để ta xem 1 đòn toàn lực của ngươi có thể kinh khủng đến nhường nào.
Man Tử hiển nhiên cũng kinh ngạc về việc Cầm còn đứng đó. Từ khi hắn tu luyện Lực Quyền đến đại thành đằng sau cộng thêm thực lực tăng lên thì không có ai cùng thế hệ dám tiếp hắn 1 quyền toàn lực khiến hắn ức chế vô cùng. Có vài kẻ dám đỡ nhưng khi thấy hắn tụ lực đều không để ý mặt mũi mà chạy đi. Bây giờ có người đứng lại khiến hắn vô cùng ngạc nhiên và hưng phấn.
Hắn nhìn Cầm, ánh mắt nhiều hơn phần thưởng thức:
- Sau quyền này vô luận ngươi có còn đứng hay không thì ngươi cũng là người chiến thắng. Hi vọng ngươi có thể chiến sống sót. Nếu ngươi sống sót, ta sẽ tôn ngươi làm đại ca.
- Đến đi, nói nhiều quá.
Man tử cũng không phải dạng lắm lời. Hắn hít 1 hơi, dồn toàn bộ lực lượng đấm ra 1 quyền.
Cầm chỉ cảm thấy áp lực lớn vô cùng ập đến cuốn anh đi. Cả người anh đập vào bức tường gần đó. Tiếng nổ, tiếng ầm ầm vang lên liên tục. Thậm chí trận pháp gia cố cho đấu trường còn có chút vết rách. Nên biết trận pháp này có thể chịu được sự tấn cộng của Độ Kiếp kỳ cao thủ thậm chí là 1 đòn của chân tiên. Chỉ thế thôi có thể thấy 1 quyền thuần man lực này nó khủng khiếp đến nhường nào.
Cả khán đài như chết lặng dưới 1 quyền này. Và sau đó… là tiếng hoan hô, tiếng hò hét vang lên liên tục. Cường giả ở đâu cũng được tôn trọng. Nhất là sau 1 màn kinh diễm như vừa rồi.
Thắng cục đã định, không ai nghĩ có ai Luyện Hư kỳ nào có thể an ổn dưới 1 đòn này. Không chết cũng trọng thương a.
Man Tử không thèm quan tâm đến những lời hò reo trên khán đài. Hắn càng quan tâm đến kẻ kia có còn sống hay không. Thật sự thì đã lâu lắm rồi hắn không được đánh 1 trận đã đời như vậy. Với 1 nam tử hán như vậy, hắn thật tâm muốn kết thân. Còn thắng hay thua thật ra không quá quan trọng với tên man nhân này. Nếu như hắn quan tâm đến điều đó có lẽ hắn cũng không chỉ xếp thứ 10.
Man Tử nhìn vào đám khói lầm bầm:
- Hi vọng ngươi không chết.
Khói bụi tan dần thu hút sự chú ý của mọi người. Khán đài trong chốc lát trở nên im lặng. Bởi 1 thân ảnh đứng đó. Hắn thoạt nhìn có chút chật vật, hơi thở dồn dập lúc mạnh lúc yếu, bên ngoài nhìn như không có quá nhiều vết thương nhưng bước chân có chút phù phiếm khiến người tinh minh có thể nhìn ra hắn đang bị trọng thương cực nặng.
Nhưng đó không phải là điều quan trọng. Quan trọng là kẻ này còn sống, hơn nữa còn có thể đứng lên sau khi chịu 1 cú đấm chính diện như vậy. Điều này quả thật là… bất khả tư nghị vượt khỏi sự tưởng tượng của tất cả mọi người.
Ngay sau đó, là tiếng hoan hô vang lên không ngừng. Người xem là vậy, thứ bọn họ cần là sự kịch tính, là sự kích thích. Là sự lật kèo trong không tưởng. Và Cầm đã mang tất cả điều đó đến cho mọi người.
Trong tiếng hoan hô đó, Cầm tiến gần đến Man Tử, nhìn hắn, cười nhếch mép và nói:
- Xem ra ván này là ta thắng a.
Man Tử nhìn Cầm và nói:
- Đúng ngươi thắng. Từ giờ ngươi là đại ca của ta.
Nói xong câu đó, cả người Man Tử như là diều đứt dây ngã xuống đất. Tung 1 đòn toàn lực như vậy có thể nói đã vắt kiệt cơ thể của hắn. Nếu không phải muốn nhìn đến kết quả cuối cùng, có lẽ ngay sau khi tung đòn hắn đã lâm vào hôn mê rồi.
Ngay lúc đó, 1 thân ảnh nhảy xuống, vác Man Tử lên vai, nhìn về phía Cầm và nói:
- Tiểu tử, ngươi không tệ. Có cơ hội đến Thể Tông chúng ta. Đảm bảo có thể khiến ngươi có những thu hoạch không tưởng.
Cầm khẽ cúi đầu nói:
- Cảm ơn tiền bối. Nếu có cơ hội ta nhất định đến thể tông 1 chuyến.
- 1 lời nhất định.
Nói rồi hắn mang theo Man Tử đi, rời khỏi võ đài.
Ngay sau đó, Lão giả dẫn chương trình lại đi lên nhìn Cầm và nói:
- Ngươi có thể vượt qua 1 đòn đó thật khiến ta ngạc nhiên. Ta cũng không hỏi xem ngươi có khiêu chiến tiếp không. Ngươi sẽ có 3 canh giờ để nghỉ ngơi trong khi chúng ta chữa trị sàn đấu và tu bổ trận pháp. Hi vọng sau khi ngươi quay lại sẽ còn sức để đi tiếp.
Cầm cũng không nhiều lời mà đi nghỉ ngơi. Tình trạng của anh bết bát hơn bề ngoài rất nhiều. Có thể coi như trọng thương, cả người bị đấm thành 1 đống bầy hầy. May mà vẫn gắng gượng qua được nhưng mà chỉ sợ cần tốn thời gian cực dài may chăng mới có thể hồi phục.
3 canh giờ quá ngắn để hồi phục, do đó anh cần giành giật từng giây.
Nhưng quả thật 6 tiếng quá ngắn. Cầm cũng khôi phục không được bao nhiêu đã phải lên sân đấu. Đối thủ của anh là Mị Cơ.
Cả 2 đứng đối đầu nhau dưới sân đấu, không ai trước hành động. đột nhiên, Mị Cơ lên tiếng:
- KHông ngờ lần gặp mặt tiếp theo của chúng ta lại ở dưới này.
- Ta cũng không ngờ. Đúng là mưu sự tại nhân mà hành sự tại thiên.
Cầm cũng cảm khái. Thật sự anh cũng không muốn mình vào sâu như thế này. Bản ý của anh là cố gắng vào trong top 30, bắt lấy 1 suất vào bế quan trong Ngộ Đạo Trì là được rồi. Quá nổi bật không phải thứ anh muốn.
Nhưng ai biết được dị biến xảy ra, áp lực đè lên vai anh trở nên nặng nề hơn. Cầm không thể không tiến vào càng sâu, không thể không bộc lộ thực lực của mình. Và bộc lộ chính bản thân mình.
- Cuộc chơi của chúng ta lần này xem ra ta thắng rồi nhỉ.
Cầm không nói, bởi vì lúc này nói gì cũng vô dụng. Anh lẳng lặng rút kiếm làm thủ thế.
Mị Cơ hiển nhiên cũng hơi bất ngờ về biểu hiện của Cầm. Nhưng sau đó cô cười vũ mị và lấy ra 1 đôi song đao.