Công Cuộc Bị 999 Em Gái Chinh Phục

Chương 261: Bỏ chạy



- Ai da, đây là đâu.

Cầm lại lần nữa từ trong cơn mê tỉnh dậy.

Khẽ lấy tay xoa xoa đằng sau ót. Phát đánh của Rias rất mạnh khiến Cầm đến bây giờ vẫn còn thấy thốn.

Hắn lắc lắc đầu để quên đi cơn đâu, khẽ ngồi dậy. Cố nhớ xem rốt cục vì sao mình lại ở đây mà không nhớ ra cái gì cả.

Cầm ngồi dậy khẽ vươn vai, chợt anh chàng cảm thấy người mình man mát, nhìn xuống thì không biết vì sao mà hắn lại trần như nhộng( thôi xong. Mất đời trai rồi ^.^). Cầm hơi hoảng hồn, trong đầu hắn không biết vì sao lại hiện lên những hình ảnh không phù hợp với trẻ con..

Cầm vội nhìn xung quanh rồi thầm kêu xong rồi. không biết vì sao bên cạnh hắn lại có cái gì đó lồi lên trông giống hình dạng con người.

Cầm hồi hộp tiến đến mở cái chăn ra.

Và 1 khuân mặt xinh đẹp với bộ tóc màu đỏ hiện ra trước mặt anh chàng. Và cô ấy…. cũng đã trong trạng thái trần như nhộng.

Cầm đến đây có thể chắc đến 8,9 phần là hôm qua hắn đã làm gì đó nên tội rồi. Chỉ là hắn không nhớ tý gì thôi. không biết là hắn chủ động hay là bị cưỡng gian nữa.

Cái đầu thì sơ đi tù còn cái sau thì lại cảm thấy nhục mặt. Thật không biết là Cầm muốn trường hợp nào xảy ra đây.

Đúng lúc đó, cô gái tóc đỏ đó cũng từ trong giấc nồng tỉnh dậy. cô khẽ vươn vai nhìn Cầm mỉm cười quyến rũ:

- Chào buổi sáng.

Cầm cũng trong vô thức đáp lại:

- Chào buổi sáng.

Nhưng anh chợt nhớ đến cái gì, vội che mắt đi và nói:

- Cô mặc quần áo vào đã.

Hóa ra Rias ngồi dậy khiến cho cái chăn tụt xuống và lô thị lộ bộ ngực đầy đặn trước mắt Cầm khiến anh chàng phản ứng lại.

Thân là thằng vừa mất trí nhớ nên Cầm thể hiện đúng bản chất giai tân. 1 tay đập vào chăn, 1 tay che mắt quay đầu đi chỗ khác, miệng thì không ngừng nam mô trong khi lòng của anh chàng đang được phô bày qua tiểu huynh đệ.

Rias cũng nhận ra tình huống này, cô mỉm cười thật duyên:

- Che cái gì mà che, đêm qua ta nhìn thấy hết rồi. Thân là chủ nhân, tất nhiên ta cần quan tâm đến thân thẻ những người trong gia tộc mình rồi.

Cầm như sét đánh mang tai, tay buông thõng xuống. Thôi xong đời trai rồi. Xem ra đêm qua hắn mất thật rồi.Đã thế còn bị cưỡng ép gia nhập gia đình nàng ta nữa chứ. Đời trai thế là đi tong.

Không được, thân là con trai không thể để điều đó xảy ra được.

Cầm lẳng lặng đứng dậy, lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn ở đầu giường mặc vào, hít 1 hơi thật sâu và chạy ra ngoài.

Chạy như bị ma đuổi để lại Rias ngồi sững sờ ở chỗ mà không hiểu có chuyện gì xảy ra.

Đúng lúc đó, ở cửa hiện ra thân ảnh 1 mĩ nữ tóc đen, nhìn Rias kỳ quái hỏi:

- Rốt cục có chuyện gì xảy ra mà Cầm lại chạy đi như ma đuổi như vậy.

Rias vẫn không hiểu mà nói:

- Ta chỉ định an ủi hắn thôi mà. Con trai không phải là thích tiếp xúc thân thể với con gái sao. Thân là chủ nhân, ta định dùng thân thể của mình để an ủi đứa con đầy tổn thương ấy.

Akeno hết biết nói:

- Cô ấy à. Cứ thích tự tác chủ trương thôi. Nên nhớ, hắn có tổn thương trong lòng, thậm chí có khả năng còn bị đàn bà lừa qua ấy chứ. hắn đã mất đi lòng tin vào con người. Dù cho mất trí nhớ nhưng mà chỉ sợ những ký ức đó đã khiến cho hắn nhát người. Giờ cô lại to gan như vậy thì hắn không sợ mới là lạ đó. Mau đi tìm đi. Không chỉ sợ hắn sẽ làm những điều gì không tưởng đó.

Akeno như là 1 chuyên gia tâm lý đứng ra mà răn dậy Rias làm cô như là ngộ ra cái gì. Sắc mặt của Rias đầy vẻ xin lỗi nói:

- Là ta quá sốt sắng.Mau, chúng ta đi tìm hắn đi.

Và cô mau chóng mặc quần áo vào mà đi tìm. Nhưng mà điều kỳ lạ là tìm mãi không thấy bất cứ dấu hiệu nào của Cầm. Mấy cô nàng lo lắng chia nhau đi tìm mà vẫn không thấy bất cứ dấu hiệu nào của Cầm. Dường như anh chàng đã biến mất vậy. Chỉ sợ rằng Cầm đã chạy ra phố toàn người là người này thì làm sao mà tìm được cơ chứ.

Trời cũng đã dần dần tối đi. Không ngờ bọn họ đã đi tìm cả ngày rồi nhưng mà vẫn không tìm được bất cứ thông tin nào của Cầm cả.Thậm chí Rias dùng quỷ lực của mình để tìm vị trí của Cầm vẫn không thể nào tìm được.

Đúng là mò kim đáy bể mà.

Trời đã tối cũng không phải là thời gian thích hợp cho việc tìm kiếm. bọn họ không thể không trở về.

Sáng hôm sau đi tìm tiếp vậy.

Còn nhân vật chính của chúng ta thì sao.

Cầm sau khi thoát khỏi trụ sở của gia tộc Rias thì đi thảng vào thành phố. Đến đây thì Cầm lạc thật rồi.

Nhìn khắp nơi chỉ toàn ngõ ngách với lại nhà cửa khổng lồ khiến Cầm cảm thấy bất an. Anh cố gắng nhớ lại nhưng mà càng cố nhớ đầu lại càng đau.

Cuối cùng, Cầm đành từ bỏ việc nhớ lại. Cầm hít 1 hơi thật sâu để mà tĩnh tâm lại. Không biết sao Cầm lại không cảm thấy sợ trước hoàn cảnh này.

Trước đó Cầm phải đi tìm hiểu hoàn cảnh xung quanh đã.

Nhưng mà đúng lúc này, cầm lại cảm thấy bụng sôi lên ùng ục. cũng đúng thôi, Cầm đã không ăn uống gì trong thời gian dài mà chính hắn cũng không biết là bao lâu nữa.

Không chút do dự, Cầm tìm đến 1 cửa hàng Sushi gần đó. Đó là 1 cửa hàng sushi quay vòng.

Trong thấy Cầm tiến đến, nhân viên trong quán hơn sững sờ 1 chút vì thường thì buối sáng không ai ăn sushi cả nhưng mà có khách thì tất nhiên phải tiếp rồi.

Cầm cũng tùy tiện tìm 1 chỗ ngồi. Người chủ bếp cũng không định vì mỗi mình Cầm mà mở vòng quanh sớm lại nên nói:

- Chào mừng khách quan. Ngài dùng gì ạ? Tôi sẽ đích thân làm cho ngài.

Cầm cũng không biết ở đây có cái gì ngon nên đành nói bừa:

- Chứ tùy tiện cho tôi 1 đĩa Sushi đi.

Chủ bếp thấy vậy thì khịt mũi 1 cái rồi quay vào bếp mà làm 1 đĩa. Loại khác này hắn thấy nhiều rồi. Đây là thể loại mất tên nhà nghèo lâu lâu kiếm được tý tiền mới dám vào đây nhưng mà cũng chẳng biết chon cái gì đó mà. Lại nhìn bộ quần áo đầy bình thường lại có vẻ bân bẩn trên người Cầm làm bếp trưởng càng thêm chắc chắn. (thật ra là đồ ngon nhưng mà chạy kinh quá và ngã mấy lần nên trong nó xấu xí và hơi bẩn đó chứ k phải là Rias keo kiệt gì đó đâu =.=)

Với loại khách này thì cũng không cần món gì quá cao cấp làm gì. Tìm mấy món gì rẻ rẻ để cho khi trả tiền hắn không chết vì shoc đi.

Và chủ bếp tùy tiện làm 1 đĩa sushi rồi đưa đén trước mặt Cầm.

Cầm đã đói đến hoa cả mắt nên cũng không chờ được nữa. Anh chàng thuần thục pha nước chấm rồi đưa miếng sushi vào bụng.

Nhai nhai nuốt nuốt…

Rồi uống thêm 1 ngum trà cho xuôi. Cầm ngẩng đầu lên nhìn chủ bếp và nói:

- Thất bại. Ngươi làm miếng sushi này thất bại.

Mọi người trong quán sững sờ. Nên biết quán này tuy không phải là những quán đỉnh cấp nhưng mà nói chung là cùng có số có má. Đó đều là nhờ vào tay nghề của chủ bếp này, rất nhiều vị khách khó tính đều không chịu được mà khen ngon. Nhưng mà không ngờ hôm nay lại có 1 người chỉ ăn 1 miếng đã mở miệng chê bai. Dù cho là món này là do bếp trưởng tùy ý làm ra nhưng mà cũng không thể nào dở đến như vậy a.

Tên bếp trưởng cũng sững sờ. Quả thật đây là hắn tùy tiện làm nhưng mà chắc chắn không phải người bình thường như thanh niên này có thể tìm ra a.

Bỗng ông nhớ đến 1 trường hợp bèn lạnh dọng nói;

- Ngươi có tiền trả không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.