Nhìn thấy Đao Cực tụ lực mà mình không thể làm điều gì thiết thực khiến cho Cầm khá là nóng ruột. NẾu để kẻ này tụ lực thành công thì anh thua không thể nghi ngời.
Nhất định phải ngăn chặn.
- Độ Không tuyệt đối.
Anh Vung băng Kiếm, hàn khí tỏa ra khiến nhiệt độ giảm xuống rõ rệt, cả căn phòng mơ hồ có thể nhìn thấy băng phong, nhiệt độ vô hạn tiếp cận độ không tuyệt đối thậm chí có thể nói đã đạt đến độ không tuyệt đối. Nhưng dường như nó cũng không ảnh hưởng quá nhiều đến Đao Cực. Hắn vẫn im lặng đứng tại đó, im lặng tụ lực trong khi ánh mắt vẫn nhìn thẳng.
Cầm cũng không nói nhiều lập tức sử dụng hỏa kiếm
- Hỏa Ngục nhân gian.
Cả không gian tràn ngập những ngọn lửa màu đên như lửa địa ngục mang theo vô cùng vô tận những tiếng gào thét thảm thương. Nó như muốn đốt cháy tất cả. Cả không gian vặn vẹo, sự thay đổi nhiệt độ quá đột ngột khiến nó như muốn bùng nổ. Hơi nữa bốc lên ngùn ngụt khiến cả không gian trở nên mờ ải. Nóng lạnh điên cuồng tranh phong.
Đúng lúc đó, cả khí nóng và lạnh đột nhiên hội tụ về 1 hướng, bao quanh lấy 1 thanh kiếm. Cầm nhìn về phía Đao Cực:
- Đây là 1 đòn mạnh nhất của ta. Hi vọng ngươi có thể đỡ Được. Băng Hỏa đồng Nguyên.
Bằng 1 cách thần kỳ nào đó, băng hỏa lại có thể tương dung, tồn tại 1 sự cân băng vị diệu, tạo thành 1 đạo kiếm khí khổng lồ đánh về phía đao cực. Mơ hồ ở trên đó có thể nghe thấy tiếng long ngâm, mơ hồ thấy 1 thân ảnh yểu điệu.
Đao Cực nhìn 1 kiếm này, vẻ mặt ngưng đọng.
- Chưa đến hoàn mĩ nhưng thế này có lẽ là đủ rồi.
- Ta trả lại câu ngươi vừa nói, hi vọng ngươi có thể đỡ 1 đao này. Cực đao trảm.
1 đao đánh ra, dồn toàn bộ lực lượng, 1 đao nhìn như bình thường nhưng khí thế vô địch. Từ mặt khí thế, nó hoàn toàn áp chế Băng Hỏa Đồng Nguyên của Cầm.
Đao cùng kiếm gặp nhau khiến cả không gian vang lên những tiếng nổ. Hiển nhiên va chạm rất kịch liệt. Nhưng có lẽ cũng chỉ đến vậy mà thôi, kiếm khí 2 màu đang dần dần bị đao khí màu đen kia thôn phệ, phân rã. Hiển nhiên chúng nó không cùng 1 cấp độ. Cứ thế này chẳng mấy chốc kiếm khí sẽ hoàn toàn bị đánh tan và khi đó 1 đao kia…
Nhưng Cầm sao không nghĩ đến trường hợp này chứ, vẻ mặt anh tràn đầy nghiêm nghị quát:
- Bạo.
Lập tức, cân bằng giữa băng cùng hỏa bị phá vỡ, 2 nguồn năng lượng điên cuồng va chạm nhau sống mái với nhau khiến cho cả không gian như chấn động. Thêm đao khí góp vào khiến mọi thứ đã hỗn loạn nay càng hỗn loạn hơn.
Và cái gì đến cũng đến. Bạo phá khiến cả không gian như rung động. Nhưng rồi, 1 thứ với tốc độ không tưởng thoát ra lao về phía Cầm. Là đao khí.
Dù cho nó đã yếu đi rất nhiều nhưng khí thế vẫn còn đó.
Cầm không thể tránh kịp chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Cả thân thể anh bay như đạn pháo đập vào vách tường cứng rắn, để lại 1 lỗ sâu.
Cầm không chết nhưng khí thế đã vô cùng yếu ớt. Trên ngực anh là 1 vết đao sâu đáng sợ, đao khí không ngừng ăn mòn, cướp đi sinh cơ của anh, ngăn chặn anh tự hồi phục.
Tiếng bước chân dần dần to lên, 1 thân ảnh đến gần, là Đao Cực. Trông hắn chẳng có chút gì là mệt mỏi cả, hắn nhìn Cầm và nói:
- Từ 1 tiểu tử không nơi nương tựa, chỉ 2 năm ngươi có thể đạt đến mức này đã đủ thấy thiên tư của ngươi không tệ. 1 kiếm cuối cùng kia, ngươi đã cho ta thấy được 1 tia uy hiếp. dù chỉ là 1 tia nhưng ngươi xứng đáng nhận sự tôn trọng của ta. Chính vì vậy, ta sẽ tiễn ngươi 1 đoạn đường.
Hắn giơ đao lên và định hạ xuống.
Nhìn 1 đao kia Cầm cố gồng mình lên để thoát đi, cố gắng thúc dục chính mình. Anh không muốn mình chết ở chỗ này.
Đúng lúc đó, từ trong bóng tối, 1 thanh dao găm với tốc độ ánh sáng lao đến. Mục tiêu là đầu của Đao Cực.
Phản ứng của Đao Cực không hề chậm. Hắn lập tức quay người gạt 1 thanh dao găm kia, vẻ mặt đề phòng. Kẻ này không phải là hắn có thể khinh thường. Hắn liếc nhìn xung quanh nói to:
- Ẩn Vụ. ta biết ngươi ở quanh đây, là nam nhân thì xuất hiện đi. Trốn tránh có gì là anh hùng.
Cả không gian tràn đầy tiếng cười, phát ra từ mọi hướng:
- Đao Cực, trò khích tướng đó ngươi nghĩ có thể có tác dụng với ta sao. Thật ngây thơ quá đi. Nếu ta mà bị trò khích tướng đơn giản đó kích thích thì ta đã không xếp trên ngươi trên bảng xếp hạng rồi.
Ngay sau đó, 1 mũi đao đánh đến nhưng bị Đao Cực gạt ra. Hắn hừ lạnh nói:
- Ngươi thử chân chính chiến đâu xem ai mới mạnh hơn. Cứ nấp rồi đánh lén như 1 tên hèn vậy thật nhục mặt ma kiêu. Có giỏi thì hiện thân.
Nhưng đáp lại hắn chỉ là những thanh dao gắm từ tứ phía đánh đến khiến hắn buộc phải phòng ngự.
Số lượng quá nhiều, tốc độ nhanh đã thế còn bí ẩn. Dù cho Đao Cực rất bén nhạy tránh được rất nhiều lưỡi đao nhưng mà vẫn bị rất nhiều lưỡi đao đánh trúng. Đã thế những lưỡi đao này không biết thêm đặc tính gì mà tính xuyên thấu rất mạnh. Nhìn như bình thường nhưng mà lại có thể tổn thương đến Đao Cực. Đã thế nó còn có thể ngăn chặn được khả năng hồi phục khiến cho những vết thượng không ngừng chảy máu. So với hình ảnh ngược chó… nhầm ngược Cầm lúc trước thì bây giờ hắn trông chật vật không chịu được. Không phải thực lực của cả 2 cách biệt quá nhiều nhưng mà kẻ này hoàn toàn khắc chế Đao Cực. Khiến hắn có lực mà không thể làm gì. Chỉ có thể bị động chịu đánh.
Thứ duy nhất hắn có thể làm là sử dụng đao khí để có thể cầu may tìm ra kẻ này.
Nhưng phòng này nhỏ khi đối chiến trực diện nhưng mà lại khá rộng nếu muốn lẩn trốn. Đao khí của hắn mãnh liệt thật đó, rộng thật đó nhưng mà kẻ địch vẫn có thể dễ dàng trốn tránh.
Bình thường đã khó thắng giờ lại càng khó thắng hơn. Chiến đấu với Cầm nhìn như dễ dàng, thậm chí hắn còn không có vết thương nặng nhưng mà tiêu hao cũng rất lớn. Thực lực dù không nói mất hết nhưng cũng tiêu hao 3,4 phần. Đao Khí cũng không còn sắc bén như trước nữa. Chiến thắng là điều không thể.
Đao Cực nhìn xung quanh không cam lòng nói:
- Ẩn Vụ, ngươi muốn sống chết với ta ư. Ngươi hẳn phải biết là với không gian như thế này thì 1 khi ta bùng nổ thì ngươi cũng không dễ chịu đâu. Ngươi nghĩ mang 1 thân bị thương đó có thể tranh lấy Ma Kiêu chi Vương sao.
Đáp lại hắn là tiếng cười từ mọi hướng:
- Hahaha… cần gì phải cục như vậy chứ. Chúng ta đều biết chỉ có thể có 1 người được đi tiếp. Và cả 2 đều không muốn bị loại ở chỗ này. Dù quả thật ta không nghĩ sẽ gặp ngươi sớm như vậy nhưng mà đã gặp thì chỉ có 1 người có thể đi thôi,